Anh cùng em đi dạo
← Ch.042 | Ch.044 → |
Hai hôm sau, khoảng giữa trưa, Lâm Y đang nghỉ ngơi ở văn phòng thì điện thoại chợt vang lên, cô vội cầm lên xem, không ngờ lại là Triệu Viêm, sửng sốt một giây, cuối cùng Lâm Y vẫn quyết định nghe.
"Lâm Y, mình muốn gặp bạn nói chuyện!" Nghe tiếng của Triệu Viêm, tâm tình của Lâm Y chợt trầm xuống.
Hàng mi dài khẽ chớp, một thoáng sau Lâm Y mới nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì? Bạn cứ nói!"
Đầu bên kia Triệu Viêm cũng trầm mặc một lúc rồi mới nói nhỏ: "Lâm Y, Mạc thị và Triệu thì đều đã sắp phá sản... Bạn tha cho Cao thị đi, Cao Lăng đã đề xuất giải trừ hôn ước với mình rồi... Những chuyện bạn muốn làm đều đã đạt được... "
Mấy ngày qua gia tộc của cô đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà điều làm Triệu Viêm kinh ngạc nhất là người anh họ tính tình vốn phóng đãng bất kham của cô đột nhiên lại như biến thành một người khác... không biết vì sao Triệu Viêm luôn có cảm giác những chuyện này nhất định có liên quan đến Lâm Y.
"Bạn dựa vào cái gì mà nói những chuyện này có liên quan đến mình?" Lúc Lâm Y nói câu này giọng nói rõ ràng có chút yếu ớt, hàng mi dài của cô không ngừng chớp động, răng cắn chặt môi, thấy Triệu Viêm mãi không lên tiếng, Lâm Y lại nhẹ giọng: "Bạn có thể không cần đồng ý giải trừ hôn ước!"
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài: "Thực ra mình biết trong lòng Cao Lăng vẫn luôn có bạn, anh ta buông tha cảm tình đối với bạn mà đồng ý cùng mình đính hôn, mình biết không chỉ bởi vì bạn thất thân mà còn bởi vì sự nghiệp của Cao thị, còn bởi vì... " Triệu Viêm không nói tiếp được nữa, giọng cô đã có chút nghẹn ngào.
Lâm Y nhắm chặt mắt, giọng yếu đuối vô lực: "Chuyện của mình với Cao Lăng đã là chuyện quá khứ... bất kỳ chuyện gì của anh ta cũng đều không liên quan đến mình... "
Đầu kia lại im lặng thật lâu rồi giọng nói như khẩn cầu của Triệu Viêm lại vang lên: "Lâm Y, nể tình bạn với Cao Lăng đã từng yêu nhau, tha cho Cao thị một lần đi... "
Thả điện thoại xuống, Lâm Y nhíu mày trầm tư suy nghĩ, xem tình hình hiện giờ, thực ra cô đã không thể làm gì, nếu muốn ngăn cản chuyện tiếp tục phát triển chỉ có thể đi tìm thiếu gia...
Do dự một hồi lâu Lâm Y rốt cuộc cũng lấy điện thoại ra, mở màn hình rồi chậm rãi dò tìm danh bạ, dò tới "Lý tỷ" hai chữ này, ngón tay thon dài thoáng dừng lại, cô rũ nhẹ hàng mi, chừng như trầm tư suy nghĩ điều gì, sau cùng, Lâm Y mím chặt môi, quả quyết ấn ngón tay, nhấn phím gọi...
Vào đêm, khi đèn hoa mới bắt đầu sáng, bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Y đã lặng lẽ xuất hiện trước cửa "Đế Đô", người ra vào nơi đây vẫn như cũ xinh đẹp quyến rũ, xa hoa trụy lạc, điên cuồng hưởng thụ cuộc sống, Lâm Y đi xuyên qua nhóm người đang mải mê với rượu ngon gái đẹp kia, đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của Đế Đô.
Lý Tân nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới lộ ra một nụ cười lạnh: "Cô tìm tôi có việc?"
"Tôi muốn nhờ cô giúp tôi nói lại với thiếu gia, buông tha cho Cao thị... Tôi không muốn liên can gì đến chuyện của Cao Lăng với Triệu Viêm nữa ... " Giọng Lâm Y nhẹ như gió thoảng, thật không dễ dàng gì mới nói hết ý mình, cô chẳng những sai hẹn mà giờ còn muốn thiếu gia giúp mình, chuyện này ngay cả cô cũng thấy khó mà chấp nhận được.
Quả nhiên, Lý Tân sắc bén liếc nhìn Lâm Y, cười lạnh một tiếng: "Cô đã thất hẹn hai ngày, thiếu gia nhà chúng tôi không gây phiền phức gì cho cô đã là rất tốt rồi, cô còn không biết thẹn dám đến nhờ ngài ấy giúp đỡ cô làm việc sao?"
