Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 065

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 065
Mộng đẹp vỡ tan
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đúng sáu giờ, hai chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào rồi ngừng ngay trước cửa khách sạn. Sớm đã có người chạy đến cung kính mở cửa xe rồi thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện trước đám đông, trên gương mặt anh tuấn mà lạnh mạc lộ ra chút ý cười nhưng vẫn không làm giảm chút nào cái loại ngạo khí trời sinh toát ra từ trên người hắn. Đám đông đang vây xem phút chốc xôn xao lên, nhất thời ánh đèn flash lóe sáng như ban ngày...

Lãnh Nghị xoay người đưa tay vào trong xe, từ trong xe một bàn tay nhỏ nhắn trong chiếc bao tay bằng ren trắng vươn ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Lãnh Nghị rồi Lâm Y trong chiếc váy dạ hội xinh đẹp màu trắng bước ra...

Mái tóc dài của cô xõa tung trên bờ vai mảnh khảnh hơi lộ ra, xương quai xanh với những đường cong hoàn mỹ, làn da trắng như mỡ đọng, sóng lưng thẳng, chiếc eo thon được chiếc áo dạ hội khéo léo tôn lên trông càng thon thả, đuôi váy thật dài rũ trên mặt đất...

Gương mặt kia trong sáng như trăng non mới hé, trên mặt mang theo ý cười thẹn thùng, thanh mát thoát tục như một nàng tiên trên trời không nhuốm chút khói bụi trần gian nào, nàng tiên đó đang khoác tay hoàng tử để hoàng tử dẫn nàng từng bước đi vào nhân gian...

Cảnh tượng này... đẹp đến khiến người ta choáng váng, đám đông lại một trận xôn xao, đèn flash lại không ngừng lóe lên làm sáng cả trời đêm...

Bữa tiệc mừng sinh nhật tối này chừng như vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Y, Lãnh Nghị bởi vì trong lòng có áy náy cho nên mới đặt hết tâm ý vào nó, mong được làm cho giai nhân vui vẻ, một mặt khác cũng là vì an ủi cô gái, muốn công khai thừa nhận vị trí của cô gái với toàn thành phố H, cho cô một liều thuốc an thần...

Đột nhiên, trên nền trời đêm pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ, muôn màu muôn sắc pháo hoa vẽ trên nền trời đêm sáu chữ lớn: "Y Y, sinh nhật vui vẻ", sáu chữ này lưu lại trong không trung rất lâu, lập lòe sáng...

Trong đám đông không ngừng vang lên từng tràng tiếng kêu kinh ngạc, Trương Tiểu Mạn đứng ở Lâm Y kích động đến không nói nên lời, giống như pháo hoa kia là đốt cho cô vậy, "Lâm Y, bạn xem kìa, xem kìa... "

Lâm Y chợt thu hồi tầm mắt, cô xoay sang nhìn người đàn ông tuấn mỹ đứng bên cạnh mình, vành mắt phiếm hồng, người đàn ông nhìn thấy vành mắt đã đỏ lên của cô, khóe môi câu lên một nụ cười dịu dàng: "Y Y, em thích không?"

"Nghị... " Giọng cô gái có chút nghẹn nào, "Em thích lắm, cám ơn anh!"

Đang lúc nói chuyện thì một đợt pháo hoa khác đã bắn lên không trung, chớp mắt hóa thành vô số đóa hoa muôn màu rồi lả tả rơi xuống...

Khi Lâm Y khoác tay Lãnh Nghị đi vào trong khách sạn, tất cả đèn chợt tối lại, nhạc khúc chúc mừng sinh nhật từ ban nhạc bên hông lễ đài du dương vang lên, có một nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật cao ngất ra, đốt lên những ngọn nến trên bánh, trong bóng tối những ngọn nến bừng lên những những vì sao sáng rồi tụ lại trong mắt Lâm Y... tiếng vỗ tay cũng rào rạt vang lên.

"Y Y, ước nguyện đi!" Lãnh Nghị ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở cô gái đang hạnh phúc đến ngây người kia.

"Ân!" Lâm Y rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô vội nhắm mắt lại cầu một điều ước, tiếng nhạc cũng ngừng lại, bốn bề một mảnh yên tĩnh...

Chính ngay lúc này, điện thoại trong túi xách của Lâm Y, lúc này đang được Trương Tiểu Mạn cầm, chợt reo lên, trong không gian yên tĩnh này, tiếng chuông nghe đặc biệt lảnh lót, Lâm Y hơi sửng sốt sau đó cũng không để ý đến nó, Trương Tiểu Mạn vội cho tay vào túi xách, ấn phím ngắt cuộc gọi.

Nhưng cùng lúc đó điện thoại trong túi Lãnh Nghị cũng reo lên, ánh mắt của đám đông đều chuyển về phía Lãnh Nghị, hắn hơi chau mày, cầm lấy điện thoại ấn phím tắt sau đó thuận tay chuyển qua chế độ rung.

