Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 028

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 028
Giao dịch ngày thứ nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhìn theo bóng Lý tỷ cho đến khi mất hút ngoài cửa, Lâm Y mới quay đầu, đôi mắt đen láy của cô đờ đẫn nhìn về một nơi vô định trước mắt. Cô không thể trở thành một miếng thịt mặc người ta chà đạp. Cô muốn đấu tranh, muốn phản kháng.

Một lát sau, Lý tỷ quay trở lại phòng, khóe môi cô mang theo một nụ cười lạnh, đôi mắt sắc bén quét qua người Lâm Y: "Lâm tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đồng ý gặp cô... Tối hôm nay cô đợi tin đi!"

Tối đó vào khoảng chín giờ Lâm Y đang đứng ngồi không yên trong ký túc xá thì rốt cuộc đợi được điện thoại của Lý tỷ: "Xe đã đến dưới lầu ký túc xá của cô, cô xuống đi!"

Lâm Y không chút do dự xông thẳng xuống lầu, vừa liếc mứt đã nhìn thấy bóng chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen đậu sẵn trong bóng tối. Hàng mi dài dày rợp của cô chỉ chớp khẽ rồi kiên định đi thẳng về phía đó... Lý tỷ đang ngồi ở băng ghế sau, Lâm Y kéo cửa rồi ngồi vào trong xe...

Trong một khu biệt thự hào hoa cao cấp nằm ở một ngọn núi ngoài ngoại ô, những căn biệt thự đều cách nhau rất xa, đôi bên không nhìn thấy nhau, hơn nữa toàn bộ đều được xây dựng ẩn mật thật khéo léo sau những tán cây rợp bóng, không dễ dàng bị người lạ phát hiện. Mỗi một căn biệt thự đều có diện tích thật lớn, căn biệt thự lớn nhất được xây theo phong cách châu Âu, kiến trúc xa hoa quý phái như cung đình, khí thế bất phàm lại mang theo một vẻ bí ẩn như một tòa lâu đài thời Trung cổ.

Trời đã về khuya, mấy chiếc xe theo thứ tự không chút tiếng động đỗ lại trước căn biệt thự sang trọng kia, một người đàn ông mang mặt nạ màu bạc bước xuống. Anh ta vừa trở về từ Châu Âu... Buổi trưa nhận được điện thoại của Lý Tân, nói cô gái nhỏ quật cường kia có chuyện khẩn cấp muốn tìm hắn, hắn liền biết chuyện này nhất định rất cấp bách...

Cánh cửa lớn khí phái như cửa hoàng cung chậm rãi mở ra, bên trong những lớp cửa nhỏ cũng được mở theo thứ tự, bóng dáng cao lớn của người mang mặt nạ bước xuyên qua những cánh cửa, xung quanh là một nhóm người hầu đứng khoanh tay sẵn sàng đợi lệnh...

Đi qua một cầu thang rộng rãi dạng xoay tròn, người đàn ông mang mặt nạ dừng chân một lúc trước cửa thư phòng, người quản gia Trần Thế nãy giờ vẫn đi theo sau lưng hắn vội tiến đến mở cửa, nhưng bước chân của hắn vẫn tiếp tục bước về phía trước, sau cùng dừng lại trước một cánh cửa. Đợi quản gia mở cửa, hắn chậm rãi đi vào...

Đợi người mang mặt nạ bước vào, cửa đóng lại sau lưng hắn. Đây là một gian phòng ngủ rộng rãi được trang trí xa hoa, bên trong không bật đèn, nương theo ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được ánh mắt sáng như đuốc của người mang mặt nạ. Hắn đứng ở giữa phòng ngủ ngây người một lúc rồi vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt của người đàn ông như ẩn như hiện trong bóng tối...

Hắn là người cầm đầu tổ chức cảnh sát quốc tế ngầm, là lão đại của "thần bóng đêm" đã làm bao nhiêu kẻ cuồng đồ nghe tên sợ mất mật, thủ hạ của hắn đều gọi hắn là "thiếu gia", luôn luôn xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia có gắn một máy thay đổi giọng nói tinh vi phía sau, che giấu rất tốt giọng nói thật của hắn...

