Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 101

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 101
Maldives
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


"Y Y... ", đi ra đến hành lang, Lãnh Nghị nhẹ giọng trả lời.

"Nghị, anh còn chưa xong việc sao?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu pha chút trách móc của Lâm Y.

"Xong ngay đây, lát nữa anh về!" Lãnh Nghị cười cười, dịu giọng nói, "Em thu dọn đồ đạc đi, lát nữa anh về dẫn em đi chơi mấy ngày, được không?"

"Ân... ", đầu bên kia giọng cô gái mừng rỡ nói, "Bây giờ em đi thu dọn... "

Khi Lãnh Nghị trở lại phòng bệnh, hắn nhìn cô gái trên giường, nhẹ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tay vuốt nhẹ mái tóc cô, dịu giọng nói, "Tịch Họa, anh còn việc phải làm, phải ra nước ngoài mấy hôm... mấy ngày này anh không thể đến thăm em được... khi nào trở về anh lại đến thăm em sau!"

Tịch Họa không trả lời hắn, thấy vậy Lãnh Nghị cười cười đứng dậy nhìn sang Lữ Thần: "Lữ Thần, giúp tôi chăm sóc cho Tịch Họa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi... "

"Ừ, tôi biết rồi!" Lữ Thần trả lời hắn rồi tiễn Lãnh Nghị ra ngoài.

Bước chân hai người còn chưa ra đến cửa thì đã nghe giọng nói buồn rầu, tuyệt vọng của Tịch Họa vang lên sau lưng: "Nghị, anh cùng cô ấy đi ra ngoài sao?", "cô ấy" ở đây đương nhiên là nói về người vợ mà Lãnh Nghị đã nhắc đến.

Bước chân của Lãnh Nghị và Lữ Thần cùng khựng lại, Lãnh Nghị xoay người nhìn cô gái ũ rũ trên giường, khóe môi nhẹ câu lên, "Đúng vậy... qua mấy ngày nữa anh dẫn cô ấy đến thăm em!", nói rồi hắn bước nhanh ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài, Lãnh Nghị lại ngừng bước nhìn Lữ Thần nãy giờ vẫn đi theo sau lưng mình, "Lữ Thần, cảm xúc của Tịch Họa hiện giờ không được ổn định lắm, cô ấy cần thời gian để bình tĩnh lại, mấy ngày nay tôi không có ở đây, vừa khéo lưu lại chút thời gian cho cô ấy điều tiết lại... Cậu giúp tôi trông chừng cô ấy chặt một chút, đừng để bên cạnh cô ấy không có ai, hiểu không?"

"Ân, tôi hiểu!" Lữ Thần gật đầu, hắn biết Lãnh Nghị lo lắng điều gì, suy nghĩ một chút rồi Lữ Thần nhẹ giọng nói, "Anh nói với Tịch Họa chuyện này có phải là sớm quá không? Có lẽ nên đợi cô ấy hoàn toản khỏe lại rồi nói thì tốt hơn. "

"Cho cô ấy tiếp tục hy vọng càng không hay! Có một số chuyện là không thể thay đổi, không bằng sớm cho cô ấy đối mặt với nó, như vậy cũng cho cô ấy thêm thời gian suy nghĩ về chuyện đó... huống gì... " Lãnh Nghị thoáng ngừng lại rồi nói tiếp, "Y Y cũng chưa khỏi hẳn, tôi không có thời gian ngày nào cũng đến... "

Lữ Thần gật đầu, nhẹ thở dài một tiếng nhưng không nói gì. Lãnh Nghị chỉ nói thêm một câu: "Có gì nhớ điện thoại cho tôi!" rồi hắn sải bước rời đi.

Lúc Lữ Thần trở lại phòng bệnh, Tịch Họa đã bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt cô nhìn mông lung trên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì, Lữ Thần đi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống cô cũng như không nhìn thấy.

Lữ Thần cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, thật lâu sau cô gái mới lên tiếng: "Lữ Thần, Nghị... kết hôn khi nào?"

"Ờ... " Lữ Thần làm ra vẻ thoải mái, "Cách đây không lâu... anh ta vốn muốn đợi em tỉnh lại nhưng em mãi mà không tỉnh, cho nên... "

"Cô ấy tên gì? Làm việc gì?" Cô gái trên giường ngắt lời Lữ Thần, đáy mắt vẫn trống rỗng.