Lâm Y nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Tân, trầm mặc một lúc sau cùng mới lên tiếng: "Tôi muốn gặp thiếu gia... "
"Thiếu gia không ở đây... " Lý Tân quả quyết ngắt lời cô.
"Anh ta... đi đâu vậy?" Sóng mắt Lâm Y có chút xao động.
Giọng Lý Tân vẫn bình thản mà lạnh lùng: "Ngài ấy có việc phải đi châu Âu, không trở về nhanh như vậy đâu... Thiếu gia nhà chúng tôi không phải ai muốn gặp cũng gặp được! Ngài ấy không tính toán với cô chuyện cô sai hẹn hai ngày nên sau này cô cũng đừng đến tìm ngài ấy nữa!"
Tim Lâm Y bất chợt thắt lại, một cảm giác hoang mang thỏang thốt tràn ngập trong lòng, cô lẳng lặng ngồi thật lâu mới chậm rãi đứng dậy nhìn Lý Tân, giọng nhàn nhạt: "Nếu đã vậy cô cứ giúp tôi chuyển lời đến thiếu gia... Tạm biệt!" Nói rồi liền xoay người rời đi.
Lý Tân cũng không ngăn cô lại, mắt dõi theo bóng Lâm Y dần khuất sau cửa, khóe môi cô chợt dâng lên một ý cười...
Đi ra khỏi Đế Đô, ngước mắt nhìn muôn nghìn ngọn đèn rực rỡ trên đầu, trên đường lớn người đến người đi ào ạt như sóng triều khiến Lâm Y nhất thời hoảng hốt, không biết nên đi về hướng nào, chỉ có chiếc bóng cô đơn làm bạn cùng cô...
Do dự một hồi lâu rốt cuộc Lâm Y cũng cất bước, đi lang thang không mục đích dọc theo đường lớn, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của cô, một nỗi thương cảm không biết từ đâu tràn ngập cõi lòng. Thành phố này lớn như vậy, người đông như vậy mà cô thì tìm không được một chút tình thân...
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ trong rừng, bởi vì muốn giải quyết công việc tồn đọng mấy ngày qua, lại bởi vì có Lãnh Thành nên Lãnh Nghị vẫn luôn ở trong văn phòng xử lý công vụ, căn bản là không có thời gian đi gặp Lâm Y...
Cái bóng đơn độc của cô gái bước chậm giữa dòng người xuôi ngược không gây được nhiều sự chú ý, một phút lơ đễnh cô bất chợt cảm nhận khoảng cách giữa mình và Lãnh Nghị càng lúc càng xa, xa đến mức cô chưa từng biết anh đang làm gì, xa đến mức cô không hiểu được anh đang nghĩ gì...
Chợt bên đường một chiếc mặt nạ được trưng bày nơi tủ kiếng lọt vào tầm mắt Lâm Y, cô vội ngừng bước chân, mắt nhìn đăm đăm vào tủ kiếng kia...
Ngay sau lưng Lâm Y, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại rồi thân hình cao lớn đĩnh đạc của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa xe, gương mặt tuấn mỹ đủ khiến cho đêm đen bừng sáng, tản mát một sức quyến rũ khiến người ta dễ dàng đắm chìm trong đó, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô gái đang ngẩn người nhìn chiếc mặt nạ chằm chằm...
Anh lặng lẽ bước đến đứng bên cạnh cô gái, tủ kiếng phản chiếu bên cạnh cái bóng cô độc của cô gái giờ có thêm một cái bóng cao lớn...
Đôi mắt đen láy của cô gái trong chớp mắt ngời sáng, khóe môi câu lên một nụ cười nhìn gương mặt với ngũ quan điêu khắc của Lãnh Nghị, anh tuấn đến bức người...
"Lãnh Nghị... " Mắt Lâm Y như hai vì sao, nơi khóe môi nụ cười càng rạng rỡ, "Sao anh lại ở đây?"
"Anh đi ngang đây, nhìn thấy em!" Lãnh Nghị cũng câu môi, đáy mắt tỏa ra những tia nhu hòa như vây phủ lấy cô, anh biết cô vừa nãy đang tìm một thân phận khác của mình, Lãnh Nghị nhẹ duỗi tay, những ngón thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh như băng của cô, "Thế nào lại một mình đứng ở đây ngẩn người?"
"Em... " Lâm Y nhẹ rũ hàng mi dài, phải rồi, mình sao lại thế này? Sao lại đứng ngẩn người một mình ở đây? Sự xuất hiện của Lãnh Nghị khiến nội tâm đang thất lạc của cô có được chút an ủi, cô gượng nở nụ cười: "Em cũng là tùy tiện đi dạo, đi ngang qua đây thôi!"
Nơi khóe môi Lãnh Nghị nụ cười càng sâu, bàn tay to lặng lẽ duỗi ra nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô gái: "Vậy anh đi dạo cùng em... "
← Ch. 042 | Ch. 044 → |