Ngoại trừ một vài người tâm phúc, không ai biết được diện mạo thực của hắn, càng không biết thân phận thực sự của hắn.

Sau một lần bị bắt cóc khi hắn còn nhỏ được người cứu thoát, hắn bắt đầu sinh ra hứng thú đối với hình cảnh quốc tế, cũng rất nhanh được thu nhận làm thành viên bí mật, trực tiếp liên lạc với các vị lãnh đạo cao nhất trong ngành...

Chừng như đã thích ứng với bóng tối, hắn cởi áo khoác ngoài ném trên sofa sau đó chuẩn xác bước đến quầy rượu, mở cánh cửa kính của tủ rượu lấy ra một chai, lại lấy ra một cái ly sau đó cầm tất cả đến chiếc ghế xoay rộng rãi trước bàn ngồi xuống, đổ rượu từ trong chai ra. Ngón tay thon dài đỡ lấy ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.

Đôi mắt hắn lóe sáng trong bóng đêm, nhìn vô định ngoài cửa sổ tựa như đang suy tư điều gì...

Không lâu, từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ nhẹ, giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Vào đi!"

Quản gian Trần Thế đẩy cửa bước vào, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đàn ông nói: "Thiếu gia, Lý tỷ mang người đến rồi!"

"Cho cô ta vào!" Sóng mắt người đàn ông chớp động, người quản gia một chút tiếng động lùi ra khỏi phòng, cửa đóng lại như cũ. Người đàn ông nhẹ đặt ly rượu trên tya xuống, nhặt lại chiếc mặt nạ bị ném trên bàn, đeo lên mặt trở lại.

Sau khi Lâm Y theo Lý tỷ lên xe, xe chạy không bao lâu thì Lý tỷ, giống như lần trước lấy ra một miếng vải đen bịt mắt Lâm Y lại. Xe lại bắt đầu chạy thật lâu sau Lâm Y tinh tường nghe được tiếng cửa sắt mở ra, xe chạy nhanh vào trong, một lúc lâu nữa mới dừng lại. Có thể tưởng tượng được nơi đây rộng đến mức nào.

Từ trên xe bước xuống, Lý tỷ nhỏ giọng nói bên tai Lâm Y: "Đi theo tôi!" Sau đó kéo tay cô dẫn đường cho cô đi thêm một lúc nữa mới dừng lại. Khi tấm vải đen bị lấy xuống, Lâm Y thấy mình đang đứng trong một gian phòng ngủ tối đen. Cô nhận ra, căn phòng này là nơi nửa năm trước cô đã từng đến...

Lý tử sớm đã không chút tiếng động rời khỏi căn phòng ngủ, mắt Lâm Y đảo một vòng trong bóng tối, mất một lúc lâu mắt mới thích ứng với bóng đêm, nương theo ánh sáng từ cửa sổ, cô quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh, lúc này chiếc ghế trước bàn đặt gần cửa sổ chậm rãi xoay lại.

Tim Lâm Y khẩn trương đập mạnh lên, lúc này cô đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc ghế kia, trong ánh sáng mông lung, chiếc mặt nạ bạc hơi lóe lên, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đang đánh giá mình.

Nỗ lực trấn định cảm xúc phức tạp của bản thân, Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông, đợi hắn mở miệng.

"Em muốn tìm tôi sao?" Một lúc sau giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mới vang lên.

"Phải!" Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố lấy hết dũng khí nói: "Tôi... muốn đối phó với thiếu chủ của Mạc thị Mạc Hưng và cô em họ của hắn, Triệu Viêm. Hy vọng anh có thể giúp tôi!"

Khóe môi người đàn ông hơi gợi lên ý cười dù giọng nói vẫn lạnh lùng: "Vì sao tôi phải giúp em?"

Đôi tròng mắt đen láy của Lâm Y sáng long lanh trong bóng tối, cô rũ hàng mi, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: "Tôi dùng thân thể của mình làm giao dịch với anh... "

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu, ánh mắt sắc như đao của hắn nhìn lướt qua cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch trước mặt, nói giọng trêu tức: "Thân thể của em sớm đã là của tôi rồi! Còn trao đổi cái gì?"

