Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 072

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 072
Dạ tiệc
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Lăng Nhất Phàm chọn cho Lâm Y một bộ váy dạ tiệc màu lam nhạt, màu này càng tôn lên làn da vốn đã trắng của cô gái khiến nó càng thêm trắng nõn, trơn bóng như ngọc, trong suốt như nước, nơi vai lộ ra bày ra xương quai xanh duyên dáng, lưng thẳng eo thon, hai chân suông dài, đôi mắt trong suốt long lanh như nước biển dưới ánh mặt trời, gương mặt thiên sứ tươi mát thanh thuần...

Cô gái như một đóa tuyết liên nở rộ nơi sông băng, lại như một nàng tiên đi lạc vào cõi trần gian... cô vừa đi vào nơi tổ chức dạ tiệc liền không nghi ngờ gì, trở thành tiêu điểm.

Nơi khu dành cho khách quý, Lãnh Nghị mặc một bộ tây trang màu đen cắt may thủ công, bên trong là áo sơ mi màu lam thẫm, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy, bên trái hắn là Trịnh Thiếu Bạch, Lữ Thần, bên phải là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn còn rất phong độ, chính là đại sứ của Trung quốc ở nước Pháp vừa mới từ châu Âu trở về, Từ Nhất Hạo, ngồi bên cạnh Từ Nhất Hạo là một người đàn ông trung niên khác, vẻ mặt nho nhã, chính là hội trưởng của hiệp hội thương mại Tiền Trung Chính, là chủ của buổi tiệc này.

Mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó... nếu như không phải vì nể mặt Tiền Trung Chính cùng Từ Nhất Hạo, Lãnh Nghị cũng sẽ không đến tham gia những buổi tiệc như thế này...

Lúc này Trịnh Thiếu Bạch, người đang ngồi ở vị trí đối diện với cửa là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Nhất Phàm cùng cô gái đang khoác tay hắn tiến vào Y. Vẻ tươi mát thanh thuần của cô khiến mắt hắn chợt sáng lên, lại nhìn kỹ lại, thì ra là Lâm Y. Trịnh Thiếu Bạch không khỏi bật thốt lên: "Lâm Y... "

Một tiếng gọi này lập tức khiến mấy người đàn ông cùng ngừng lại đề tài đang nói, mấy đôi mắt đồng loạt quét về phía cửa chính, lúc này mới phát hiện, cùng nhìn về phía cửa không chỉ có riêng bàn của họ...

Đáy mắt Lãnh Nghị chớp mắt trở nên âm trầm, trên mặt cũng không thể che dấu được sự u ám, ánh mắt như dao quét về phía hai gương mặt tươi cười kia, người phụ nữ của hắn thế nào lại có thể khoác tay một người đàn ông khác thân mật như vậy chứ? Bàn tay đang để trên đùi không tự chủ được siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch --- hắn gần như quên mất trong nhà hắn còn có một cô gái khác đang nằm đó!

Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch không hẹn mà cùng nhìn về phía Lãnh Nghị, như họ tưởng tượng, sắc mặt hắn quả nhiên thật khó coi...

"Cô ấy chính là Lâm Y sao?" Từ Nhất Hạo ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi, ánh mắt ông ghim chặt trên gương mặt tươi mát thanh thuần như một đóa tuyết liên của cô gái, sóng mắt thoáng xao động, từ trong miệng của Vương Khiết và Từ Giai ông đã nghe nhắc rất nhiều lần cái tên Lâm Y này, cái tên này đã sớm nhớ kỹ trong lòng, chỉ là... lần đầu tiên gặp được người thật!

"Đúng vậy ạ!" Chỉ có Lữ Thần cười, cho Từ Nhất Hạo một câu trả lời khẳng định.

Từ Nhất Hạo đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn nhẹ nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái trong chiếc váy dạ hội màu lam nhạt kia; luận sức quyến rũ, Từ Giai xác thực không phải là đối thủ của cô gái này, cho dù là Hạ Tịch Họa tỉnh lại cũng rất khó nói, chẳng trách được Lãnh Nghị lại mê luyến cô như vậy...

"Ân, cô gái đó không phải là bạn gái của thiếu chủ của LS quốc tế sao? Sao giờ lại đi cùng với thiếu gia nhà họ Lăng vậy?" Có tiếng phụ nữ lao xao bàn luận.