Ước nguyện xong, trong tiếng hô vang của mọi người, Lâm Y thổi nến rồi âm nhạc lại vang lên, đèn cũng được thắp sáng trở lại... Người MC cầm lấy micro, lớn tiếng tuyên bố: "Trước khi cắt bánh, Lãnh tiên sinh có món quà muốn tặng cho Lâm tiểu thư, xin mọi người yên lặng theo dõi xem món quà này là gì... "

Âm nhạc lại ngưng, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Lãnh Nghị lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh xảo, hắn nhẹ nhàng mở nắm hộp, bên trong hai chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ánh sáng chói mắt, vừa nhìn đã biết là loại kim cương tinh khiết nhất.

Tim Lâm Y đập dồn, trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y, đem nhẫn đeo vào tay cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô, giọng dịu dàng: "Sinh nhật vui vẻ!"

"Nghị!" Lâm Y vong tình vòng tay qua cổ Lãnh Nghị, đặt lên môi hắn một nụ hôn, "Cám ơn anh... "

"Em còn chưa đeo giúp anh", người đàn ông mỉm cười, "lúc anh đặt làm chiếc nhẫn cho em, đồng thời cũng đặt cho mình một chiếc...

Trong tiếng reo hò của công chúng, Lâm Y dè dặt đeo chiếc nhẫn lên tay Lãnh Nghị...

"Lãnh tiên sinh, anh làm vậy có thể xem như cầu hôn, hoặc là đính hôn không?" Có người hiếu kỳ hỏi.

"Có thể coi là vậy... " Lãnh Nghị cười cười, trả lời nước đôi. Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không tự chủ được nhìn về phía hắn, thấy trong mắt hắn là ý cười hết sức dịu dàng.

"Cắt bánh kem!" Người MC tiếp tục hô hào, Lãnh Nghị đứng sau lưng Lâm Y, một tay thân mật khoác lên eo cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai tay cùng nắm một con dao nhỏ, cắt tượng trưng một nhát...

Trong tiếng hoan hô cùng chúc mừng của mọi người, Tiểu Mạn lén lút đưa điện thoại cho Lâm Y, "Lâm Y, điện thoại lại reo nữa, bạn có muốn nghe không?"

Có lẽ là trên thế giới này muôn sự đều như thế, vui quá sẽ hóa buồn...

Lâm Y thoải mái đón lấy điện thoại nhưng khi nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, mắt cô hơi tối lại, hàng mi dài khẽ rung lên, chậm rãi ấn phím nghe, rồi lẳng lặng lùi về sau một chút.

"Lâm tiểu thư, tôi không thể không báo cho cô một tin không vui... " Đầu bên kia là tiếng cười và giọng nói đắc ý của Từ Giai, Lâm Y trầm mặc lắng nghe, sắc mặt cô phút chốc trở nên trắng bệch, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong, những lời phía sau của Từ Giai nói cô nghe không nổi nữa. Lâm Y thẫn thờ buông điện thoại, linh hồn thoáng chốc như đã rời khỏi cơ thể.

"Lâm Y, bạn sao vậy?" Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Y đột nhiên trở nên thất thần, vội vàng kéo kéo cánh tay cô.

Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh, đôi mắt đen láy của cô đảo quanh một vòng đám đông tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Nghị, rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn. Lãnh Nghị đang đứng nói gì đó với đám người của Trịnh Thiếu Bạch, Lâm Y không tự chủ được vội vàng cất bước đi như chạy về phía hắn. Chính ngay lúc này, cô nhìn thấy điện thoại của Lãnh Nghị sáng lên rồi hắn cầm lấy, đặt bên tai đón nghe...

Lâm Y vội ngừng bước, đôi mắt đen láy cẩn thận theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, trong đáy mắt cô có thể thấy rõ sự hoang mang...

Lãnh Nghị vẻ không thể tin được khàn giọng lặp lại một lần: "Cái gì? Nói lại một lần nữa, nói lại lần nữa... " Khi hắn một lần lại một lần nghe được cùng một câu trả lời, tay hắn khẽ run lên, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh...

"Lãnh thiếu!" Lữ Thần là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của Lãnh Nghị, hắn vội vàng vỗ vai Lãnh Nghị, giọng quan tâm: "Sao vậy?"

"Lữ Thần, tôi lập tức phải về châu Âu một chuyến! Chuyện ở đây cậu giúp tôi lo liệu một chút!" Một lúc sau Lãnh Nghị mới lạnh giọng nói.

"Cái gì?" Lữ Thần kinh ngạc thốt lên, hắn nhìn Lãnh Nghị vẻ khó hiểu nhưng hắn không nói gì nữa mà xoay người tìm kiếm bóng dáng Lâm Y trong đám đông. Không cần phí nhiều công sức, Lãnh Nghị đã nhìn thấy Lâm Y đứng đó, mắt đang nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt cũng tái nhợt như hắn, Lãnh Nghị cũng không kịp hỏi vì sao, hắn vội đi đến bên cạnh, kéo tay cô đi sang một hướng khác.

