Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 064

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 064
Cái Gọi Là "bí Mật"
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Thấp đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt của Lâm Y, lòng Lãnh Nghị mềm nhũn, hắn mím môi, chầm chậm buông tay ra, độ ấm trong phòng phút chốc không còn nữa, bóng dáng cô gái cũng biến mất sau cánh cửa phòng tắm rồi từ đó truyền đến tiếng nước chảy rào rạt.

Lãnh Nghị lẳng lặng ngồi nơi sofa chờ cô, lát sau tiếng nước ngưng lại, rồi tiếng máy sấy tóc rồ rồ, hắn đứng dậy, bước đến trước cửa phòng tắm rồi đẩy cửa bước vào, đoạt lấy chiếc máy sấy tóc trong tay cô gái, nghiêm túc giúp cô sấy tóc...

Cô gái không phản đối, cứ để người đàn ông muốn làm gì thì làm, đáy mắt Lãnh Nghị một mảnh nhu hòa, giọng nói cũng thật dịu dàng: "Y Y, sinh nhật của em sắp đến rồi, em muốn ăn mừng thế nào?"

"Sinh nhật?" Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cô lẩm bẩm, chuyện này cô sớm đã quên không còn một mảnh.

"Đúng đó, em quên rồi sao?" Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, trong giọng nói đầy tình ý, "Ừ, em không cần lo, cứ để anh sắp xếp!"

Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng không nói tiếng nào... tiếng máy sấy tóc bỗng dừng ngại, "Ân, xong rồi!" Lãnh Nghị nhẹ vuốt mái tóc suôn dài của cô gái, hài lòng nói.

"Cám ơn!" Lâm Y nhỏ giọng nói, câu nói lịch sự này trong chớp mắt kéo khoảng cách giữa hai người thật xa, bàn tay của Lãnh Nghị chợt cứng lại, đáy mắt nồng đượm một nỗi buồn bã, rồi hắn chầm chậm buông tay.

Đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Y đi đến bên giường rồi dừng bước, xoay lại nhìn Lãnh Nghị ở phía sau, nhẹ giọng nói: "Anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi!"

Lãnh Nghị nhìn nét mặt có chút mệt mỏi của cô, điềm tĩnh nói: "Anh ngủ cùng em!"

Lâm Y thu hồi tầm mắt, cô cúi xuống kéo ra chiếc chăn trên giường, nhàn nhạt nói: "Lãnh Nghị, tối hôm qua anh nói em cần bình tĩnh lại... đợi lúc em bình tĩnh lại rồi, sẽ cho anh một câu trả lời!"

Thắt lưng cô gái chợt bị siết chặt lại, thân thể cũng bị kéo vào lòng người đàn ông, ánh mắt lãnh liệt mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt nhìn xoáy vào cô gái: "Y Y, em định cho anh một câu trả lời thế nào? Rời khỏi anh sao? Vì một người không còn sống trên đời này sao?"

Lâm Y an tĩnh nhìn gương mặt tuấn mỹ kia: "Tuy cô gái đó đã không còn tren đời này nhưng cô ấy vẫn sống mãi trong lòng anh, em không chịu nổi khi người mà em yêu trong lòng còn có một người khác... vì thế em cần thời gian... "

Lãnh Nghị hơi nhướng mày nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt, một lúc sau hắn nhẹ gật đầu: "Được, anh cho em thời gian... " Nói rồi thân hình cao ngất kia liền xoay người rời khỏi căn phòng.

Tiếp sau đó là chiến tranh lạnh --- cuộc chiến tranh lạnh khiến tâm lực cùng thể lực đều tiều tụy. Liên tục hai buổi tối Lâm Y đều trở về rất muộn, bởi vì chiến tranh lạnh, cũng bởi vì bận rộn công sự, Lãnh Nghị cũng không truy hỏi vì sao.

Mãi tới đêm thứ ba lúc Lãnh Nghị trở về, Lâm Y vẫn như hai ngày nay, chưa về, rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, hắn chau mày trầm tư một chút rồi lấy điện thoại ra, trầm giọng ra lệnh: "Lập tức điều tra cho tôi Lâm tiểu thư đang làm gì... "

Lẳng lặng tựa người vào ghế, ánh mắt nhìn về một nơi vô định, không lâu sau liền có điện thoại trả lời: "Thiếu gia, Lâm tiểu thư đang đi đua xe!"

"Đua xe?" Lãnh Nghị giật nảy mình, theo cá tính của Lâm Y, hắn biết cô thực ra là đang đem tính mạng ra đùa! Mày càng lúc càng chau chặt, ánh mắt trong chớp mắt trở nên sắc bén. Không được! Mình phải ngăn chuyện nguy hiểm này lại!

Vẫn là con đường chạy men theo sườn núi ở vùng ngoại ô đó, hai chiếc xe một trước một sau chạy như bay trên con đường núi ngoằn ngoèo, tiếng động cơ ầm ầm đinh tai nhức óc, toàn bộ sự chú ý của Lâm Y đều tập trung vào ánh đèn sáng rực phía trước, bàn tay đặt trên vô lăng cũng giữ chặt, nhanh chóng xoay chuyển...

