Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 031

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 031
Giao dịch ngày thứ tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Vẫn như lệ thường người đàn ông đã rời đi trước khi cô gái tỉnh dậy, ngày hôm sau lúc Lâm Y thức giấc thì bên cạnh đã trống không. Cô động đậy thân thể, cảm giác đau nhức truyền đến từ nơi thắt lưng khiến cô lập tức tỉnh táo lại, nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt cô chợt đỏ bừng...

Nhưng đây là giao dịch, cô cần phải trả giá! Còn may, đã qua ba ngày rồi...

Buổi trưa, Lâm Y đang ở trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Trương Tiểu Mạn, giọng cô đầy vui mừng: "Lâm Y, tối nay mình mời bạn ăn cơm... Cám ơn bạn giới thiệu cho mình vào làm ở LS quốc tế!"

"Được thôi... Làm việc ở đó có tốt không?" Lâm Y mỉm cười, Trương Tiểu Mạn người này thật dễ thỏa mãn.

"Ừm, tốt lắm... đó là LS quốc tế mà! Cho dù ở trong đó làm lao công mình cũng rất mãn nguyện! Mình chưa bao giờ nghĩ được vào đó làm nha! Lâm Y, bạn nhờ vào quan hệ của ai vậy?" Giọng Trương Tiểu Mạn đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ...

"Ừm... một người quen... bọn họ thu mua trường đại học H của chúng ta... " Lâm Y ấp úng nói.

"Rốt cuộc là ai chứ? Giữ kín như vậy!" Trương Tiểu Mạn truy đến cùng không tha.

"Là... là... Ngãi Mỹ!" Lâm Y đành nói đại.

"Ngãi Mỹ?... Ồ, có phải là thư ký của vị tổng giám đốc kia không?" Trương Tiểu Mạn kinh ngạc hỏi, "Lâm Y, cô thư ký đó thật tài giỏi... Hôm đó cô ấy đến bộ phận PR của mình, thật có khí thế... Còn vị tổng giám đốc kia nữa... "

"Ừm... À.. tối nay chúng ta lại nói tiếp có được không? Mình còn việc phải làm!" Lâm Y vội vàng tìm một cái cớ rồi cúp máy.

Lúc tan tầm Lâm Y vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini trắng, chú Ngô vừa nhìn thấy Lâm Y vội vàng lái xe đến gần, mỉm cười nhìn cô chào hỏi: "Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

"Tôi có hẹn với bạn cùng đi ăn cơm!" Lâm Y mỉm cười.

"Được, ở đâu, tôi đưa cô đi!" Chú Ngô vừa nói vừa mở cửa sau xe, nhìn Lâm Y nói, "Lên xe đi!"

"Chú Ngô, sau này chú không cần đến đón tôi đâu. Tôi thật sự không cần chiếc xe này!" Lâm Y bất an nói.

"Lâm tiểu thư, nếu như cô không cần chiếc xe này vậy tôi thất nghiệp rồi... "

"... " Lâm Y nhất thời không biết nói sao, nhìn chú Ngô rồi lẳng lặng bước về phía xe...

Trong một nhà hàng loại trung, Trương Tiểu Mạn đang đứng nơi cửa chờ Lâm Y thì nhìn thấy một chiếc Lamborghini trắng từ xa chạy đến, nó chói mắt như vậy, ánh mắt Trương Tiểu Mạn không đừng được cứ nhìn mãi, nào ngờ chiếc xe lại ngừng trước cửa nhà hàng.

Thấy Lâm Y từ trên xe bước xuống, mắt Trương Tiểu Mạn trong chớp mắt trừng to, cô nhìn Lâm Y như không thể tin được chạy đến: "Lâm Y... "

"Lâm tiểu thư, cô ăn xong cơm thì gọi cho tôi, tôi đến đón cô!" Chú Ngô từ ghế lái thò đầu ra, nhìn Lâm Y nói, thấy Lâm Y gật đầu ông mới lái xe rời đi.