"Cô ấy tên là Lâm Y, vốn là giáo viên của một trường đại học", Lữ Thần trầm tư giây lát rồi bồi thêm, "Cô ấy cũng rất thích múa!"

Ánh mắt đang nhìn lên trần nhà của Tịch Họa chợt hướng về phía Lữ Thần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô mấp máy môi, thật lâu mới phát ra được mấy tiếng yếu ớt, "Nghị... sao lại quen biết cô ấy? Họ... vốn biết nhau từ trước sao?"

Lữ Thần nhìn Tịch Họa, mỉm cười bình thản nói: "Họ vốn không quen biết nhau... nghe nói, hình như Lãnh thiếu thu mua trường đại học kia, lúc đến tham quan vô tình nhìn thấy cô ấy múa trên sân khấu sau đó mới quen biết nhau... "

Tịch Họa nghe vậy mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn lên trần nhà, thật lâu sau mới thì thầm bằng giọng nói buồn bã đầy thương cảm, "Nghị, với cô ấy cùng nhau thì không nhớ đến em cô đơn nằm ở đó sao... "

"Không đâu", Lữ Thần mỉm cười, an ủi cô gái, "Lúc em trị liệu, phần lớn thời gian là anh ta cùng em... Vì cứu em, anh ta còn ở trong núi gần một tháng... trong một tháng đó, Lâm Y gặp nguy hiểm anh ta đều không biết, vì chuyện đó mà hai người họ suýt nữa thì chia tay nhau"

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô lần nữa nhìn sang Lữ Thần, đáy mắt có một tia sáng dị thường lóe lên...

***

Lúc Lãnh Nghị đi vào phòng khách của biệt thự thì Lâm Y đã ngồi ở sofa chờ sẵn, bên cạnh sofa là một chiếc vali lớn, cô vừa nhìn thấy Lãnh Nghị bước vào thì vội vàng đứng dậy đón hắn, trên mặt là nụ cười tươi tắn, "Nghị, em đã thu dọn xong rồi... "

"Ừ", khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, đưa tay đón lấy cô gái đang nhào vào lòng mình, âu yếm hôn lên trán cô, "Em muốn đi đâu chơi đây?"

"Lần trước không phải anh nói chúng ta đi Maldives sao?" Đôi mắt đen láy trong veo của cô gái sáng lên; thì ra cô vẫn nhớ sau khi họ kết hôn, Lãnh Nghị nói muốn dẫn cô đi nơi nào hưởng tuần trăng mật!

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị cũng bừng sáng, khóe môi hắn ý cười càng sâu, rõ ràng bệnh của cô gái đã đỡ hơn từng ngày! Hắn không kìm lòng được siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô gái, giọng ngọt như mật, "Ân, được, chúng ta đi nơi đó đi!... Ừm, bù lại tuần trăng mật!"

***

Maldives, thiên đường tình yêu, nơi đó trời đặc biệt xanh, nước đặc biệt xanh, tất cả đều như ánh lên một màu xanh thuần khiết của ngọc bích, trong trẻo mà sáng ngời, không có chút tạp chất nào, tất cả đều đẹp đến không chân thật.

Nơi một khách sạn năm sao xa hoa, một mặt nhìn ra biển, bờ cát trắng trước khách sạn che mấy tán dù lớn, dưới một trong số những tán dù đó đặt hai chiếc ghế dài nằm song song nhau, Lãnh Nghị để ngực trần đeo kính râm, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi, nằm nghiêng trên ghế, tay hắn vòng qua người Lâm Y, rất tự nhiên đáp trên vòng eo mảnh khảnh của cô; Lâm Y cũng mặc đồ bơi, những đường cong kiều diễm được che lại bởi một chiếc khăn tắm thật lớn, cô cũng đeo kính râm, thoải mái gối đầu lên tay người đàn ông.

Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnh xinh đẹp như ngọc của cô gái, dưới ánh mặt trời đôi môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm mê người, người đàn ông không kìm lòng được nhẹ nhàng xoay người lại, đôi cánh môi hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô gái rồi trượt xuống đôi môi anh đào kiều diễm kia.