Ở đây nguy cơ trùng trùng, mỗi một khúc cua đều có thể khiến chiếc xe lật tung khỏi mặt đường, rơi xuống hẻm núi, mỗi một khúc cua nếu như khống chế không thỏa đáng đều có thể tao thành kết quả thảm khốc... đây là hạng mục đua xe nguy hiểm nhất, tìm khoái cảm trong sự kích thích đến tột độ, phát tiết hết cảm giác buồn bực...

Xe rất nhanh đã chạy đến đỉnh núi, có người ấn đồng hồ tính giờ rồi lớn tiếng báo lại thời gian xe ngừng, Tương Huy từ chiếc xe phía trước bước ra đi đến chiếc xe phía sau, vừa đi vừa lớn tiếng khen ngợi: "Thiên sứ, tốc độ của em hôm nay lại nhanh hơn rồi!"

Một đám người đang nhao nhao nói cười thì từ trên đường núi chợt truyền đến tiếng động cơ xe gầm rú, ánh mắt mọi người lập tức không hẹn mà cùng nhìn về phía ánh đèn xe chói mắt từ xa kia sau đó nhìn thấy hai chiếc xe thể thao hạng nhất nối đuôi nhau chạy đến gần sát đám đông thì dừng lại.

Lãnh Nghị bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, sự xuất hiện của hắn khiến đám đông phút chốc im bặt, nhìn thấy từ trên xe bước xuống vị khách không mời mà đến, mắt Lâm Y trợn to nhìn người đàn ông vừa xuất hiện đã khí áp toàn trường, vẻ mặt lãnh liệt kia.

Ánh mắt Lãnh Nghị lạnh như băng, nơi đáy mắt lóe lên những tia nhìn sắc bén kinh người, quét một vòng qua đám đông, hơi dừng lại trên người Tương Huy, mắt Tương Huy kia cũng sáng lên, hình ảnh người đàn ông hôm đó cầm súng chỉa vào đầu hắn chợt hiện lên trong óc, không cần suy nghĩ, hắn đưa tay kéo tay Lâm Y đứng bên cạnh, thốt lên: "Trời ạ, thiên sứ, Lãnh đại thiếu gia của cô kìa... "

Lâm Y mím mím môi không lên tiếng, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị vừa quét qua người cô rồi lại quay về trên người người đàn ông vừa gọi Lâm Y là "thiên sứ" kia, khóe môi hắn câu lên một ý cười lạnh: "Cậu chính là Tương thiếu, người dạy Lâm Y nhà chúng tôi đua xe đó sao?"

"Hả, là tôi... tôi nổi tiếng đến thế sao... " Tương Huy cười vẻ phóng đãng, tiếng cười còn chưa dứt thì tay Lãnh Nghị đã vươn ra bấu chặt cổ áo của hắn, Lãnh Nghị thân cao một mét tám lăm, cao hơn Tương Huy không ít, Tương Huy bị hắn bất thình lình nắm lấy cổ áo, không kìm được tức giận vô cùng, tiếng cười cũng im bặt, giọng phẫn nộ: "Anh, muốn làm gì?"

Lâm Y ngẩn người, vội tiến lên một bước đưa tay định nắm lấy tay Lãnh Nghị: "Lãnh Nghị, anh buông tay! Là em tự mình muốn theo anh ta học, không có liên quan gì đến anh ta cả!" Lâm Y đã rất lâu không nhìn thấy ánh mắt dọa người kia của Lãnh Nghị...

Một tay Lãnh Nghị đẩy Lâm Y ra, ánh mắt sắc như đao phóng về phía Tương Huy: "Câu nhớ lấy, người của tôi không tới lượt cậu dạy!"

Tương Huy kia kiêu ngạo phóng túng quen rồi, lần này đối mặt với vẻ dọa người của Lãnh Nghị nhưng vẫn một vẻ bất kham: "Vậy có phải ý của Lãnh thiếu là để anh đích thân dạy cô ấy phải không?" Thực ra hàm ý của câu này chính là, "liệu anh có năng lực đó hay không?"

Lãnh Nghị làm sao lại nghe không hiểu ý của Tương Huy, hắn cười lạnh một tiếng, tay vẫn bấu chặt cổ áo Tương Huy kéo hắn về phía mình: "Hay là hai chúng ta so tài một phen? Xem ai càng có tư cách làm sư phụ của cô ấy?"

"Được thôi!" Tương Huy chính là đang chờ đợi điều này, có thể ở trước mặt thiên sứ hạ uy phong của Lãnh đại thiếu gia, đó mới gọi là đẳng cấp!

Lãnh Nghị buông Tương Huy ra, cười lạnh: "Chúng ta chơi đối kháng!" Đối kháng chính là hai chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh chạy đối đầu nhau, lúc gần đụng đến đối phương xem ai sợ hãi, xoay vô lăng trước thì người đó thua... độ nguy hiểm có thể coi là số một...