Tim Lâm Y như bị hung hăng bóp chặt, đau đến nhói lòng, đôi mắt đen láy của cô nhắm chặt lại rồi mở ra, giống như một con thú nhỏ bị thương, nhìn chiếc mặt nạ đang lóe sáng trong bóng đêm, nước mắt suýt nữa thì trào ra hốc mắt, cô xoay người chạy như trốn ra cửa.

"Đợi đã... " Sau lưng chợt vang lên tiếng nói. Lâm Y hơi chậm lại bước chân. Người đàn ông rõ ràng tâm tình tốt lắm, ngay cả giọng nói cũng thể hiện rõ ràng điều đó: "Ừmm... tính tình sao lại nóng nảy như vậy chứ!"

Tiếp sau bóng dáng cao lớn của hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay đi đến gần Lâm Y, ngay lập tức cái cảm giác bức người lại ập đến với cô, Lâm Y không tự chủ được lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm gương mặt mơ hồ của người đàn ông.

Người đàn ông vươn tay giữ nơi thắt lưng mảnh khảnh của Lâm Y, thân thể gầy gò của cô lập tức bị giữ trong lòng người đàn ông, Lâm Y hoảng loạng giãy dụa mong được thoát ra thì giọng nói lạnh lùng pha chút trêu chọc của người đàn ông chợt vang lên bên tai: "Mới như vậy mà đã sợ, còn muốn dùng thân thể giao dịch với tôi?"

Lâm Y ngẩn người quên cả giãy dụa, cô ngẩng đầu cố nhìn kỹ người đàn ông, tuy rằng mơ hồ nhưng những đường cong của gương mặt rõ ràng là gần như hoàn mỹ, khí thế bá đạo tựa hồ như không thể che dấu sau tấm mặt nạ. Lâm Y tận lực khiến giọng nói mình bình tĩnh trở lại: "Nói như vậy, anh đồng ý cuộc giao dịch này sao?"

Đôi mắt đen thâm toại của người đàn ông hơi chớp động, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Trong thời hạn giao dịch, mỗi ngày em đều phải ở bên cạnh tôi, làm được không?"

Lâm Y thu hồi tầm mắt, thân thể hơi run khẽ, bàn tay to của người đàn ông hơi dùng sức, giữ chặt cô gái trong lòng chừng như muốn dùng cách này để khu trừ sự sợ hãi trong lòng cô. Thân thể Lâm Y từ run rẩy trở nên cứng đờ như khúc gỗ trong lòng hắn, không dám động đậy, trong đầu chỉ một mảnh trống rỗng.

"Được... " Thật lâu sau đó, đầu óc Lâm Y mới từ trạng thái trống rỗng khôi phục lại suy nghĩ, cánh môi run run một lúc lâu mới thốt được một chữ, giọng nói rõ ràng hơi run nhưng mang theo một sự kiên định không thể chối bỏ.

*****

Người đàn ông vẫn như cũ ôm chặt cô gái, ánh mắt sắc bén của hắn như đang thẩm định cô, một lúc lâu sau giọng nói của hắn mói vọng đến tai Lâm Y từ phía trên: "Vì sao không tìm Lãnh Nghị?"

Thân thể mới vừa mềm mại một chút trong chớp mắt lại cứng đờ, Lâm Y hoảng loạn dùng sức đẩy người đàn ông ra, tim cô đập nhanh lợi hại, loại chuyện này cô có thể tìm Lãnh Nghị sao? Hơn nữa cô đã cự tuyệt Lãnh Nghị rồi!

Tay người đàn ông hơi nới ra nhưng một tay lại đưa lên giữ chặt sau ót cô, bức bách cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, giọng nói lại vang lên một lần: "Vì sao không đi tìm Lãnh Nghị? Hắn không phải rất thích em sao?"