"Vị Lãnh thiếu gia đó có vị hôn thê rồi, không cần cô ta nữa. Hừm, con gái đẹp đúng là tốt, lại đổi một kim chủ rồi!" Một giọng khinh miệt khác vang lên.

...

Lăng Nhất Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô gái đang khoác tay mình, liên tiếp chào hỏi những người quen biết, trên mặt là sự vui vẻ và hạnh phúc không thể kìm chế được, một nhân viên phục vụ nâng khay nước uống đi ngang qua, hắn chu đáo nhìn sang cô gái bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Lâm Y, muốn uống chút gì không?"

"Một ly nước là được rồi!" Cô gái cười nhẹ, nụ cười như sóng gợn mặt hồ.

"Được!" Lăng Nhất Phàm cũng cười, hắn lấy một ly nước từ trên khay đưa cho Lâm Y, người ngoài nhìn vào, ai nấy đều cho rằng họ chính là một đôi thật yêu nhau.

Lăng Nhất Phàm dẫn Lâm Y đi nói chuyện với một số bạn bè trên thương trường, thỉnh thoảng họ lại nâng ly chạm cốc... Khi tiếng nhạc du dương vang lên, nơi sàn nhảy bên cạnh hội trường dần trở nên đông đúc, các quý ông quý cô từng đôi một tiến vào sàn nhảy, ưu nhã dìu nhau bước theo điệu nhạc.

Lãnh Nghị nhìn thấy Lăng Nhất Phàm cúi xuống nói gì đó bên tai Lâm Y, rồi cô mỉm cười gật đầu, hai cười cùng đi về phía sàn nhảy. Tay Lăng Nhất Phàm nhẹ nhàng đáp nơi thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đặt nơi vai người đàn ông, hai người nhẹ nhàng dìu nhau trong sàn nhảy, nhỏ giọng nói nói cười gì đó --- chỉ là những tư thế khiêu vũ bình thường nhưng trong mắt Lãnh Nghị lại trở thành ngả ngớn tán tỉnh nhau...

Từ Nhất Hạo đang xoay sang Tiền Trung Chính nói gì đó, Tiền Trung Chính mỉm cười gật đầu, hai người nhìn về phía Lãnh Nghị, Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch đang ngồi cạnh bên chào một câu rồi cùng đi về phía sàn nhảy...

Hết một điệu nhạc, Lăng Nhất Phàm mỉm cười khoác eo Lâm Y đi ra khỏi sàn nhảy, vừa bước đến bên sàn nhảy Lâm Y liền nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đi đến trước mặt, một người phong độ tiêu sái, mang theo khí độ bất phàm, một người ưu nhã quý khí; người đàn ông trung nhiên nho nhã vẫy tay với Lăng Nhất Phàm: "Nhất Phàm, qua đây một lát!"

"Bác Tiền, chào bác!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười chào Tiền Trung Chính, vừa dẫn Lâm Y đi về phía hai người vừa giới thiệu với cô: "Lâm Y, vị này là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, cũng là hội trưởng của hiệp hội thương mại - Tiền Trung Chính, bác Tiền!"

"Chào bác, bác Tiền!" Lâm Y lễ phép chào ông.

"Ân, được rồi... Nhất Phàm, giới thiệu với cháu, vị này là đại sứ của nước ta ở nước Pháp, Từ Nhất Hạo tiên sinh... Từ tiên sinh, vị này là Lăng Nhất Phàm, thiếu chú của tập đoàn Lăng thị, Lăng thị năm nay ở thị trường nước ngoài phát triển rất tốt, rất có tương lai... "

Thấy mấy người đàn ông đang hăng say nói chuyện làm ăn, Lâm Y lặng lẽ đứng một bên nghe, điềm tĩnh mà xinh đẹp như một đóa sen mới nở, ánh mắt Từ Nhất Hạo không ngừng nhìn về phía Lâm Y, ánh mắt thật phức tạp; khi một điệu nhạc khác vang lên, Từ Nhất Hạo lịch lãm nhìn về phía Lâm Y mỉm cười: "Lâm tiểu thư, có thể mời cô một điệu nhảy không?"

"Ân, được!" Lâm Y lễ phép mỉm cười với ông.