"Lãnh Nghị, anh điên rồi!" Lâm Y giật bắn người, cô xông đến níu lấy cánh tay Lãnh Nghị, "Em không học đua xe nữa, chúng ta trở về thôi!", Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn Tương Huy, đối với lời nài nỉ của Lâm Y không chút lay chuyển; hắn chính là muốn Lâm Y nhìn thấy cái loại điên cuồng đùa với tính mạng đó! Hắn chính là muốn cô biết cô bây giờ chính là đang đùa với tính mạng mình!

"Đối kháng? Đủ kích thích! Tôi thích!" Tương Huy vỗ tay, "Cứ quyết định như vậy đi!"

Lâm Y xoay về phía Tương Huy, "Tương Huy, anh đừng đua... cho tôi chút mặt mũi... "

"Thiên sứ, em cứ yên tâm, tôi sẽ nhường anh ta... " Nói rồi Tương Huy bật cười ha hả, còn không quên mồm mép một phen.

"Lãnh Nghị... " Lâm Y cắn chặt môi, giữ chặt người đàn ông đang bước vào trong xe, "Em sai rồi!"

Khóe môi Lãnh Nghị rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn khoát tay kéo cô gái vào trong lòng mình, "Anh sẽ không có việc gì, em yên tâm!", nói rồi hắn vỗ nhẹ lên lưng cô gái rồi buông ra, ngồi vào trong xe.

Nơi mảnh đất trống dưới chân núi, hai chiếc xe đối mặt nhau từ phía xa, sau khi ánh đèn hiệu vừa chớp lên thì động cơ của hai chiếc xe bắt đầu gầm rú, chạy như bay về phía đối phương, đám đông khẩn trương dõi theo, không gian im phăng phắc không một tiếng động...

Thân thể Lâm Y không ngừng run lên, trong đầu không ngừng hiện ra tình cảnh xe nát người tan... "Không! Lãnh Nghị!" Cô rốt cuộc không khống chế được chạy về phía đường lộ, những người bên cạnh sợ hãi kêu lên nhưng không chặn cô lại kịp, Lâm Y đã đứng giữa đường, cô phải ngăn hai chiếc xe không đụng vào nhau...

Hai chiếc xe chạy như bay đến bất ngờ nhìn thấy trên đường xông đến một cô gái...

"Y Y!"

"Thiên sứ!"

Người trong hai chiếc xe gần như là đồng thời thét lên, chỉ một tích tắc, hai người đồng thời đạp mạnh chân ga, xoay vô lăng, hai chiếc xe gần như lướt qua sát hai bên sườn cô gái, theo quán tính tiếp tục chạy về phía trước một đoạn mới dừng lại được.

Cô gái mềm nhũn té ngồi trên đất, hai chiếc xe cùng lúc mở cửa, Lãnh Nghị và Tương Huy đồng thời phóng về phía cô gái đang ngồi giữa đường kia...

"Y Y!" Lãnh Nghị đưa tay ôm cô gái vào lòng, sắc mặt cô tái nhợt, hé mắt nhìn gương mặt với những đường nét rõ ràng kia, khóe môi vẫn đang run rẩy, không nói được một lời; người đàn ông cũng không nói tiếng nào chỉ sải những bước dài ôm cô gái trở về xe...

Đám người phía sau cũng chạy đến, nhìn theo hai người rời đi, Tương Huy lần đầu tiên yên lặng đến thế, hắn lẳng lặng dõi theo bóng Lãnh Nghị ôm Lâm Y rời đi --- tính tình phong lưu thành tánh, cũng là lần đầu tiên Tương Huy thấy mình thất bại đến thế, phụ nữ, vốn không cần nhiều, đôi khi chỉ một cũng quá đủ.

*****

Đêm lạnh như nước, trong phòng ngủ thật yên tĩnh, Lâm Y lặng lẽ gối đầu lên khuỷu tay Lãnh Nghị để sự ấm áp từ hắn vây phủ lấy cô, mắt cô nhìn về phía chiếc tủ pha lê, ở nơi bắt mắt nhất trong tủ, mô hình cô bé nhảy múa vẫn còn đó, ánh mắt cô gái tối lại.

Bàn tay người đàn ông lướt nhẹ trên người cô gái, "Y Y... " hắn thì thầm gọi tên cô bằng giọng trầm ấm mê người của mình, từ mắt cô cánh môi lướt dần xuống, ngấu nghiến môi cô... thân thể người đàn ông cũng xoay lại áp cô gái dưới thân, mấy ngày chiến tranh lạnh, hắn đã sớm không chờ được thưởng thức lại hương vị của cô...

Ánh mắt cô gái lại không khống chế được nhìn về phía chiếc bóng trắng của cô gái nhỏ trong chiếc tủ pha lê kia, người đàn ông tiến vào, có chút đau khiến cô hơi nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng, lần đầu tiên không ôm lấy người đàn ông mà chỉ bấu nhẹ vào tấm ga giường, lặng lẽ nhắm mắt lại...