Trương Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Y lại nhìn chiếc xe sang trọng đã đi xa xa, nhào đến trước mặt Lâm Y nhỏ giọng nói: "Lâm Y, là ai vậy?"

"Một người bạn... " Lâm Y nhìn bạn, ngượng ngập nói.

"Bạn?... Hình như là hơi già một chút... " Trương Tiểu Mạn dè dặt nhìn Lâm Y, nhẹ giọng nói: "Lâm Y, với điều kiện của bạn, có thể tìm được đối tượng tốt hơn... "

Lâm Y ngẩn người, ngừng bước chân hung hăng huých bạn một cái: "Bạn nghĩ đi đâu vậy? Chú ấy chỉ là tài xế thôi!"

"Tài xế? Vậy chiếc xe kia là của ai?" Trương Tiểu Mạn nghi hoặc hỏi dồn.

"Bạn... " Lâm Y bất đắc dĩ nói, sốt ruột chuyển đề tài, "Nói mình nghe công việc của bạn đi!"

"Ừ... " Tiểu Mạn rất nhanh bị dời đi mục tiêu.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, Trương Tiểu Mạn đã huyên thuyên không ngừng về công ty mới của mình. "... thật lớn nha, lại rất khí phái, đừng nói cái gì trưởng phòng phó phòng, ngay cả tổ trưởng của cái tổ nhỏ xíu của bọn mình cũng thật kiêu ngạo, chuyên môn vạch lá tìm sâu, mình mới vừa đến công ty mà, làm việc đương nhiên không rành rồi, ít nhiều cũng có sai sót mà... "

"Vậy tổ trưởng của bạn có đẹp trai hay không?" Lâm Y cười hỏi.

"Đẹp trai nỗi gì... ừm, nhưng còn khá dễ nhìn... " Trương Tiểu Mạn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy người ta có phải là thích bạn rồi hay không? Thích nên mới chuyên tìm những sai sót của bạn, mục đích chính là thu hút sự chú ý của bạn mà thôi... " Lâm Y trêu Trương Tiểu Mạn.

"Trời, vậy mà bạn cũng nghĩ ra được sao!" Trương Tiểu Mạn kinh ngạc kêu lên, nhưng rồi mắt cô chợt lóe, cười hỏi: "Nói đến đẹp trai, công ty mình đúng là không ít nha... ừm, đẹp trai nhất bạn có biết là ai không?"

"Mình biết sao được... " Lâm Y không nhịn được cười.

"Đẹp trai nhất đương nhiên là tổng giám đốc của bọn mình rồi... " Tiểu Mạn hào hứng nói. Bàn tay cầm ly nước của Lâm Y chợt khựng lại, cô nhìn về phía Tiểu Mạn thì thấy mặt bạn mình chợt trở nên cực kỳ bí ẩn, "Haizz, bình thường bọn mình nào có cơ hội gặp mặt, hôm đó mình ở cửa lớn, vừa hay nhìn thấy anh ta xuống xe... Oa! Lần đầu tiên mình gặp được một người đẹp trai như vậy đó! Hơn nữa còn rất có khí thế... chậc chậc... "

Trương Tiểu Mạn chừng như đang say sưa trong hồi ức, vẻ mặt hâm mộ cực điểm: "Thật là rất lạnh, nét mặt lạnh lùng đến khiến người ta sợ... Cũng phải thôi, điều kiện tốt như vậy, anh ta không cao ngạo thì ai cao ngạo?... Vừa hay họ của anh ta cũng là "Lãnh"... "

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nói như nhắc nhở: "Chậc, bạn lại bắt đầu háo sắc rồi... "

"Thật đó, bạn chưa gặp thôi... Thư ký của anh ta, cái cô Ngãi Mỹ mà bạn quen đó, thường ngày cũng rất cao ngạo, xa cách... " Trương Tiểu Mạn gắp một món ăn, lại dè dặt nhìn Lâm Y, "Lâm Y, bạn với Ngãi Mỹ quan hệ có tốt không? Có cơ hội có thể giúp mình nói tốt vài câu không, để mình có cơ hội đổi một công việc khá hơn... chính là loại công việc nhẹ nhàng mà tiền lương lại cao ấy... "

"Trời, bạn sao lại như thế, mới được có mấy ngày thôi mà... " Lâm Y cố làm ra vẻ kinh ngạc nói.