"Lâm tiểu thư nhảy rất hay... là học từ nhỏ sao? Hay là ở nhà có người dạy múa?" Trong sàn nhảy Từ Nhất Hạo mỉm cười nhìn Lâm Y.

"Phải đó, lúc nhỏ cháu có học múa, mẹ cháu vốn là một diễn viên múa... " Lâm Y lễ phép trả lời.

"Ân, từ động tác của Lâm tiểu thư có thể thấy được là có kỹ thuật nhảy múa điêu luyện... " Đáy mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông hơi ngừng một chút rồi thản nhiên hỏi: "Lâm tiểu thư là người gốc ở đâu?"

"Thành phố G... "

"Ân, cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố G sao?"

"Không phải, lúc nhỏ mẹ cũng ở thành phố H, về sau bởi vì bị té trong một lần biểu diễn, từ đó không thể lên sân khấu nữa nên mẹ dọn về thành phố G, rồi sống đến bây giờ... " Lâm Y nhàn nhạt giải thích, cô đoán là người đàn ông này sợ không khí quá gượng gạo nên tìm đề tài để nói.

"Lúc biểu diễn bị té?" Mắt Từ Nhất Hạo trong nháy mắt đông lại, ông trầm mặc một lút rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Mẹ cô tên là gì?"

Lâm Y kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên đầy phong độ trước mặt, nhất thời không lên tiếng, Từ Nhất Hạo dường như cũng phát hiện mình có chút luống cuống, ông vội cười nói: "Lúc còn trẻ tôi cũng quen biết một số diễn viên múa, tôi đang nghĩ không biết mẹ cô có phải cũng là người quen của tôi hay không?"

"Ồ!" Lâm Y bừng tỉnh, cô mỉm cười: "Mẹ cháu tên là Lâm Dung!"

"Lâm Dung... " Từ Nhất Hạo nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông cười nhẹ nói: "Ừ... tôi không quen... "

Vừa mới định rời khỏi sàn nhảy thì Lâm Y lại bị Trịnh Thiếu Bạch chặn lại: "Lâm tiểu thư, nhảy với tôi một điệu!" Lâm Y nhìn thấy cách đó không xa ở khu khách quý, Lăng Nhất Phàm đang cùng Tiền Trung Chính cùng mấy người khác đang nói chuyện hăng say, Lâm Y chào Từ Nhất Hạo rồi theo Trịnh Thiếu Bạch lần nữa bước vào sàn nhảy.

Từ Nhất Hạo lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của Lâm Y, ngẩn người hồi lâu ông mới cất bước đi đến bàn của Tiền Trung Chính...

Còn chưa nhảy được mấy bước thì Trịnh Thiếu Bạch vội kéo Lâm Y ra khỏi sàn nhảy. Lâm Y thoáng chau mày nhẹ rũ tay Trịnh Thiếu Bạch ra, nói nhỏ: "Trịnh thiếu, đi đâu vậy/"

"Có người muốn gặp cô!" Trịnh Thiếu Bạch lúc này mới cười nói.

Lâm Y lập tức hiểu ngay, cô dừng bước, nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, nói với anh ta, tôi không muốn đi!", rồi xoay người rời đi.

Tay lập tức bị Trịnh Thiếu Bạch giữ chặt: "Lâm tiểu thư, đừng như vậy, cô cũng biết tính tình của anh ta, nếu như chuyện anh ta muốn mà không làm được thì sẽ không buông tay đâu, đừng làm khó cho tôi, đi thôi!" Hắn vừa phân trần vừa kéo Lâm Y đi về phía phòng nghỉ của khách quý ở phía sau sàn nhảy.

Bước chân loạng choạng, nhưng lại sợ ánh mắt săm soi của những người xung quanh nên Lâm Y đành cắn môi, lặng lẽ bước theo chân Trịnh Thiếu Bạch.

Cửa phòng nghỉ vừa mở ra Lâm Y đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, đôi mắt đen thẳm đang ghim chặt trên người cô, đáy mắt có thể thấy rõ sự u ám, một thân tây trang cầu kỳ càng hiển lộ khí thế và khí chất trời sinh của hắn.

Cái loại khí thế cường hãn đó khiến Lâm Y không tự chủ được nhẹ run lên, bước chân vừa bước vào cửa chợt dừng lại, người đàn ông này, xem ra là quyết tâm cùng cô dây dưa đến cùng đây mà!