Người đàn ông cũng nhận ra phản ứng khác thường của cô gái, hắn cúi xuống, thấy cô nhắm chặt đôi mắt liền âu yếm hôn xuống: "Y Y, anh yêu em!". Cô gái chỉ nhàn nhạt "ân" một tiếng. Thực ra cô cũng cảm thấy Lãnh Nghị yêu mình, cô biết hắn bất chấp nguy hiểm muốn cùng Tương Huy so tài, không phải là muốn cô biết đua xe nguy hiểm đến mức nào để sau này cô không lại đi đua xe nữa hay sao... Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện trong lòng Lãnh Nghị vẫn còn hình bóng của một người con gái khác thì cô liền cảm thấy rất suy sụp!

Không đi luyện múa, cũng không đi học lái xe, cũng không có hứng thú học nấu nướng, Lâm Y trở nên nhàn rỗi vô cùng, thường là một người ngồi thẫn thờ nơi sofa, đọc sách hoặc là một mình đi dạo; đối với Lãnh Nghị, cô cố gắng làm hết trách nhiệm như một người vợ nhưng Hạ Tịch Họa cái tên kia, cái mô hình nhỏ kia vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô khiến cô phiền não không thôi!

Thực ra Lãnh Nghị cũng hiểu tâm tư của Lâm Y, hắn vẫn luôn suy nghĩ tìm cách khiến cô vui vẻ một chút, hôm đó có người đưa một hộp châu báu quý giá được đóng gói đẹp đẽ đến phòng làm việc của hắn. Lãnh Nghị mở ra xem, bên trong hộp là một đôi nhẫn kiểu tình nhân, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương lớn khoảng bốn cara, riêng chiếc dành cho nữ còn có một vòng nhỏ được khảm bằng những viên nhỏ hơn, hai chiếc nhẫn lóe lên những tia sáng chói mắt.

Lãnh Nghị hài lòng câu lên một nụ cười, hắn nhấc hai chiếc nhẫn ra khỏi hộp tỉ mỉ nhìn xem, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên, Lãnh Nghị lên tiếng đáp "Vào đi!" nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai chiếc nhẫn kia.

Người tiến vào là Ngãi Mỹ, cô vừa liếc mắt đã thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lãnh Nghị, còn chiếc hộp trên bàn nữa, sự nhạy cảm của phái nữ khiến cô nhịn không được kêu lên, "Oa, chiếc nhẫn thật đẹp! Lãnh tổng, là tặng cho Lâm tiểu thư sao?"

"Phải đó, cô thấy đẹp không? Đây là chiếc nhẫn mà tôi nhờ nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước Anh thiết kế ra, rồi do thợ chế tác nổi tiếng nhất của họ làm ra!" Lãnh Nghị hào hứng chia sẻ với Ngãi Mỹ.

Khó có lúc thấy Lãnh Nghị vui vẻ như vậy, Ngãi Mỹ không khỏi lớn mật một chút, cười hỏi: "Lãnh tổng, có phải là định cùng Lâm tiểu thư đính hôn không? Một đôi nhẫn thật đẹp nha!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn buông chiếc nhẫn trên tay xuống, có chút nghiền ngẫm nói: "Phải đó, có thể coi như là nhẫn đính hôn!" Ân, nếu như nói đây là nhẫn đính hôn, tặng cho Y Y trong ngày sinh nhật của cô ấy nhất định Y Y sẽ rất vui! Mình cũng đã sắp xếp một bữa tiệc thật long trọng mừng sinh nhật cho cô ấy!

Buổi chiều ngày hôm đó, Lãnh Nghị còn chưa về đến nhà thì Trương Tiểu Mạn đã gọi điện thoại cho Lâm Y, lúc này cô đang ngồi nơi sofa đọc sách, nghe tiếng chuông điện thoại, Lâm Y buông sách xuống, vừa ấn phím nhận thì đã nghe giọng nói mừng rỡ của Tiểu Mạn: "Y Y, nghe nói bạn sắp đính hôn rồi?"

"Cái gì? Không có chuyện đó đâu? Bạn nghe ở đâu vậy?" Vừa nghe nhắc đến đính hôn là Lâm Y đã thấy uể oải vô cùng.

"Còn giấu mình sao, nghe nói ngay cả nhẫn đính hôn Lãnh tổng cũng đã mua rồi, viên kim cương thật lớn nhé, lại rất đẹp nữa. Haizz, lúc nào mang đến cho mình xem thứ!" Giọng Trương Tiểu Mạn vẫn rất vui vẻ.

Trái tim Lâm Y không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cô lầu bầu: "Đừng nói bậy, mình còn chưa biết!"