"Bạn mới kỳ đó, có quan hệ lại không biết tận dụng, thật phí phạm... " Trương Tiểu Mạn cũng không lộ vẻ yếu thế.

"... " Lâm Y nhất thời không biết nói sao.

Hai người vẫn luôn hào hứng trò chuyện cho đến khi ăn xong bữa cơm, Trương Tiểu Mạn hào hứng đề nghị cùng đi Karaoke, Lâm Y không phản đối vì thế Tiểu Mạn gọi điện thoại rủ các bạn khác cùng đến...

Trong phòng bao, một đám bạn học đang ôm micro hát say sưa thì một nhân viên phục vụ đến trước mặt Lâm Y lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô là Lâm Y phải không?"

"Phải đó!"

"Lâm tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô!"

Lâm Y vội vàng bước ra cửa thì thấy hai người đàn ông cao to bổ nhào về phía cô, Lâm Y chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị nhét vào một chiếc xe màu lam, trong xe kéo rèm tối mịt, khi cửa vừa sập lại thì đèn chợt sáng lên, nụ cười hung ác của Mạc Hưng hiện ra trước mắt Lâm Y, trên tay hắn đang đùa nghịch một chiếc máy ảnh.

"Lâm tiểu thư, tôi không biết cô tìm ai giúp đỡ mà làm mấy tấm ảnh kia bị hủy sạch hết, nhưng không sao cả, tôi bây giờ sẽ giúp cô chụp lại một xấp ảnh khác, đảm bảo hấp dẫn hơn những tấm ảnh bị chỉnh sửa kia nhiều, tôi sẽ để cho cư dân mạng đều nhìn thấy, hình tượng chân thực của ngọc nữ trường đại học H là thế nào!"

*****

Lâm Y khiếp sợ nhìn Mạc Hưng, vừa giãy giụa vừa tức giận rống lên: "Mạc Hưng, anh dám? Tên cặn bã này, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"

"Cô nói thử xem tôi dám hay không? Tôi muốn để cho cô sau này không còn mặt mũi nào gặp người!" Mạc Hưng hung hăng quăng cho Lâm Y một tát tai, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng cô, lại mắng: "Nữ nhân hạ tiện này! Dám đấu với Mạc Hưng ta... Lần này ta muốn xem thử ai có thể giúp cô nữa!"

Lúc này chiếc xe thương vụ chợt thắng lại một tiếng chói tai, tất cả những người bên trong xe theo quán tính đều đổ ập về trước, Mạc Hưng tức giận mắng tên lái xe: "Lái xe kiểu gì vậy hả?"

"Mạc thiếu, phía trước có người chắn đường... " Lái xe phân trần. Đám người Mạc Hưng vừa liên thanh mắng vừa nhớm người về phía trước nhìn xem thì từ cửa sổ xe đã vang lên một tiếng động lớn, cửa kính xe hai bên đã bị đập vỡ, đập cửa là mấy người áo đen cao lớn vạm vỡ, họ không nói tiến nào mà bước thẳng đến mở cửa xe.

Mấy tên đồng bọn của Mạc Hưng nào phải đối thủ của bọn họ, chỉ mấy phút ngắn ngủi đám người Mạc Hưng mặt mũi đều bầm dập nằm lê lết trong xe kêu rên không ngừng. Những người áo đen đỡ Lâm Y ra ngoài, bước đến một chiếc xe khác.

Xe chỉ chạy mấy phút rồi dừng lại ở một đoạn đường hẻo lánh, một người đàn ông lễ phép nói với Lâm Y: "Lâm tiểu thư, xin mời xuống xe! Lý tỷ đang đợi cô!"