*****

Thân thể bị Trịnh Thiếu Bạch đẩy nhẹ một cái, không đừng được tiến về phía trước hai bước, cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô. Lâm Y đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn gương mặt anh tuấn nhưng lúc này giăng đầy mây đen của người đàn ông trước mắt.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông rơi trên vùng xương quai xanh với những đường cong duyên dáng của cô đang lộ ra ngoài, làn da trắng nõn như tuyết kia dưới ánh đèn nhu hòa của căn phòng càng lộ vẻ trong suốt óng ánh, lại nhìn xuống, loáng thoáng thấy được những đường cong của đôi gò đầy đặng càng toát ra vẻ mê người...

Người đàn ông mím chặt cánh môi, ánh mắt u ám quay lại trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, nhìn chằm chằm thật lâu rồi khóe môi câu lên một ý cười lạnh, giọng cũng lạnh như băng: "Em với tình mới của em, tình cảm thật không tệ!"

Lâm Y vẫn im lặng, thản nhiên, hình ảnh người đàn ông đưa tay bế lấy Hạ Tịch Họa từ trong xe ra lại chập chờn trong đầu, cô mím chặt cánh môi, đôi mắt trong trẻo nhìn qua vai người đàn ông đến một nơi vô định, đáy mắt bình lặng như nước.

Sự im lặng cùng lạnh nhạt của cô gái chừng như khiến cho đáy mắt người đàn ông càng thêm u ám, hắn vươn cánh tay dài vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, hung hăng siết chặt trong lòng, cô gái giãy dụa theo bản năng nhưng càng giãy dụa, bàn tay đặt nơi eo cô gái càng siết chặt, hai thân thể sít sao dán chặt vào nhau, hơi thở ấm áp của người đàn ông phất qua những sợi tóc dài của cô gái, giọng như có gái: "Vì sao không nói?"

"Em không có gì để nói với anh!" Cô gái rốt cuộc thôi giãy dụa, lạnh lùng lên tiếng.

Lãnh Nghị hơi híp mắt, trên mặt âm trầm đến dọa người, bàn tay đang giữ nơi eo của cô gái chợt trượt đến sau đầu, những ngón thon dài xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ chặt lấy ót cô, bức cô nhìn thẳng vào hắn.

"Anh làm gì vậy? Đây là nơi công cộng!" Lâm Y tức tối trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở.

Đáy mắt người đàn ông thoáng qua một ý cười lạnh, nhìn đôi môi đỏ thắm ướt át của người, nhớ đến hương vị ngọt ngào của cô, giọng nói vốn lạnh lùng mang theo một chút ái muội: "Nếu như em đã không có gì để nói với anh, vậy chúng ta chỉ làm thôi, anh không ngại nơi đây có phải là nơi công cộng hay không!"

Lời vừa dứt thì đôi môi với những đường nét rõ ràng đã áp xuống, dán lên hai cánh môi hồng mềm mại thơm ngát kia, thân thể hai người càng dán sát vào nhau.

"Lãnh Nghị!" Cô gái cố nén tiếng quát, thân thể kinh hoàng ngửa về phía sau muốn né tránh nụ hôn của hắn, thân thể cũng tìm cách lách ra nhưng vô ích... Cô gái hoảng loạn thở dồn, "Giữ lại cho em chút mặt mũi!"

"Mặt mũi?" Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm cô gái, đáy mắt thoáng qua một tia châm chọc, "Người phụ nữ của anh, ngay trước mặt anh cùng người đàn ông khác đi cả đêm không về, ở trước mặt nhiều người như vậy cùng người đàn ông khác khoác tay thân mật như vậy, có từng nghĩ giữ lại mặt mũi cho anh không?"

"Lãnh Nghị!" Cô gái đã nhịn đến không thể nhịn nổi, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, "Em đã không còn là người phụ nữ của anh! Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, chúng ta đã kết thúc! Em cùng với ai là tự do của em, cùng mặt mũi của anh không có quan hệ gì... "

Lời của cô gái còn chưa nói dứt thì đôi môi đã bị người đàn ông hung hăng nghiền nát, nghiến ngấu, bàn tay của người đàn ông giữ chặt, chế trụ sau ót cô gái, một bàn tay khác siết chặt lấy chiếc eo thon của cô gái, chừng như muốn đem cô khảm vào trong chính thân thể mình...