Lâm Y nhìn chiếc mặt nạ đang phóng lớn trước mặt mình, khép hờ mi, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không làm bất cứ giao dịch với anh ta!"

Khóe môi người đàn ông dần dần gợi lên một ý cười, hắn nhìn cô gái gương mặt, bức bách: "Tôi đoán rằng em thích hắn cho nên muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp nhất cho hắn, đúng không?"

Giống như bị đoán trúng tâm tư, sóng mắt Lâm Y không ngừng xao động, nơi múi có chút ê ẩm chua xót, một tầng sương mù dần dâng lên trong đáy mắt. Cô nhắm chặt mắt không nói gì nữa.

Đáy mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng dị thường, hắn không ép cô trả lời, nương ánh sáng ngoài cửa sổ, hắn nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn than thuần trong lòng mình, khóe môi ý cười càng sâu, giọng nói dần trở nên nhu hòa hẳn: "Em muốn đối phó hai người kia thế nào?"

Lâm Y chậm rãi mở mắt, trong bóng đêm cố gắng truy đuổi đôi mắt đen phía sau mặt nạ, ý tưởng trả thù lần nữa tràn vào trong óc, cô nuốt nước bọt nói: "Trong tay họ có... ảnh chụp của tôi... tôi muốn xóa sạch chúng ... "

Mắt người đàn ông tối lại, hơi nhíu mày, mị mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Ảnh chụp? Ảnh chụp gì khiến em lo lắng như vậy?"

Lâm Y nhìn thấy sự không vui trong mắt người đàn ông, cô có chút khó hiểu nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói sơ qua: "Năm tôi học năm thứ hai đại học có đi chụp một album ảnh bán khỏa thân nghệ thuật, Triệu Viêm lén lấy cắp nó, giờ họ uy hiếp tôi, nói muốn đem những tấm ảnh ấy chỉnh sửa lại thành ảnh sex rồi phát tán trên Internet!"

Mày người đàn ông dần dãn ra, ánh mắt sắc bén trở lại: "Ừm, còn gì nữa?"

"Tên Mạc Hưng đó làm nhục tôi... tôi muốn hắn cũng bị như vậy!"

"Ừm, còn nữa không?"

"Làm cho Mạc thị đóng cửa, để Mạc Hưng không thể tiếp tục dựa vào tiền bạc mà ức hiếp người khác nữa... "

"Ừm, còn không?"

Lâm Y sững người, còn nữa sao? Cô nhất thời không nghĩ ra, đột nhiên phát hiện mình với người đàn ông mang mặt nạ dường như quá thân mật, bàn tay to của hắn đang đặt nơi thắt lưng cô mà cô thì an tĩnh trong lòng hắn, một người hỏi một người đáp, cực kỳ ăn ý.

Nếu như không phải có việc nhờ hắn, hắn cũng là kẻ thù cơ mà!

Ý nghĩ này khiến Lâm Y đỏ mặt, cô cảm thấy hết sức ngượng ngùng, cũng may là trong bóng đêm, có đỏ mặt thì người kia cũng không nhìn thấy. Người cô cũng theo đó cứng đờ, không kìm được vươn tay định đẩy bàn tay to của người đàn ông đang đặt nơi thắt lưng mình ra.

Người đàn ông không để ý đến hành động của cô, bàn tay của hắn cũng không hề buông lỏng, chừng như rất hưởng thụ cảm giác này. Hắn nhếch môi hỏi lại câu hỏi vừa nãy: "Còn cô gái thì sao? Muốn đối phó thế nào?" Hắn cực kỳ tâm lý tìm cách lôi kéo tư duy của Lâm Y trở lại cùng một chiến tuyến với mình.

"Cô gái đó... " Quả nhiên tư duy của Lâm Y trở lại, tìm người cưỡng bức cô ta sao? Không được! Không được! Loại chuyện này Lâm Y cô làm không được! Trầm tư thật lâu cô mới lên tiếng: "Cô ấy hại tôi là vì muốn cướp đi bạn trai của tôi, vậy thì... làm cho vị hôn phu của cô ấy rời bỏ cô ấy đi!"