"Y Y... " Lãnh Nghị cắn môi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trước mặt mình nói, "Anh phải lập tức trở về châu Âu một chuyến, tối nay anh không thể cùng em... Anh đã dặn Lữ Thần giúp em lo liệu mọi việc ở đây... "

Lâm Y run run cánh môi, thật lâu vẫn không nói được một lời, chỉ thất thần nhìn Lãnh Nghị, hắn vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an rồi xoay người sải bước rời đi.

"Nghị... " Nhìn thấy Lãnh Nghị đã đi xa, rốt cuộc Lâm Y bất chấp tất cả chạy đến, nắm lấy tay hắn, Lãnh Nghị ngừng bước, xoay người nhìn cô, hốc mắt cô gái lệ đã đoanh tròng, mọi người xung quanh cũng dần im lặng, kinh ngạc nhìn đôi tình nhân vừa nãy còn thắm thiết thân mật kia, sao chỉ phút chốc mà mặt người nào cũng tái nhợt như thế... ??

Cô gái mấp máy cánh môi, một lúc sau mới bật ra được một câu, giọng nói đầy vẻ nài xin: "Đừng đi... được không?"

Cả người Lãnh Nghị khẽ run lên, đáy mắt trào dâng một tình cảm phức tạp, hắn đi đến bên cạnh ôm lấy cô, thì thầm bên tai: "Thực xin lỗi Y Y... anh nhất định phải đi... em đợi anh trở lại!" Sau đó hắn buông cô gái ra, quả quyết đi về phía cửa...

Chỉ để lại cô gái lặng lẽ đứng đó, lệ đã rơi đầy mặt...

Lâm Y tốn mất một ngày mới từ công ty môi giới địa ốc tìm được một căn nhà trọ diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một bếp, cô lại tốn thêm một ngày nữa mới dọn dẹp sạch sẽ, thu dọn căn phòng ngăn nắp lại.

Sau đó Lâm Y trở lại biệt thự của Lãnh Nghị, nhặt nhạnh một ít quần áo, đặt chiếc nhẫn kim cương có giá trên trời kia cùng giấy tờ căn nhà mà Lãnh Nghị đã mua cho mẹ cô, Lâm Dung, ở thành phố G lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường trong phòng cô; giấy tờ căn nhà kia mẹ cô sớm đã gởi cho cô, muốn Lâm Y trả lại cho Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị kiên trì muốn Lâm Y bảo quản vì vậy nó vẫn luôn ở chỗ cô...

Ngày hôm nay tất cả cũng nên trở về vị trí cũ thôi...

*****

Lâm Y một tay kéo chiếc va li nhỏ của mình, tay kia cầm túi xách bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, men theo hành lang đi xuống cầu thang.

"Lâm tiểu thư, cô thật sự muốn đi sao?" Quản gia Trần Thế đứng nơi cầu thang lo âu nhìn gương mặt tái nhợt, tiều tụy của Lâm Y, "Cô... không đợi thiếu gia trở về sao?" Ông tin thiếu gia nhất định sẽ không để Lâm Y đi!

"Không đợi đâu... bác Trần, cám ơn bác vẫn luôn chăm sóc quan tâm cháu!" Trên mặt Lâm Y là nụ cười yếu ớt.

"Lâm tiểu thư, đó là việc tôi nên làm mà!" Quản gia thở dài một tiếng, dè dặt nói, "Thực ra lúc thiếu gia cùng Tịch Họa tiểu thư ở bên nhau, tôi chưa từng thấy ngài ấy vui vẻ như vậy... "

"Bỏ đi, bác Trần, tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa... " Lâm Y dứt khoát ngắt lời ông, trong đôi mắt đen láy là vẻ bình tĩnh đến vô hồn, cô chậm rãi nắm lấy tay cầm của va li, bước thẳng xuống cầu thang.

"Tôi giúp cô!" Quản gia vội vàng đón lấy hành lý trên tay Lâm Y, nhấc lên sau đó theo sau cô cùng bước xuống lầu.

Đến phòng khách đã thấy những người hầu lẳng lặng đứng đó, thực ra bọn họ ai cũng thích cô chủ này, tâm địa thiện lương lại rất hòa đồng... Lâm Y lịch sự mỉm cười chào họ rồi đi về phía cổng chính.

"Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu? Cô tự lái xe qua hay là bảo tài xế đưa cô đi?" Đứng ở cửa, quản gia thân thiện hỏi.

"Không cần đâu bác Trần, cháu gọi taxi là được!" Lâm Y nhàn nhạt cười, xe cũng là của Lãnh Nghị, cô không muốn dùng nó, "Bác đưa cháu hành lý đi, cháu đi một mình là được rồi!"

"Vậy tôi tiễn cô ra taxi!" Quản gia bất đắc dĩ chỉ còn cách giúp Lâm Y gọi xe, giúp cô cho hành lý vào cốp rồi đứng bên đường nhìn theo bóng xe đi xa dần, trong mắt thoáng lộ vẻ lo âu!