Đầu của Lâm Y không ngừng vang lên những tiếng ong ong, không còn suy nghĩ được gì cả, cô chỉ theo bản năng dùng đôi tay đẩy thân thể cường tráng của người đàn ông ra, nhưng cô càng kháng cự thì tay người đàn ông càng dùng sức, cô gái gần như không thể nhúc nhích. Rốt cuộc Lâm Y buông tha cho chống cự, cô nhắm mắt để mặc đôi môi người đàn ông tùy ý làm càn...

Thật lâu thật lâu, rốt cuộc Lãnh Nghị cũng rời khỏi môi Lâm Y, đôi môi hồng nhuận của cô gái bởi vì nụ hôn cường thế mà rõ ràng hơi sưng lên nhưng lại càng thêm ướt át kiều diễm, lúc này đôi môi đó đang hé ra, thở từng ngụm lớn không khí.

Người đàn ông nhìn đôi má ửng hồng của cô gái, lạnh lùng hỏi: "Em có phải là người phụ nữ của anh không?"

"Không phải!" Cô gái chau mày, hơi thở vẫn còn dồn dập, hình ản mái tóc dài của Hạ Tịch Họa, chiếc váy trắng trên tay Lãnh Nghị phất phơ lại hiện ra trong đầu cô, giọng cô gái lạnh lùng mà bình thản: "Người phụ nữ của anh là Hạ Tịch Họa!"

Người đàn ông chau mày nhìn cô gái quật cường trước mặt, một lúc sau mới cười lạnh một tiếng: "Cũng đúng! Ít ra Tịch Họa không giống như em, đem mình chuốc say bét nhè rồi chạy lên vũ đài múa cột; cũng không giống em khoác tay người đàn ông khác đi tham gia tiệc tối gì đó; cô ấy càng không giống em, tùy tiện có thể cùng người đàn ông khác qua đêm bên ngoài!"

"Lãnh Nghị!" Lâm Y tức quá hóa cười, "Em là cô gái không biết liêm sỉ như vậy đó, vậy xin anh đừng ôm em nữa, đừng dây dưa không dứt với em nữa, đỡ phải làm bẩn tay anh, phá hủy danh dự của anh! Càng đừng nên hỏi em có phải là người phụ nữ của anh không!"

Mắt người đàn ông lập tức tràn đầy tín hiệu nguy hiểm, thân hình cao lớn mạnh mẽ áp sát cô gái, cô gái bị lực ép từ phía hắn làm cho loạng choạng mấy bước, trong tiếng kêu kinh ngạc cố nén của cô gái, người đàn ông trực tiếp áp cô lên tường, một chân hơi gập lại, cường thế giữ thân thể cô gái giữa hai chân mình, nhẹ nhàng nâng cô lên khỏi mặt đất.

Cô gái vội huơ tay muốn kháng cự nhưng bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt, thân thể cường tráng của hắn áp lên thân thể cô gái khiến cô muốn động cũng không động đậy được, gương mặt anh tuấn áp sát mặt cô, ánh mắt đầy vẻ u ám, đôi môi mỏng lần nữa cường thế chiếm lấy đôi cánh môi anh đào, cuồng nhiệt nghiến ngấu, cô gái chừng như cảm nhận được nơi nào đó của người đàn ông có phản ứng, cứng rắn chống đỡ nơi chân mình, cảm giác này khiến cô vừa kinh hoàng vừa thẹn thùng vạn phần nhưng rõ ràng, sức cô gái làm sao là đối thủ của người đàn ông...

Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng cười nói, rõ ràng là có người đi ngang qua, cô gái khẩn trương đến nỗi không dám thở, chính ngay lúc này ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa rồi giọng nói trầm thấp ôn hòa của Từ Nhất Hạo vang lên: "Lãnh Nghị... "

Lãnh Nghị rốt cuộc ngừng tay, rời khỏi đôi môi của cô gái, nhìn gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng và phẫn nộ của cô gái, hơi thở của hắn có chút thô ráp, cô gái thì càng khỏi phải nói, thở dồn dập từng ngụm từng ngụm. "Lãnh Nghị!", giọng nói ngoài cửa lại vang lên lần nữa. Lãnh Nghị chắn môi, Trịnh Thiếu Bạch này trông cửa thế nào mà để đến lúc then chốt lại có người đến gõ cửa chứ!