"Bạn rất nhanh sẽ biết thôi... " Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tiểu Mạn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô buông điện thoại trong tay xuống, mắt không tự chủ được nhìn về phía cửa, rất nhanh bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y đang ngồi nơi sofa nhìn mình, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn sải bước về phía Lâm Y.

Hơi cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn rồi mắt hắn nhìn về phía quyển sách trong tay cô, cười hỏi: "Ân, hôm nay lại đọc sách gì đó?"

""Nhật kí trộm mộ"... hiện nay rất lưu hành... " Lâm Y mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, tim đập thình thịch không ngừng.

"Ồ, phải không? Anh xem thử... " Lãnh Nghị vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y đưa tay cầm quyển sách lên, nghiêm túc lật xem... Lâm Y lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhưng thủy chung không thấy hắn có động tác gì khác...

Hai ngày sau đó lặng lẽ trôi qua, Lâm Y vẫn không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà Trương Tiểu Mạn nói đến, một cảm giác thất lạc lại dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một tia hy vọng nảy mầm trong lòng cô...

Lúc này trong một căn biệt thự ở châu Âu, Vương Khiết đang nghe điện thoại, lát sau bà đặt điện thoại xuống, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Từ Giai nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, đang suy nghĩ làm thế nào để nói tin tức kia cho con gái nghe.

"Mẹ, bên kia nói gì vậy?" Không để cho Vương Khiết kịp có thời gian suy nghĩ gì cả, Từ Giai đã vội vàng lắc lắc cánh tay bà, "Mẹ nói cho con biết nhanh đi... haizz, gấp chết người ... "

Vương Khiết bất đắc dĩ rút cánh tay ra, chau mày: "Từ Giai, con phải bình tĩnh, phải biết dùng đầu óc, không thể cứ mãi lỗ mãng như vậy được không?"

"Mẹ, đừng nói mấy chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Từ Giai xụ mặt xuống, "Con muốn biết tình hình bên đó!"

"Lãnh Nghị mua một cặp nhẫn, nghe nói là chuẩn bị đính hôn với Lâm Y... " Vương Khiết nói vẻ nghi hoặc, "Nhưng mẹ đâu có nghe dì Lý Uyển của con nhắc đến đâu!"

"Hả... mẹ, anh Nghị làm việc mẹ biết mà, trước giờ anh ấy vẫn luôn làm theo ý mình, liệu có phải là sợ dì Lý làm khó Lâm Y cho nên không nói cho dì ấy hay không?" Từ Giai gấp đến nỗi không nghĩ ra được gì chỉ biết lắc lắc cánh tay Vương Khiết: "Mẹ à, cứ tiếp tục thế này, lỡ có một ngày chuyện quyết định rồi thì phiền lắm, mẹ xem ... "

Vương Khiết như có điều suy nghĩ: "Có lẽ... chỉ còn cách dùng chiêu hiểm kia thôi... " Vương Khiết như lẩm bẩm cho mình mà cũng như nói cho Từ Giai nghe, "Nhưng chuyện này nếu như làm không tốt sẽ cuốn chúng ta vào, đến lúc đó, đừng nói là tài sản nhà họ Lãnh, chỉ sợ ... "

"Vậy mẹ nhanh quyết định đi!" Từ Giai sốt ruột kêu lên.

Vương Khiết trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nhấc điện thoại lên, ấn số, điện thoại rất nhanh đã gọi điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp...

Lúc Vương Khiết đang nói điện thoại thì cửa biệt thự bị đẩy ra, một người đàn ông tuổi khoảng năm mươi bước vào, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng thân thể duy trì rất khá, dáng người cao gầy, đôi mắt sâu thẳm có thần, sóng mũi cao thẳng, từ trên gương mặt ông vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người điển trai, ông chính là Từ Nhất Hạo, là đại sứ thường trú ở nước Pháp, cũng là ba của Từ Giai.

"Ba!" Từ Giai xông về phía Từ Nhất Hạo kêu lên một tiếng, trên mặt Từ Nhất Hạo lộ ra vẻ ôn hòa, "Ừ", một tiếng rồi nhìn Vương Khiết đang nói điện thoại, không nói gì, lại nhìn Từ Giai cười: "Sao hai mẹ con còn ngồi ở đây?"

"Ba, ba chẳng quan tâm đến chuyện chung thân của con gì hết... " Từ Giai chu môi, nũng nịu nói với ba mình.

"Giai Giai, sao con biết ba không quan tâm chuyện chung thân đại sự của con chứ? Ừm... ba vẫn luôn lo nghĩ về nó đấy!" Từ Nhất Hạo mỉm cười trìu mến vò đầu con sau đó cất bước đi về phía cầu thang, "Ba còn chuyện phải làm, lên lầu trước... "

"Từ Nhất Hạo, anh đợi đã... " Bên này Vương Khiết rốt cuộc đã buông điện thoại xuống, nhìn về bóng người đang bước lên cầu thang, thoáng nhíu mày, "Em có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút!" Người đàn ông này là người mà lúc trẻ bà dùng hết tâm tư đoạt lấy từ tay một người phụ nữ khác, lúc đó con gái của người kia chỉ mới hơn một tuổi...