Con người đúng là một loại động vật kỳ quái, bề ngoài thì yếu đuối nhưng khi thực sự phải đối mặt với khó khăn hoặc là lúc nguy cơ ập đến, ngược lại trở nên rất kiên cường, Lâm Y chính là như vậy! Cô nói với chính mình: Tuyệt đối không thể cúi đầu! Cô chứng minh cho họ thấy, cô sống thật đàng hoàng!

Báo chí mấy ngày nay Lâm Y cố tình không xem nhưng cô gần như có thể tưởng tượng được những lời trên đó chua ngoa đến mức nào, nếu không thì là một loại vui sướng khi thấy người gặp họa... Bữa tiệc sinh nhật long trọng kia rốt cuộc trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của rất nhiều người ở thành phố H...

Lâm Y còn nhớ ngày hôm đó khi cô đến trung tâm môi giới nhà đất, vừa lúc nghe được hai nhân viên ở đó vừa xem báo vừa bàn luận: "Nghe nói vị hôn thê của thiếu chủ của Lãnh thị đang ở châu Âu còn Lâm tiểu thư kia chỉ là tình phụ mà thôi... "

"Ân, lần này Lâm tiểu thư cũng thật thảm, trong một bữa tiệc sinh nhật long trọng như vậy mà người đàn ông kia lại bỏ cô lại trước mặt mọi người, nếu như là vậy, cho dù tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn hơn nữa cho cô ấy thì cũng có ý nghĩa gì đâu, ngược lại buổi tiệc càng lớn thì vận rủi càng lớn thôi...

"Tình phụ dù sao cũng chỉ là món đồ chơi của người có tiền thôi... "

"Haizz, vì tiền... hiện giờ cô gái nào cũng đều thế cả!"

"Đàn ông cũng có tốt lành gì đâu... "

Lâm Y không nghe nổi nữa, cô đẩy cao chiếc kính râm cỡ lớn nơi sóng mũi, chậm rãi xoay người rời khỏi trung tâm môi giới đó...

Buổi tối, lần đầu tiên Lâm Y ngủ trong gian nhà trọ nhỏ đó, phòng tuy nhỏ nhưng bài trí rất ấm cúng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua rèm cửa vào phòng, Lâm Y ngơ ngẩn dõi mắt nhìn ra cửa sổ, trái tim như tê dại, tê dại đến không biết đau đớn nữa, nỗi đau đớn mấy ngày qua cô sớm đã nếm hết, nước mắt dường như cũng đã khô cạn...

Hiện giờ điều cô cần chính là lần nữa thu xếp lại cuộc sống của mình, công việc vốn tưởng đâu là rất an ổn giờ không còn nữa, căn phòng nhỏ trong ký túc xá cũng không còn nữa, Lâm Y bây giờ chính là một cô gái không còn gì cả... Cô cũng không thể để mẹ biết được, là tại cô cả, cô không tốt, không nghe lời mẹ, không chịu giữ lấy cái công việc an phận thủ thường kia...

Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, Lâm Y tự nhủ với mình, nhất định phải đi tìm một công việc mới!

Hôm sau Lâm Y cầm lý lịch của mình đi vào một công ty có quy mô khá lớn... Người phụ trách tuyển dụng nhìn bảng lý lịch trong tay cô rồi lại nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, đáy mắt không giấu được sự tò mò: "Cô chính là Lâm tiểu thư mà mấy ngày nay báo chí nhắc tới, về buổi tiệc sinh nhật đó có phải không?"

Lâm Y thẳng thắn nhìn vào mắt người tuyển dụng, thoáng suy nghĩ một chút rồi khóe môi câu lên một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Phải... "

"Vậy... Lâm tiểu thư, vì sao lại muốn đến chỗ chúng tôi làm việc?" Người phụ trách tuyển dụng vừa nói ra câu này thì liền cảm thấy mình ngu ngốc, đạo lý đơn giản như vậy sao còn phải hỏi, cô gái này muốn tìm việc làm, điều này có nghĩa là gì, còn ai mà không hiểu chứ!

"Tôi cần một công việc... " Người phụ trách tuyển dụng còn đang trầm tư tự trách thì đã nghe cô gái trước mặt lên tiếng đáp lời.

Đúng lúc đó, ngoài cửa có một phụ nữ tuổi khoảng ngoài ba mươi bước vào, trên người là một bộ trang phục công chức nghiêm chỉnh, trên mặt trang điểm tinh xảo, cô quét ánh mắt sắc bén về phía Lâm Y rồi đi thẳng về phía người phụ trách tuyển dụng, thấy cô anh ta vội đứng dậy, nghiêm cẩn chào: "Trần tổng!"

Vị Trần tổng đó cao ngạo gật đầu, đưa tay đón lấy bảng lý lịch của Lâm Y xem lướt qua, người phụ trách tuyển dụng kề bên tai cô thì thầm gì đó, ánh mắt sắc bén của cô lại quét về phía Lâm Y, khóe môi lộ ra một nụ cười giả tạo: "Lâm tiểu thư, chúng tôi cần người có kinh nghiệm, có năng lực công tác thực sự chứ không phải bình hoa... "

Thì ra, tìm một công việc cũng thật không dễ dàng!