Lần này người đàn ông không lập tức đáp lời cô, Lâm Y không kìm được ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy ánh mắt quan sát của hắn đang nhìn cô, một lúc sau mới nghe tiếng hắn cất lên, nhàn nhạt hỏi: "Vậy là xong sao?"

"Gần như thế... Tạm thời tôi chưa nghĩ được gì nữa, đợi tôi nghĩ ra sẽ lại nói với anh... " Đầu Lâm Y không ngừng chuyển động, tìm tòi xem liệu mình còn bỏ sót điều gì không... "

Haizz, vẫn là ở đây hữu ích hơn cục cảnh sát! Trong lòng Lâm Y thầm than... Tiếng than thở của cô chưa dứt thì bên tai lại vang lên tiếng người đàn ông: "Vậy được! Em đi tắm đi!" Theo câu nói đó, bàn tay to của hắn rời đi thắt lưng của Lâm Y.

"Tắm?" Lâm Y nhất thời chưa xoay chuyển kịp đầu óc, cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Nơi khóe môi người đàn ông lại gợi lên ý cười, ánh mắt đã không còn sự sắc bén thường thấy, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Em đã quên em dùng cái gì để làm giao dịch với tôi sao?"

Thân thể Lâm Y lần nữa cứng đờ, đúng vậy, thật sự là hồ đồ quá. Lâm Y cô cho rằng người đàn ông này thực sự là người tốt sao? Sẽ không cần báo đáp mà giúp đỡ cô sao? Chẳng qua là hắn muốn có được thân thể của cô để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của hắn mà thôi!

Nhưng, so với tên cặn bã Mạc Hưng thì dù sao cũng tốt hơn rất nhiều...

Nhìn Lâm Y đứng lặng bất động, giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa: "Sao vậy, muốn hủy bỏ giao dịch sao?"

Lâm Y cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tôi... không có mang theo y phục... " Hết cách rồi, ai bảo cô có việc cầu hắn! Nếu như không phải Mạc Hưng và Triệu Viêm quá đáng quá, cô cũng sẽ không đi đến bước này!

Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chăm chú, suy nghĩ một giây rồi xoay người bước đến gần một cái tủ, mở ra lấy từ bên trong một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

"Mặc của tôi đi!" Người đàn ông cầm chiếc áo choàng tắm nhét vào tay Lâm Y, nhìn cô: "Đừng để tôi đợi lâu quá!"

Lâm Y nhìn chiếc áo trắng trong tay mình, lại nhìn chiếc mặt nạ bạc, mấp máy môi: "Tôi... không biết phòng tắm ở đâu!" Nửa năm trước cô căn bản là không nhớ được chút gì về việc làm sao cô vào được căn phòng tắm đó, chỉ nhớ hắn đã kéo cô từ phòng tắm ra ngoài!

Khóe môi người đàn ông câu lên, bóng dáng cao ngất của hắn đi đến bên một bức tường, đẩy nhẹ một cái, một luồng ánh sáng nhu hòa từ phòng tắm chiếu vào phòng ngủ, sườn mặt với những đường cong hoàn mỹ vô khuyết của người đàn ông hiện ra trong mắt Lâm Y, nhưng chỉ trong một chớp mắt, rất nhanh đã bị bóng tối vùi lấp trở lại.

Lâm Y ôm chiếc áo chậm rì rì đi vào phòng tắm...

Đóng cửa lại, Lâm Y ngây ngẩn nhìn một vòng căn phòng tắm rộng rãi, bên trong bài trí thật xa hoa, không có gì thay đổi so với bốn năm trước, vẫn chiếc bồn tắm lớn đó, trong bồn tắm vẫn rải đầy những cánh hoa, bên cạnh bồn tắm có một chiếc giường bạch ngọc chừng như đang tỏa hơi lạnh ...

Nhưng, người đã không giống trước. Lâm Y của nửa năm trước ở nơi này liều chết đấu tranh còn Lâm Y của nửa năm sau lại tự nguyện bước vào. Nghĩ đến điều này, tâm tình của Lâm Y không tự chủ được có chút ảm đạm...