"Được, đến thư phòng của anh nói chuyện đi!" Từ Nhất Hạo ngừng bước, xoay lại nhìn Vương Khiết thoáng suy nghĩ rồi nhàn nhạt đáp lời sau đó tiếp tục đi lên cầu thang.

Ngày qua thật nhanh, chớp mắt đã đến sát ngày sinh nhật của Lâm Y, Lãnh Nghị vẫn như thường ngày sáng đi tối về, chừng như không có chút động tĩnh gì nhưng Lâm Y nhớ rất rõ ràng, Lãnh Nghị đã từng hỏi cô muốn mừng sinh nhật thế nào --- trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong...

Lúc đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của Lâm Y vang lên, trong căn phòng im ắng, tiếng chuông nghe đặc biệt chói tai, Lâm Y đón lấy di động, mở ra xem nhưng thấy đó là một dãy số lạ, sóng mắt thoáng xao động, Lâm Y chậm rãi đón nghe...

"Lâm tiểu thư... " Phía bên kia truyền đến tiếng cười đầy ác ý của một cô gái, rõ ràng là Từ Giai.

"Là cô sao!" Lâm Y chau mày, giọng cũng trở nên lạnh nhạt: "Cô tìm tôi lại vì chuyện gì nữa đây?"

"Ừ, tôi thật bội phục Lâm tiểu thư, làm thế thân cho người khác mà cũng hăng say như vậy, liệu có phải là không nỡ rời xa tiền bạc và địa vị của Lãnh Nghị hay không?" Giọng Từ Giai đầy vẻ châm chọc.

"Thực xin lỗi, tôi không có thời gian nói bậy nói bạ với cô... " Lâm Y lạnh giọng nói rồi chuẩn bị ngắt điện thoại.

"Đợi đã... " Từ Giai vội ngăn lại, "... chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật của Lãnh Nghị hay sao?"

Bí mật? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đầu lại ẩn ẩn phát đau, cô thật sự không muốn biết bí mật gì cả! Những chuyện đó trước giờ chưa từng mang đến bất kỳ niềm vui nào cho cô! Nhưng... trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnh nhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: "Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?"

*****

Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnh nhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: "Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?"

"Mười giờ, gặp tôi ở quán cà phê XX trên đường XXX!" Từ Giai tạm dừng một chút lại nhấn mạnh, "Bí mật này là chuyện tuyệt đối cô muốn biết, nếu như cô không đến, nhất định sẽ hối hận!" Nói rồi đột ngột ngắt dt.

Lâm Y thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút kia, một lúc lâu mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đặt nó xuống...

Mười giờ, Lâm Y đúng giờ xuất hiện ở quán cà phê XX...

Lâm Y không biết mình rời khỏi quán cà phê đó như thế nào, cô chỉ nhớ cuối cùng khi cô đứng dậy nhìn gương mặt hớn hở tươi cười khi thấy người khác gặp họa kia lớn tiếng rống lên: "Không có khả năng!", đã dẫn đến ánh mắt tò mò của rất nhiều người trong quán.

Trên gương mặt hớn hở kia đầy vẻ xem thường, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Y: "Không tin thì cô chờ xem, rồi sẽ có ngày đó thôi... "

Lâm Y mất thật lớn sức lực mới tìm được chìa khóa, mở cửa xe, tay vẫn còn run run không ngừng, cô không cách nào lái xe được, chỉ ngồi ngây người trong xe --- Cô ngồi ở trong xe suốt cả một ngày, cơm trưa cũng không ăn, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại reo lên mới bừng tỉnh lại. Lục tìm điện thoại, nhìn thấy cái tên quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, thật lâu Lâm Y mới ấn phím đón nghe.

"Y Y, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị.

"Em... bây giờ đang về!" Lâm Y gian nan nuốt nuốt nước bọt, hắn giọng đáp rồi khởi động xe, chuẩn bị về nhà.

Lúc bước vào biệt thự của nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị đang tựa lưng vào sofa đọc báo, hai chân thoải mái duỗi dài ra, sườn mặt với những đường cong rõ ràng như điêu khắc vẫn như thế, tuấn mỹ phi phàm... Lâm Y không tự chủ được dừng bước nhìn người đàn ông đang ngồi nơi sofa kia, người đó sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô sao?

Lãnh Nghị buông tờ báo trên tay xuống nhìn cô gái nãy giờ vẫn đứng yên ngoài cửa nhìn mình chằm chằm, đứng dậy đi về phía cô, khóe môi câu lên một nụ cười: "Y Y, sao vậy? Tới giờ này mà vẫn còn mê mẩn sắc đẹp của anh sao?"

"Ồ, không có!" Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, che dấu tâm tình của mình bằng cách cất bước đi nhưng chân như mọc rễ vậy, bước đi không được.