***

Màn đêm buông xuống, nơi nơi đèn hoa rực rỡ, trên đường vẫn như thường ngày xe cộ ngược xuôi, Lâm Y một mình đi giữa đám đông ồn ào đó, bình thản lướt qua, trái tim đã tê dại như một cánh đồng chết, không có chút sức sống nào, trong đầu cũng là một mảnh trống rỗng.

Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên thật lâu Lâm Y mới hoàn hồn lại, cô cầm lấy điện thoại lên xem, "Lâm Y, bạn đang ở đâu? Bạn có khỏe không?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo âu của Trương Tiểu Mạn, bạn cô còn không biết Lâm Y đã rời khỏi nhà họ Lãnh.

"Mình đang ở trên đường, ân, mình rất khỏe, bạn yên tâm!" Giọng Lâm Y thật thản nhiên. Từ sau buổi tiệc sinh nhật đó, Lâm Y vẫn luôn dùng đủ mọi lý do để từ chối gặp mặt tất cả những người quen, bao gồm cả Trương Tiểu Mạn. Cô không muốn tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến người khác, cô cũng không muốn để mọi người nhìn thấy mình lúc yếu đuối và nhu nhược như thế này...

Vết thương của chính mình, chỉ có thể một mình chịu đựng, đây chính là cuộc sống...

Trở về căn hộ mới thuê của mình thì đã gần mười giờ, vốn tưởng là rất mệt mỏi vừa dính gối đã ngủ nào ngờ đầu óc cứ như được nạp điện vậy, không có cách nào đi vào giấc ngủ. Trong căn phòng tĩnh lặng này, ký ức không hiểu sao lại đặc biệt rõ ràng. Lâm Y cố gắng bắt buộc chính mình thôi nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ kia nữa nhưng dường như vô dụng...

Mãi cho tới gần sáng Lâm Y mới mơ màng đi vào giấc ngủ, khi cô tỉnh lại thì đã gần trưa, cô vội rời giường, đến một tiệm ăn nhỏ dưới lầu ăn qua loa một bát mì, bữa sáng bữa trưa gộp chung lại làm một sau đó lại bắt đầu đi tìm việc...

Theo địa chỉ tìm được trên mạng, Lâm Y tìm thấy công ty quảng cáo JZ, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã nhận được điện thoại của Uông Linh, giọng nói của bà đầy nghi hoặc: "Lâm Y... nghe nói cô đang tìm việc?"

"Phải đó, hiệu trưởng Uông!" Lâm Y cố gắng trả lời bằng giọng thoải mái nhất.

"Nếu như cô muốn... thì trở lại trường đại học H đi, dù sao chúng tôi ở đây cũng đang cần người... "

"Không cần đâu, cám ơn hiệu trưởng Uông... tôi muốn đổi một hoàn cảnh mới ... " Giọng Lâm Y hơi nghẹn, lúc này, chỉ cần một câu quan tâm của bất cứ ai đều khiến cô muốn khóc...

Cô không phải là không muốn quay về trường đại học H, ngược lại là đằng khác! Nhưng cô không muốn lại có bất kỳ mối liên hệ nào với Lãnh Nghị!

Cất điện thoại vào túi xách, Lâm Y bước vào công ty quảng cáo JZ...

Trong phòng làm việc của giám đốc phụ trách nhân sự của công ty quảng cáo JZ...

Sau bàn làm việc là một gương mặt gầy gò đầy nhếp nhăn, thoạt nhìn có vẻ bỉ ổi, trên mặt mang theo một ý cười ái muội: "Lâm tiểu thư, bộ phận thiết kế quảng cáo của công ty chúng tôi không cần người, ngược lại điều kiện của cô rất thích hợp làm ở bộ phận kinh doanh... Ách... cô phải chuẩn bị tư tưởng trước, khách hàng của chúng ta xã giao rất nhiều, cô phải có khả năng uống với họ, chơi với họ... " Ông ta suýt nữa thì bật nốt ba chữ "ngủ với họ".

Lâm Y dứt khoát cự tuyệt, lúc cô đi ra cửa thì nghe rõ ràng bên trong có tiếng lầu bầu: "Hừ, tình phụ của người ta cũng đã làm rồi còn giả vờ thanh thuần làm gì chứ... "

Bước chân Lâm Y chợt dừng lại, cõi lòng mấy ngày nay chết lặng rốt cuộc bắt đầu đau đớn, cái cảm giác đau đớn đó hệt như miệng một vết thương bị người hung hăng xé toạc ra, trong phút chốc, nỗi đau lan tràn đến từng tế bào trong người, cả người cô run rẩy không ngừng. Lâm Y vụt xoay người xông thẳng vào căn phòng làm việc vừa nãy cầm một xấp tài liệu ném thẳng vào cái đầu đã thưa thớt tóc kia...