Lâm Y đặt chiếc áo choàng tắm lên chiếc giường bạch ngọc rồi đi đến bên bồn tắm. Nhìn làn nước trong veo trong bồn tắm, còn hơi gợn sóng, cô chậm rãi thoát quần áo, lộ ra làn da trắng nõn như mỡ đọng, dưới ánh đèn nhu hòa thân thể cô như phát ra một vầng sáng nhạt, giống như vầng sáng đang tỏa ra từ chiếc giường bạch ngọc gần đó...

Cô ngồi bên cạnh bồn tắm, đôi chân thon dài chậm rãi tiến vào làn nước. Nước trong bồn tắm ấm áp phủ lấy chân cô, thân thể cô cũng dần trượt vào bồn, để làn nước ấm áp vỗ về làn da mềm mại của mình. Dần dần Lâm Y ngâm cả người vào trong nước, ngay cả mặt cũng chìm trong làn nước...

Bồn tắm rất lớn, thực ra đây là một bồn nước suối nóng, nước suối được dẫn trực tiếp từ suối nước nóng trên núi vào trong bồn, nước không ngừng luân chuyển ra vào...

Trong căn phòng ngủ bên ngoài, người đàn ông vẫn ngồi nơi sofa một tay nâng ly rượu, sau chiếc mặt nạ mắt hắn lòe sáng trong bóng đêm, khóe môi câu lên một nụ cười hài lòng, hắn tin tưởng bản thân có năng lực từ từ làm giảm đi mối hận cô gái kia dành cho mình...

*****

Lâm Y ở trong phòng tắm ngâm bồn rất lâu, mãi cho đến khi da đầu ngón tay bị ngâm đến nhăn lại thì cô mới chậm rì rì đứng lên từ trong bồn tắm, cô lấy một chiếc khăn trong xấp khăn tấm đã được gập chỉnh tề trên giá, lau khô thân thể rồi nhấc lấy chiếc áo choàng tắm kiểu nam rộng rãi màu trắng kia, do dự một chút rồi mới mặc lên người.

Không sợ! Không sợ! Không phải đã từng làm một lần sao? Còn sợ cái gì? Cô tự an ủi mình.

Chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình kia khoác lên thân thể hơi gầy của Lâm Y nhìn càng thêm rộng, gần như là quét sát đất, tay áo thật dài phải gập lên mấy lần, bờ vai mảnh khảnh hoàn mỹ dường như có thể bị lộ ra từ chiếc cổ áo rộng rãi kia bất cứ lúc nào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra cảnh xuân, Lâm Y chỉ có thể kéo cao cổ áo cho kín đáo một chút.

Cô chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm, từ một chỗ sáng chợt đi vào một chỗ tối, mắt cô có chút không thích ứng được, lại không tự chủ được quét mắt một vòng quanh phòng ngủ tìm bóng dáng người đàn ông kia.

"Tìm cái gì? Tôi ở đây!" Đang ngồi tựa lưng vào sofa nhìn Lâm Y đang tìm mình bốn phía, người đàn ông không nhịn được câu lên một nụ cười, sau đó bóng dáng cao lớn của hắn đứng lên từ sofa, đi đến trước mặt Lâm Y, bóng dáng cao lớn càng lúc càng ép sát khiến Lâm Y lần nữa không tự chủ được lùi về sau một bước.

Người người cúi đầu nhìn mái tóc ẩm ướt của cô gái, nhìn thấy cô đang ngượng ngập kéo cao cổ áo, nhu hòa nói: "Sấy khô tóc đi!"

Lâm Y không dám nhìn hắn, lầu bầu nói: "Tôi không biết máy sấy tóc ở đâu... "

Trong ngăn tủ của phòng tắm!"

Lâm Y gật đầu, lần nữa đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc sấy khô rồi mới lần nữa bước ra.

Người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Lâm Y, chừng như rất hài lòng sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa lại; phòng ngủ lần nữa hoàn toàn rơi vào bóng tối, Lâm Y đứng đó bất động, mất một lúc lâu mới thích ứng với bóng tối.