Đôi mắt đem thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái vẫn đứng yên nơi cửa, cô gái này, chỉ cần có chút tâm sự thì đều lộ cả trên mặt, trong lòng không giấu được điều gì, không hiểu được tâm kế; khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn sải bước đến trước mặt cô...

Thân thể mảnh khảnh của cô gái trong chớp mắt bị cái bóng cao ngất của người đàn ông bao vây lấy, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn gương mặt anh tuấn đã quá quen thuộc kia, thầm nghĩ rốt cuộc hắn yêu cô đến mức nào, cô còn có thể có được hắn bao lâu...

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ vuốt qua gò má mịn màng của cô giọng nói nhu hòa thật dễ nghe vang lên bên tai: "Anh đói rồi, đi ăn cơm chứ?"

"Ân!" Cô gái khẽ nhếch môi, bước theo người đàn ông đi vào nhà ăn, bàn tay to rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô...

Từ khi biết mình không thể mặc áo cưới làm cô dâu của Lãnh Nghị cho đến khi biết được trong lòng hắn còn có một người con gái khác, giữa hai người cãi nhau cũng có, lớn tiếng cũng có, nghĩ đến chia tay cũng có nhưng rốt cuộc vẫn không ai rời khỏi ai được; vậy còn lần này thì sao? Lần này nguy cơ thật sự đến sao?

Lâm Y ăn cơm nhưng nhịn không được cứ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh bên, thực ra hắn cũng không dễ dàng, cô biết, đã từng là một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đến thế nào vậy mà bây giờ ở trước mặt cô đã hoàn toàn gỡ bỏ hết, còn học cách dỗ ngọt, làm cho cô vui --- Nói hắn không yêu cô, làm sao có thể chứ? Chỉ là cô thật sự không biết, nếu so tình yêu này với tình yêu đó, rốt cuộc cái nào sâu đậm hơn...

Tình yêu vẫn là rất ích kỷ, không có cách nào chia sẻ với người khác...

Đêm muộn, Lâm Y ngồi một mình trên chiếc giường lớn trong phòng mình, trước mặt vẫn đang mở nhưng cô lại không xem vào một chút nào, trong suy nghĩ chỉ còn lại cái mà Từ Giai gọi là điều bí mật mà sáng nay cô ta nói với cô...

Trong phòng sách, Lãnh Nghị đang dùng vi tính xử lý công sự, Lý Tân báo cáo cho hắn, thì ra đầu lĩnh của tổ chức khủng bố kia đã bị hạ gục nhưng hiển nhiên là bọn họ đã đề cử một người khác lên cầm đầu, mà tên cầm đầu này chừng như hiểu rất rõ "Dạ thần", lần nào cũng dễ dàng phá giải kế hoạch hành động của bọn họ...

Trầm tư một lúc lâu Lãnh Nghị mới dặn dò Lý Tân những hướng hành động mới...

Rốt cuộc cũng xử lý xong công sự, Lãnh Nghị thở phào một hơi rồi đứng dậy, tắt đèn đóng cửa đi về hướng phòng ngủ...

Nhẹ đẩy cửa phòng Lâm Y ra, mắt Lâm Y vốn đang nhìn tivi chợt xoáy về phía Lãnh Nghị, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, từ khi cô gái này biết hắn không thể cho cô danh phận vẫn thường ngồi một mình thẫn thờ, thậm chí là hồn vía lên mây... Lòng hắn cũng vì thế mà rất áy náy vì vậy, đối với những hành động có thể nói là không thể nói lý hắn đều không chút tức giận...

Mấy ngày nay Lãnh Nghị vẫn luôn suy nghĩ, cái mà hắn gọi là hứa hẹn liệu có phải nên thay đổi đi không. Tuy rằng cái chết của Tịch Họa là cái sai của hắn, là hắn nợ Tịch Họa nhưng vì thế mà bắt Lâm Y gánh chịu hậu quả, hình như cũng không công bằng...

"Đang xem phim gì vậy?" Người đàn ông đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái, hứng thú nhìn cô gái đang chăm chú theo dõi tivi, tìm đại một chủ đề để nói, "Bộ phim này tên là gì?"

"Gọi là... " Đôi mắt Lâm Y chớp lên, lộ ra một tia hoang mang, "Em... cũng không rõ lắm... " Cô căn bản là xem không vào...

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn xoáy vào Lâm Y, một lúc lâu sau mới nhẹ câu môi, "chỉ "Ừ" một tiếng rồi lại không nói gì thêm nữa, bàn tay với những ngón thon dài nhẹ lướt qua gò má cô gái.

Hai người trầm mặc thật lâu, trong phòng chỉ còn lại âm thanh vang lên từ chiếc tivi, một lúc sau Lãnh Nghị mới nhẹ giọng nói: "Anh đi tắm trước... ", hiện giờ hắn luôn xem chuyện đến phòng cô ngủ là chuyện đương nhiên... bởi vì hắn cũng hiểu, Lâm Y không muốn nhìn thấy mô hình khiến cô tâm hoảng ý loạn trong phòng ngủ hắn kia... mà hắn thì lại không nỡ cất nó đi...