"Cô cô cô... cái bà điên này ... " Trên gương mặt gầy gò kia lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn tức giận, một tay thì đỡ lấy xấp văn kiện đã đáp xuống đầu mình, tay kia thì ấn điện thoại bàn: "Bảo vệ, bảo vệ... "

Nghe tiếng ồn, mấy người bảo vệ ngoài cửa chạy vào, trong nháy mắt, nơi cửa văn phòng chen chúc đầy những người tò mò ghé đầu vào xem, người đàn ông có gương mặt gầy gò kia đứng bật dậy, chỉ tay vào cô gái trước mặt, rống lên với bảo vệ: "Nhanh gọi cảnh sát cho tôi, cô ta... cô ta dám đánh người!"

Bảo vệ nghe lời vội ấn điện thoại...

"Các ngươi xem chừng cô ta cho chặt, đừng để cô ta chạy mất... Loại gái như cô, để người ta chơi đã rồi bị đuổi ra khỏi nhà, lại tìm đến đây quậy phá sao... " Sau đó là một đống từ ngữ thô tục từ miệng người đàn ông gầy gò kia phát ra.

"Giám đốc, cảnh sát sắp đến rồi... Vị tiểu thư này, xin mời theo chúng tôi đến phòng bảo vệ một lát!" Bảo vệ đưa tay định kéo Lâm Y.

"Không cần, buông tay, tôi tự đi được!" Lâm Y lạnh lùng rũ tay bảo vệ ra khỏi tay mình. Cảnh sát? Sợ cái gì? Lúc này còn có thứ gì khiến cho cô sợ nữa chứ?

Chính ngay lúc này từ ngoài cửa phòng nhân sự truyền đến một giọng nam có vẻ tùy hứng: "Thế nào mà phòng giám đốc hôm nay lại giống như cái chợ thế này?"

*****

"Tương thiếu!" Gương mặt phẫn nộ của ông giám đốc nhân sự phút chốc lại trở nên tươi như hoa, "Hôm nay thế nào mà ngài lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?" Ông nhớ từ sau khi ông Tương sắp xếp cho người con trai thứ là Tương Huy này vào vị trí phó tổng đến giờ, số lần Tương Huy đến đây có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vị Tương thiếu này vẫn luôn phong lưu tiêu sái, chuyện công sự của công ty toàn bộ giao cho những người thuộc hạ đi xử lý...

Tương Huy không thèm để ý đến ông ta, đôi mắt hẹp dài của hắn lúc này đang đầy vẻ kinh ngạc ghim trên người Lâm Y, khóe môi cũng câu lên ý cười: "Trời ạ, thiên sứ, chúng ta thực sự có duyên, thế nào mà tôi khó đến công ty một lần lại có thể gặp được cô chứ... "

Nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của Lâm Y không có chút biểu cảm nào, bình lặng như nước, hắn lại mỉm cười, ánh mắt quét về phía những người bảo vệ đứng cạnh cô, lại nhìn về phía gương mặt đáng ghét của ông giám đốc nhân sự, sau đó lại quay trở lại trên mặt Lâm Y: "Ờ... có phải là bọn họ bắt nạt cô không?"

"Không không không... Tương thiếu... cô ta đánh tôi trước!" Ông giám đốc nhân sự thấy tình hình không ổn vội vàng cướp lời, Tương thiếu này nổi tiếng phong lưu, tin đồn lăng nhăng cũng không ít, nói không chừng cũng có dây mơ rễ má gì với cô gái này ...

"Ông nói thiên sứ đánh ông?" Đôi mắt hoa đào của Tương Huy trợn to, "Hừm, ông có còn là đàn ông không vậy? Những lời như vậy mà cũng nói ra được hay sao? Còn các người nữa, đều là óc heo cả sao, mau xin lỗi thiên sứ đi!" Giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép người ta có chút dị nghị nào.

Một đám người há miệng trừng mắt nhưng rõ ràng ai cũng không dám đắc tội với nhị thiếu gia của nhà họ Tương, phó tổng giám đốc của công ty JZ này...

"Cám ơn anh giúp tôi giải vây... " Trong văn phòng phó tổng giám đốc của Tương Huy, Lâm Y điềm tĩnh nói lời cảm ơn.

"Thiên sứ... " Tương Huy ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn Lâm Y, khó có một lần nói lời nghiêm túc: "Vì sao phải ra ngoài làm việc? Hai người... chia tay rồi sao?"

Lâm Y thở dài một tiếng, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười yếu ớt: "Ừ!"

Tương Huy nhìn cô, chuyện về buổi tiệc sinh nhật đình đám đó hắn cũng có nghe đến, hắn cảm giác rất rõ ràng vị Lãnh đại thiếu gia đó rất coi trọng cô... nhưng mà, thật không ngờ nhanh như vậy đã chia tay; trầm mặc một lúc rồi hắn nhếch miệng cười nói: "Chuyện tốt chuyện tốt, thiên sứ, làm người phải nghĩ thông suốt một chút, thắt cổ trên một thân cây thì thật là uổng phí!"