Ánh mắt cô rơi đến chiếc sofa rộng rãi đang chìm trong bóng tối, cô chậm rãi lần bước đến, ngồi xuống, nhìn bình rượu và ly rượu trên chiếc bàn trà, mắt cô chợt lóe lên, rượu có thể tăng thêm can đảm, uống một chút rượu có lẽ sẽ không sợ nữa!

Nghĩ như vậy, Lâm Y cầm lấy chai rượu, đổ một ít vào chiếc ly thủy tinh, cô nâng chiếc ly lên môi nhẹ nhấp một ngụm. Mùi rượu thật nồng, Lâm Y vừa nhấp một ngụm liền bị sặc ho đến sặc sụa, ho đến cả mặt đều đỏ.

Ừm, cũng tốt. rượu càng mạnh càng dễ say, đến lúc đó mình không biết gì nữa, cũng sẽ không sợ nữa! Lâm Y cố nén cơn ho, cứng rắng uống hết số rượu trong ly; buông chiếc ly xuống, cô lại đổ thêm một ly nữa...

Khi cô đổ rượu lần thứ ba thì cửa phòng tắm mở ra, một luồng ánh sáng nhu hòa theo đó vọng ra, người đàn ông không đóng cửa, để luồng ánh sáng đó chiếu vào trong phòng ngủ, trong khoảnh khắc, cảnh tượng trong phòng ngủ rõ ràng hơn rất nhiều.

Một tay Lâm Y đang bụm miệng ho không ngớt tay kia với lấy ly rượu thứ ba thì lập tức bị một bàn tay to nắm lại. Hắn dùng sức nắm lại, đau đến Lâm Y vừa ho vừa kêu lên, tay cũng nới lỏng ra, ly rượu liền bị người đàn ông đoạt lấy. Hắn nhìn Lâm Y, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

"Em uống mấy ly rồi? Muốn uống say để trốn giao dịch sao?" Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười giễu cợt.

"Không... không phải... " Lâm Y lúc này mới phát hiện đầu lưỡi lúc nói chuyện đã líu lại, lá gan dường như cũng to hơn không ít, cô nhìn người đàn ông, dù bị che khuất bởi chiếc mặt nạ nhưng có thể tưởng tượng gương mặt kia tuấn tú bất phàm, lúc này hắn lại mặc một chiếc áo ngủ màu đen khiến cho khí phái trời sinh của hắn tỏa ra bốn phía. Lâm Y lắp ba lắp bắp nói: "Uống rượu... có thể thêm can đảm... "

"Vậy bây giờ đã có can đảm chưa?" Người đàn ông mỉm cười một tay nhấc lấy cô gái trên sofa, kéo một cái, cả người cô gái đã rơi vào trong lòng hắn, hai người cùng ngồi trở lại sofa.

Ngồi trong lòng người đàn ông, cô gái giãy dụa muốn đứng dậy, chính vì động tác đó, cổ chiếc áo choàng tắm kiểu nam rộng rãi bị hở ra, một bên vai mảnh khảnh của Lâm Y bị lộ ra, đường cong hoàn mỹ, màu trắng của chiếc áo càng sấn làn da trắng như tuyết của cô, phía dưới đầy đặn như ẩn như hiện khiến cho mắt người đàn ông có chút choáng váng, nơi bụng một ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc lên.

Tuy uống nhiều rượu nhưng ánh mắt khác lạ của Lâm Y người Lâm Y vẫn thấy rất rõ ràng, cô hoảng loạn kéo lại cổ áo bị bung ra của chiếc áo choàng tắm, hy vọng xa vời có thể che được cảnh xuân chút nữa đã bị bại lộ.

Mắt người đàn ông lóe lên, khóe môi cũng theo đó câu lên: "Xem ra em còn chưa uống nhiều rượu lắm, lá gan vẫn chưa đủ lớn... "

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, không lên tiếng, hơi men lúc này đã phát huy tác dụng, Lâm Y cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, cô cũng không còn sức giãy dụa nữa, thân hình mềm nhũn tựa vào người người đàn ông, nhắm chặt mắt lại.