"Ân... " Cô gái hờ hững nói.

Lãnh Nghị tắm xong, cả người toát ra mùi bạc hà dịu nhẹ, hắn quay lại ngồi bên cạnh Lâm Y đưa tay kéo cô vào lòng, để cô tựa vào ngực mình, cùng cô xem tivi tuy rằng hắn cũng không biết bộ phim kia đang nói về cái gì...

Cô gái len lén ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, người đàn ông lập tức cảm nhận được, hắn cũng cúi đầu nhìn cô.

"Lãnh Nghị... " Cô gái mấp máy cánh môi.

"Ân... " Đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Anh... " Cô gái do dự hồi lâu, "... sẽ... rời khỏi em sao?"

"Sao có thể chứ... " Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười, lần nữa âu yếm hôn cô gái, "... em nghĩ lung tung gì vậy, đồ ngốc!"

Cô gái nhìn chằm chằm người đàn ông, mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng suy nghĩ, lo lắng, rốt cuộc vẫn không lên tiếng, sau cũng chỉ nhẹ nhàng "ân" một tiếng, lại dán mặt vào ngực người đàn ông.

Người đàn ông nhẹ nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô gái: "Y Y, anh đã nói rồi, bất kể như thế nào, chỉ cần em không rời xa anh, anh sẽ không rời khỏi em, biết không?"

"Lãnh Nghị... " Mắt cô gái hơi phiếm hồng, cô hơi nhỏm người, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, hai phiến môi hồng chậm rãi dán lên môi hắn...

Trong mắt người đàn ông nhu tình cuộn lên như sóng triều, Lâm Y rất ít khi chủ động thân mật với hắn... Một tay hắn giữ lấy sau gáy cô gái, nhẹ nhàng hưởng thụ cánh môi mềm mại ôn nhuận của cô... Dần dần cô gái càng thêm nhiệt tình, gần như cắn môi người đàn ông không rời...

Một đêm này... nhiệt tình như lửa...

Ngày hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì đã là gần trưa, cô vừa hé mắt thì ánh mắt lập tức như đứng tròng, cô nhìn thấy đầy phòng đều là hoa hồng, giống như tối qua cô ngủ giữa một biển hoa vậy... còn có vô số những quả bóng bay đầy màu sắc trong phòng, dưới mỗi quả bóng đều treo một tấm thiệp nho nhỏ... đẹp như trong truyện cổ tích...

Đôi mắt vừa nãy còn nhập nhèm trong phút chốc chợt sáng bừng lên, Lâm Y vội vàng ngồi dậy, quên hết cảm giác đau nhức trên người, cô nhón người với lấy một chiếc bong bóng, lật tấm thiệp treo ở dưới ra, trên tấm thiệp tinh xảo ấy là dòng chữ rắn rỏi "HAPPY BIRTHDAY TO YOU" cùng tiếng âm nhạc réo rắc vang lên...

Trong chớp mắt, chừng như tất cả có cảm ứng, câu "HAPPY BIRTHDAY TO YOU" vang lên khắp căn phòng, Lâm Y kinh ngạc lẫn mừng rỡ trố mắt nhìn, lúc này, cửa phòng lặng lẽ mở ra rồi bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa phòng, trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười rạng rỡ, yêu thương nhìn cô gái đang ngồi giữa biển hoa, xinh đẹp như nàng tiên kia...

Tiệc tối được tổ chức ở một khách sạn cao cấp nổi tiếng nhất thành phố H, trong thành phố H, tất cả các nhân vật có tên tuổi gần như đều tụ tập ở nơi này, mỗi người đều ăn mặc thỏa đáng, nói năng tao nhã, ngay cả nhân viên phục vụ cũng ăn mặc thực đường hoàng, trên tay mỗi người là một chiếc khay, đi xuyên qua đám đông phục vụ; trong đại sảnh gần như ngập trong hoa hồng. Buffet, sàn nhảy, chỗ nghỉ, phòng thay quần áo... cái gì cần đều có, cái gì có đều hết sức xa hoa...

Nơi cửa khách sạn còn một đoàn khách quý đang chờ phục vụ, trong đó có Lữ Thần, Trịnh Thiếu Bạch và những người khác; hai bên cửa chính các ký giả đứng chật ních, ai nấy đều đang đợi nhân vật chính xuất hiện, người mà nổi tiếng đã lâu lại rất khó nhìn thấy chân diện mục, thiếu chủ của LS quốc tế và bạn gái của hắn...

Trong đám đông huyên náo thỉnh thoảng lướt qua bóng những vệ sĩ thân mặc tây trang, đeo tai nghe, ánh mắt sắc bén như điện, bọn họ cắm một tay trong túi giống như sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào...

Khí thế kia, thật giống như nơi này sắp cử hành một hôn lễ của thế kỷ...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)