Lãnh Nghị chậm rãi buông cô gái ra, cô gái nhanh chóng lướt qua người hắn, hoảng loạn chạy vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại mái tóc cùng quần áo hỗn độn của mình... gương mặt của Lãnh Nghịâm trầm nhìn về phía phòng vệ sinh đang đóng chặt cửa, lúc này mới xoay người đi đến sofa ngồi xuống, trầm giọng nói: "Vào đi!"

Từ Nhất Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa vào, sau lưng ông là Trịnh Thiếu Bạch vẻ mặt bất an, Từ Nhất Hạo nhìn Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa âm trầm không nói nhưng tức giận đến ngực còn phập phồng, mỉm cười nói: "Lãnh Nghị, hội trưởng Tiền tìm cháu khắp nơi... liên quan đến chuyện đầu tư... "

Trong phòng vệ sinh, Lâm Y nhìn cô gái gương mặt đỏ ửng, y phục hỗn độn, khóe mắt bất giác phiếm hồng, cô dùng đôi tay run rẩy chỉnh lại quần áo hỗn độn, chải lại tóc, nhắm mắt yếu ớt dựa vào khung cửa lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng mở cửa bước ra.

Mấy cặp mắt nơi sofa nhất tề quét về phía Lâm Y nhưng trên mặt cô là một vẻ điềm tĩnh, thản nhiên như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, cô cũng nhìn ọn họ một lần, ngẩng cao đầu lạnh mạc đi về phía cửa phòng nghỉ.

Đáy mắt đen thẳm của Lãnh Nghị tràn đầy u ám, ánh mắt như đao vẫn luôn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, cô như một đóa tuyết liên chỉ có thể nhìn không thể hái, đang cách hắn càng lúc càng xa, trái tim Lãnh Nghị lại bắt đầu đau đớn đến khó chịu...

Trịnh Thiếu Bạch dè dặt quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị, Từ Nhất Hạo thì lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Y...

Trong hội trường, Lữ Thần vẫn đang lôi kéo Lăng Nhất Phàm nói chuyện không dứt, Lăng Nhất Phàm thì vừa nói vừa nhìn đông nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của Lâm Y, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc bóng màu lam nhạt xuất hiện bên cạnh sàn nhảy, Lăng Nhất Phàm cũng chẳng kịp chào Lữ Thần một câu, vội vàng bước nhanh về phía Lâm Y: "Lâm Y... ", nghe tiếng gọi, Lâm Y ngẩng đầu lên cười với hắn.

Buổi dạ tiệc rốt cuộc cũng kết thúc, trên lối đi ra khỏi hội trường, cơn gió lạnh đầu đông khiến người ta không khỏi run lên, Lăng Nhất Phàm cẩn thận khoác chiếc áo vest của mình lên bờ vai trần của Lâm Y, "Cám ơn!", Lâm Y mỉm cười ngẩng đầu lên, lại vô tình bắt gặp một đôi mắt u ám đang nhìn mình chằm chằm. Nụ cười trên môi cô lập tức đông lại, Lăng Nhất Phàm kéo tay Lâm Y đi về phía xe mình...

Nơi cổng chính căn biệt thự của Lãnh Nghị, thân hình cao lớn đĩnh đạc của hắn xuất hiện nơi cửa xe, quản gia sớm đã đứng chờ ở cửa, Lãnh Nghị mặt ủ màu chau bước nhanh vào trong, đi xuyên qua phòng khách lên thang lầu, đi đến ngã rẽ nơi tầng hai, bước chân thoáng dừng lại một chút rồi rất nhanh lại tiếp tục đi thẳng lên tầng ba...

Nhẹ đẩy cửa một gian phòng ở lầu ba, Tiểu Hồng đang ngủ gà ngủ gật nghe tiếng động liền bật dậy, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đứng trước cửa phòng, cô vội hô lên: "Thiếu gia!"

Lãnh Nghị chỉ lạnh nhạt gật đầu, mắt nhìn sang cô gái đang nằm trên giường, chân bước nhanh đến sát bên giường mới dừng lại, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, Tịch Họa, bao giờ em mới chịu tỉnh lại đây?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-156)