Lâm Y vừa liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen khác đang đậu, Lý Tân thân mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng trước đầu xe, mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Y đang đến gần, chỉ nói một chữ: "Đi!" sau đó ngồi vào xe, Lâm Y ngập ngừng một giây rồi cũng ngồi vào.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Tân, Lâm Y nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh ta có việc, tôi muốn về ký túc xá... "

"Không được, thiếu gia đã có lệnh, trong kỳ hạn giao dịch của hai người, bất kể thiếu gia có ở đó hay không mỗi buổi tối cô đều phải ở bên kia!" Lý Tân lạnh nhạt nói nhưng trong ngữ điệu không cho phép người ta cự tuyệt. Lâm Y thoáng chau mày, không hé môi nữa.

Lý Tân thoáng ngừng lại, chừng như đang suy tư diều gì, một lúc lâu sau cô mới lại lên tiếng: "Thiếu gia nhà chúng tôi xem trọng cô là vinh hạnh của cô... Nếu như cô có thể giúp thiếu gia sinh một đứa bé, cô muốn gì cũng đều được cả!"

"Cái gì? Sinh con?" Lâm Y nhìn Lý Tân bằng ánh mắt không thể tin, giọng cực kỳ kiên định: "Không thể nào!" Muốn cô cùng một người không kể là quen biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua sinh con? Cho cô hết tiền bạc trên đời này Lâm Y cô cũng không cần!

Lý Tân không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, căn phòng vẫn như trước tối om, Lâm Y cũng không mở đèn, mấy ngày nay cô đã quen với bóng tối, nếu như mở đèn ngược lại lại cảm thấy có chút kì quái.

Tắm xong Lâm Y đứng bần thần trong căn phòng ngủ rộng lớn kia, nhất thời không biết nên làm gì. Cô đờ đẫn bước đến sofa, ngồi xuống, đôi mắt đen láy ngời sáng trong bóng tối, mấy ngày gần đây quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự rất hoài niệm những ngày tháng bình yên cũ nhưng thời gian đã qua có trở lại bao giờ!

Những chuyện quá khứ từng màn một lần lượt hiện lên trong đầu cô. Lâm Y thở dài một tiếng, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ quên trên sofa.

Quá nửa đêm, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống sân bay, sau đó một bóng dáng cao lớn từ bên trong khoang bước ra ... Lúc gần một giờ sáng, bóng dáng cao lớn kia xuất hiện trước căn biệt thự sang trọng như cung điện kia...

Mở cửa phòng ngủ, ánh mắt người đàn ông quét về chiếc giường rộng rãi kia trước, trống không! Mày anh ta hơi chau lại, chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, đám thủ hạ kia của hắn làm việc kiểu gì vậy? Ánh mắt sắc bén vô tình lướt qua sofa, bàn tay đang ấn phím chợt dừng lại.

Trên sofa rõ ràng có một bóng người nho nhỏ đang nằm! Đôi mày đang chau chặt của người đàn ông dần dãn ra, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, trong đáy lòng một cảm giác ấm áp cuồn cuộn dâng lên...

Có người vì anh giữ một căn phòng trống, cảm giác này thật tốt! Xem ra quyết định trở về lúc nửa đêm nửa hôm thế này quả thực không sai...

Đặt điện thoại trở vào túi, người đàn ông chậm rãi bước đến sofa cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say sưa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không chút phí sức ôm thân thể nhỏ nhắn kia đặt lên giường, nhè nhẹ kéo chăn lên đắp cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, quyến luyến nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ kia.

Một lúc sau hắn mới đứng dậy, cởi áo khoác, ném cravat lên sofa, đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo ngủ rồi đi vào phòng tắm...