Người đàn ông cũng không lên tiếng, anh ta nắm chặt tay, lẳng lặng ôm cô gái ngồi thẳng dậy sau đó hắn hơi cúi thấp đầu, cằm nhẹ lướt trên mái tóc dài đen nhánh của cô gái, hơi thở của cô gái trong lòng dần bình ổn trở lại, ngủ ngon lành...

Nghe tiếng hô hấp đều đều từ cô gái trong lòng, khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười, hắn ôm cô gái lên bước đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống, trên chiếc giường mềm mại, cô gái nhẹ nhàng xoay người tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Người đàn ông bước đến đóng cửa phòng tắm lại rồi quay lại bên giường, mở một ngọn đèn đầu giường lên, dưới ánh đèn mờ ảo nhu hòa, nằm xuốn bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng xoay người cô lại, một tay chống đầu, một tay chống bên người cô gái, thật nghiêm túc thật nghiêm túc nhìn cô gái dưới thân.

Hắn thích cảm giác cô ủ trong lòng hắn thế này, rất ấm áp...

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua gương mặt trắng nõn tươi mát của cô gái, phủ lên hàng mi dài dày rợp của cô, chiếc mũi nhỏ nhắn sóng mũi cao thẳng, lại lướt xuống hai phiến môi anh đào hồng nhuận như đang nghịch một món đồ chơi.

Ánh mắt hắn lần xuống dưới, ngón tay cũng lướt xuống theo, cổ chiếc áo choàng tắm rộng rãi hơi lộ ra, bờ vai hoàn mỹ đầy dụ hoặc của cô gái hơi lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được đường cong của một nửa đầy đặn, ngón tay thoáng dừng lại rồi tiếp tục lướt trên làn da mềm mại kia...

Huyết dịch trong nháy mắt dâng lên trong óc, người đàn ông híp mắt, ngực kịch liệt phập phồng. Hắn lật người ngồi dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài.

Gió đêm nhẹ phất qua mặt người đàn ông, thổi tung mái tóc ngắn của hắn, hắn đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, một gương mặt tuấn mỹ hấp dẫn lộ ra dưới trăng, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thở sâu dưới trăng sau đó chậm rãi mở mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, đáy mắt càng thêm thâm thúy...

Chuyện xưa như sóng triều cuồn cuộn ập đến, người đàn ông hơi nhíu mày, đáy mắt thêm một phần mông lung...

Thật lâu thật lâu hắn mới xoay người trở lại phòng ngủ, cô gái trên giường rõ ràng đã ngủ rất say, sóng mắt người đàn ông hơi xoa động, hắn chậm rãi bước đến gần, đặt chiếc mặt nạ vào ngăn tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô gái.

Hắn vươn tay ôm lấy cô gái đang ngủ say sưa vào lòng, điều chỉnh đầu cô cho dựa vào hõm vai mình, tay kia vòng qua thắt lưng cô, đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, cánh môi hắn phất qua gò má cô sau đó cũng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ...

Sáng ngày hôm sau khi Lâm Y tỉnh lại, rèm cửa thật dày trong phòng ngủ đã được kéo lên nhưng phòng vẫn rất tối. Đầu cô trong nháy mắt mơ hồ, đây là đâu vậy? Nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra...

Sau đó chợt như nghĩ ra điều gì, cô vội duỗi tay, ừm, chiếc áo ngủ vẫn còn trên người nhưng Lâm Y vẫn bất an xoay người qua lại, thân thể rất thoải mái, không có đau nhức...

Lâm Y thở một hơi thật dài, người đàn ông kia hình như không ác liệt như cô đã tưởng tượng, tối hôm qua hắn không có đụng đến mình...

Nhưng sau đó một nỗi bất an lại ập đến. Hắn không chạm vào cô... vậy... liệu hắn có còn muốn làm cuộc giao dịch này hay không? Những tấm ảnh mà Mạc Hưng nắm trong tay làm sao bây giờ? Lâm Y nhíu chặt mày, nỗi bất an trong càng lúc càng lớn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)