Lâm Y vẫn nhàn nhạt cười, mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng: "Ừ... "

"Vậy... bây giờ cô muốn làm công việc gì?" Tương Huy hào hứng hỏi.

"Tôi vốn học thiết kế quảng cáo cho nên vẫn muốn tìm công việc có liên quan đến ngành này!"

Lời của Lâm Y vừa dứt thì Tương Huy đã vỗ bàn lớn tiếng kêu: "Trời, thiên sứ, hai chúng ta quả thật là có duyên. Bộ phận quảng cáo của công ty chúng tôi vừa hay đang cần người... cô đợi chút, tôi gọi giám đốc bộ phận quảng cáo đến đây một chuyến... "

"Không cần đâu Tương thiếu, tôi... vẫn là tìm một công ty khác thì tốt hơn... " Lâm Y vẫn còn nhớ rất rõ ràng những lời vừa nãy ông giám đốc nhân sự nói, rằng bộ phận quảng cáo của họ không thiếu người, điều quan hơn cả là cô không muốn người khác cho rằng cô là dựa vào quan hệ mà tìm được công việc này... "

"Thiên sứ, chúng ta cũng coi như rất thân rồi cô còn khách sáo với tôi làm gì? Ừm, cô vẫn còn là đồ đệ của tôi đúng không? Sư phụ dù sao cũng không thể không lo cho đồ đệ, đúng không? Chúng tôi quả thực đang cần người... " Tương Huy dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Y, anh ta nói vẻ nghiêm túc, "Giám đốc bộ phận quảng cáo của chúng tôi sẽ đánh giá khả năng của cô, cô vượt qua được kiểm tra thì mới có thể được nhận, nếu như cô không thể vượt qua bài đánh giá, tôi cũng không thể giúp gì cho cô được!"

"Tương thiếu... " Lâm Y thoáng chau mày, cô thật sự không biết công ty quảng cáo này là của Tương Huy...

"Được rồi, cứ quyết định như thế đi. Giờ tôi gọi giám đốc của bộ phận quảng cáo đến đây... " Tương Huy ngắt lời Lâm Y rồi kéo điện thoại bàn đến gần, suy nghĩ một lát rồi lấy trong ngăn kéo ra một bảng thông tin, ấn phím theo dãy số trên bảng thông tin đó, cười nói, "Tôi không nhớ số của họ!"

Cứ như vậy, Lâm Y tạm thời đến bộ phận thiết kế quảng cáo của công ty quảng cáo JZ làm việc, nhưng trước mắt vẫn là giai đoạn thử việc, cũng như Tương Huy đã nói, giám đốc bộ phận quảng cáo Tôn Hồng giao cho Lâm Y một thiết kế một đoạn quảng cáo, đợi sau khi cô làm xong thì giao cho ông kiểm tra, nếu như đáp ứng được yêu cầu công việc thì có thể tiếp tục ở lại làm việc...

***

Paris, nước Pháp...

Nơi một vùng ngoại ô phong cảnh tuyệt đẹp, trong một gian phòng của một căn biệt thự hai tầng, chiếc rèm mỏng nơi khung cửa sổ phất phơ theo từng trận gió, trên chiếc giường lớn giữa phòng có một cô gái đang nằm, hai mắt cô nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch nhưng có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn, mái tóc dài lõa xõa trên gối.

Cổ tay phải của cô gái đang cắm kim truyền dịch, nơi đầu giường là đủ các loại dụng cụ y tế, máy điện tâm đồ, máy đo huyết áp các loại, trên màn hìn đang nhấp nháy biểu đồ thể hiện sự sống của cô gái.

Nơi chiếc sofa cách chiếc giường không xa, một nữ hộ sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đó, nhàm chán nhìn cô gái đang nằm mê man trên giường, rồi lại nhìn những đường biểu thị sự sống nhấp nháy không ngừng trên màn hình...

Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra rồi thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện ngoài cửa, trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút u ám, có thể nhìn thấy rõ những tơ máu trong mắt, rõ ràng là không ngủ được bao lâu, bên cạnh hắn là Charlie, bác sĩ chủ trị của Hạ Tịch Họa.

Lãnh Nghị và Charlie cùng đi vào trong phòng, vừa đi vừa dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.

"Ông Charlie, hiện giờ đã bảy ngày trôi qua rồi, vì sao Tịch Họa vẫn còn chưa tỉnh lại?" Giọng Lãnh Nghị cực kỳ lạnh mạc, "Hôm đó ông nói với tôi thế nào hử?!"

"Lãnh tiểu thư, tình hình của Hạ tiểu thư thế này, có thể tỉnh lại hay không vốn còn là một ẩn số... Chúng tôi cũng đã giám sát chặt chẽ những chỉ số sức khỏe của cô ấy mà phán đoán như vậy ... " Bác sĩ Charlie nhẹ giọng giải thích với Lãnh Nghị.