Khi người đàn ông bước ra thì thấy trên tay có thêm một chiếc mặt nạ bạc, hắn đi đến trước giường, đặt chiếc mặt nạ vào trong tủ đầu giường, nhẹ cởi áo ngủ, lật chăn nằm xuống cạnh cô gái. Hắn vươn cánh tay, nâng đầu cô gái cho gối vào khuỷu tay mình, một tay thì xoay người cô lại để mặt cô hướng vào ngực hắn.

Bị làm rộn, cô gái mơ màng tỉnh lại, nhấp nháy đôi mắt mập mèm cô nhìn quanh căn phòng tối om, chừng như chợt nhớ ra mình đang ở đâu, cô không phản kháng, chỉ thấp giọng thì thào: "Không phải anh nói hôm nay không về sao?"

"Muốn trở về!" Trong bóng tối khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên. Cô gái không lên tiếng nữa, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô mơ màng cứ thế gối đầu lên khuỷu tay người đàn ông tiếp tục ngủ.

Bàn tay to đang đặt nơi eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, thắt lưng kia sao lại nhỏ như thế chứ, chừng như chỉ bằng một nắm tay, nơi đầy đặn của cô gái mềm mại ấm áp dán sát vào ngực người đàn ông, không kìm lòng được, bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng nắm giữ nó, xúc cảm thật tốt...

Bàn tay người đàn ông lưu luyến không nỡ rời, hắn cúi đầu âu yếm đặt lên trán cô gái một nụ hôn, hơi nhớm người lật cô gái lại, bàn tay bắt đầu không an phận lướt trên vùng bụng bằng phẳng kia...

Cảm giác nóng rực khiến cô gái lần nữa mở mắt, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt những ngón tay đang dò xét của người đàn ông, giọng lười lĩnh nói: "Tôi muốn ngủ... "

Tay người đàn ông thoáng dừng lại, cánh môi nhẹ dán lên vành tai cô gái, nhẹ giọng nói: "Em cứ ngủ, tôi sẽ nhẹ nhàng... "

"Nửa đêm rồi... " Cô gái thoáng nhíu mày.

"Dù sao chỉ còn lại nửa đêm, hay là chúng ta làm đến trời sáng... " Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên.

Cô gái chợt trừng mắt, thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo: "Không... một đêm chỉ được một lần!"

Khóe môi người đàn ông lại câu lên, lần này rất rõ ràng nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ: "Một lần thì một lần... " Hắn nhẹ xoay người cô lại, chậm rãi tiến vào.

Người đàn ông cúi đầu ngấu nghiến mút lấy đôi môi anh đào, mềm mại, thơm ngọt, chỉ là hàm răng kia vẫn cắn chặt. Người đàn ông nhẹ nâng cằm cô lên, cô gái khẽ hừ một tiếng, lưỡi người đàn ông liền mạnh mẽ tiến vào, phóng túng quấy đảo...

"Anh nhẹ chút, tôi đau... "

"Biết rồi, em thả lỏng một chút... " Theo thân thể dần trầm xuống của người đàn ông, tiếng ngâm nga của cô gái cũng vang lên, môi người đàn ông thì thầm bên tai cô gái: "Em cứ ngủ... "

Hừm! Cô gái vừa bực mình vừa buồn cười! Thế này thì ngủ thế nào được?

Nhưng người đàn ông không giữ lời hứa, hắn không ôn nhu như tối qua mà thêm phần dùng sức, cô gái cố gắng điều chỉnh tâm thái của mình, cố gắng thích ứng với sự mạnh mẽ của người đàn ông, quả nhiên cảm giác khó chịu giảm đi không ít...

Người đàn ông chừng như cảm nhận được chút thay đổi nơi cô, khóe môi hắn nhẹ câu lên, vừa luật động lại không quên nhìn cô gái dưới thân, khen ngợi: "Có tiến bộ... "

Cô gái cắn chặt môi, cố gắng để chính mình không phát ra tiếng, chỉ coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi, chịu đựng sức nặng trên người, để cảm giác kịch liệt cuốn lấy mình...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-156)