"Nếu như chỉ là phán đoán, cũng không phải là một kết luận, vì sao gọi tôi trở về gấp như vậy? Còn nói cái gì tốt nhất không thể trì hoãn một phút nào!" Mắt Lãnh Nghị sắc như đao, không chút khách sáo bức hỏi Charlie, "Ông không biết thời gian đối với tôi mà nói là quý giá đến mức nào sao?"

"Thực xin lỗi Lãnh tiên sinh. Bởi vì hôm đó điện tâm đồ của Hạ tiểu thư đột nhiên thay đổi, trái tim có dấu hiệu hồi phục, theo kinh nghiệm nhiều năm của chúng tôi, lúc này nếu như có người mà cô ấy quan tâm ở bên cạnh nói chuyện nhiều với cô ấy một chút, khích lệ cô ấy, rất có khả năng cô ấy sẽ tỉnh lại... Lãnh tiên sinh, đó là một cơ hội rất tốt, chúng tôi không thể không báo cho ngài!"

Nói đến đây, Charlie hơi ngừng lại, nhìn sắc mặt Lãnh Nghị vẫn đầy mây đen, dè dặt bồi thêm một câu: "Nhưng hôm đó khi ngài đến đây thì đã quá muộn rồi, lỡ mất thời cơ tốt nhất... đương nhiên, chúng tôi cũng không thể cam đoan rằng Hạ tiểu thư nhất định sẽ tỉnh lại... Ngài cũng biết đó, cô ấy đã hôn mê ba năm rồi... "

Nghe câu cuối này, Lãnh Nghị không nói thêm nữa, mặt hắn vẫn tái xanh, môi mím chặt lại, ánh mắt sắc bén khi quét qua chiếc giường nơi cô gái đang nằm thì trở nên nhu hòa đôi chút, trên mặt mây đen cũng dần tản đi, rồi mắt hắn quét qua một đám máy móc y tế đặt ở bên cạnh giường kia.

Thân hình cao lớn của hắn chậm rãi dời qua, ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái trên giường. Từ ngày đó bỏ lại Lâm Y trong buổi tiệc sinh nhật đó cho đến hôm nay đã là bảy ngày, mỗi ngày hắn đều canh giữ ở đây chỉ bởi vì bác sĩ nói trái tim của Tịch Họa đang chậm rãi hồi phục công năng, cần sự khích lệ của hắn...

Bảy ngày rồi, Lãnh Nghị không gọi điện thoại cho Lâm Y một lần nào, tâm tình của hắn rất nóng nảy, rất loạn, nhất thời không biết nên giải thích với cô thế nào, cũng không biết từ nay về sau làm sao đối mặt với cô! Nhất định Lâm Y sẽ cho rằng hắn gạt cô nhưng mà ... hắn thật sự không biết Hạ Tịch Họa còn sống! Hắn vẫn luôn cho rằng Tịch Họa đã rời khỏi thế gian này, hắn không biết cô trở thành người thực vật, nằm ở đây đã ba năm!

Người nhà giấu hắn ba năm! Hôm đó hắn đi suốt đêm về đây, lúc đến nhà đã là rạng sáng ngày hôm sau, Tương Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển, Lãnh Thành đều có mặt đầy đủ, trong tiếng chất vấn đầy phẫn nộ của Lãnh Nghị, Lý Uyển chỉ giải thích rằng năm đó, bởi vì Tịch Họa trở thành người thực vật, bác sĩ nói cơ hội để cô tỉnh lại rất mong manh... Mọi người sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, càng sợ Lãnh Nghị từ đó cự tuyệt kết hôn, sợ nhà họ Lãnh tuyệt hậu... cho nên mọi người lựa chọn che dấu sự thật, chỉ nói là Hạ Tịch Họa đã chết...

Chỉ là ai cũng không ngờ, sau khi biết Tịch Họa "chết", Lãnh Nghị vẫn tuyên bố sẽ không kết hôn. Sợ nhất chính là Tương Mân và Lý Uyển, Lãnh Tuấn thì lạnh lùng cảnh cáo con trai, nếu như trong vòng ba năm không sinh một đứa cháu nội cho ông thì ông sẽ giải trừ quyền thừa kế Lãnh thị của hắn, hơn nữa còn đem tất cả tài sản của nhà họ Lãnh quyên đi làm từ thiện...

Sau cùng, dưới sự uy hiếp lẫn nước mắt của Tương Mân và Lý Uyển, rốt cuộc Lãnh Nghị hứa với họ sẽ tìm một người giúp nhà họ Lãnh nối dõi tông đường, chỉ là... cô gái đó phải là do hắn chọn. Nếu như trong vòng ba năm hắn vẫn không tìm được người thích hợp thì sẽ nghe theo lời Lý Uyển, cưới Từ Giai về làm vợ...

Vậy mà hôm nay Lãnh Nghị lại đột nhiên được báo tin Tịch Họa vẫn còn sống chỉ trở thành người thực vật, chẳng những vậy, còn rất nhanh sẽ tỉnh lại...

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)