Cô gái thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía chân trời, khóe môi không tự chủ được nở rộ một nụ cười, từ lúc đến đây, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh ra, thời gian còn lại người đàn ông này đều dán sát bên cạnh cô không rời một tấc; hắn nói cô đã có một thời gian dài không để ý đến hắn, bây giờ hắn nhất định phải bù lại...

Cô gái dịu ngoan đón nhận nụ hôn của người đàn ông nhưng nụ hôn đó dần trở nên cuồng nhiệt hơn, đầu lưỡi kỹ xảo chen vào khoang miệng của cô gái, nồng nhiệt quấn quýt, hai tay vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, siết chặt...

Rốt cuộc không chịu nổi quấy nhiễu, cô gái đẩy người đàn ông ra, giọng trách cứ: "Đây là nơi công cộng, anh xem, nhiều người như vậy!"

"Nơi công cộng thì đã sao?" Người đàn ông hơi rời khỏi môi cô gái, nhìn cô chằm chằm qua chiếc kính râm, nói một cách hùng hồn, "Anh thân thiết với bà xã của mình cũng không được sao?"

"Ân, được... ", cô gái mỉm cười, ôn nhu nói. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, cúi xuống tiếp tục sự quấy nhiễu của mình... Từ khi cô gái bị bệnh thì trở nên vô cùng ôn nhu và ỷ lại, cá tính quật cường vốn có cũng không còn nữa... Ừm, cảm giác này thật sự quá tốt!

Dưới ánh trăng mờ mờ, cô gái chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng đứng tựa vào lan can, tầm mắt nhìn mông lung nơi mặt biển đen thẳm vô tận, bên tai là tiếng sóng biển rào rạt, mái tóc dài của cô lõa xõa trong gió, chiếc áo ngủ mỏng manh cũng phất phơ theo từng cơn gió thổi qua.

Đèn trong phòng sau lưng cô chợt tối đi, cô gái còn chưa kịp quay lại tìm hiểu xem vì sao thì một đôi tay mạnh mẽ đã sít sao siết lấy thân thể mảnh khảnh của cô. Người đàn ông tắm xong, vừa bước ra đã nhìn thấy cô gái đứng nơi ban công, mái tóc và làn váy bị gió thổi tung, những đường cong mê người của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn và ánh trăng khiến lòng người đàn ông không khỏi xao động, hắn đưa tay tắt đen để cả gian phòng và ban công đều chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng mông lung và tiếng sóng biển dạt dào.

Người đàn ông xoay cô gái lại để cô đối mặt với mình, dưới ánh trăng gương mặt cô gái như phủ bởi một vầng hào quang trông càng xinh đẹp như mộng ảo, thanh thuần như một nàng tiên một nhiễm chút bụi trần nào; "Y Y... ", ánh mắt người đàn ông dần trở nên mơ hồ, một tay hắn giữ chặt sau gáy cô gái, sóng mũi cao thẳng cọ nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, môi nhẹ phớt qua môi cô.

Tay cô gái vòng qua eo lưng tinh tráng của người đàn ông, nụ hôn của người đàn ông dần trở nên cuồng nhiệt hơn, môi nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái, bàn tay đang đặt nơi eo thuần thục rút đai lưng chiếc áo ngủ của cô gái, theo lực tay của hắn, chiếc áo ngủ chớp mắt đã trượt xuống một nửa lộ ra xương quai xanh và đôi gò đầy đặn, cô gái thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông kéo sát vào người, đôi gò đầy đặn mềm mại dán sát lên lồng ngực tinh tráng của hắn.

Bàn tay người đàn ông lướt trên làn da mượt như lụa của cô gái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ lấy nụ hoa kiều diễm; cô gái lại giật mình lần nữa nhưng cánh môi người đàn ông đã khóa chặt môi cô, không để cô có cơ hội thốt ra bất kỳ âm thanh nào; gò má cô gái phút chốc đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Y Y... ", người đàn ông âu yếm gọi, hắn thuần thục bóc đi từng chút vải vóc trên người cô gái, cô gái bất an bật kêu lên, "Đừng", rồi đưa tay định ngăn lại nhưng bàn tay kia lập tức bị người đàn ông giữ lấy, khóa lại phía sau, hắn nhẹ nâng cô lên, hai tay cô gái vòng qua cổ người đàn ông, tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga rất nhanh đã hòa quyện vào nhau...

Dưới ánh trăng, làn da của cô gái càng thêm trắng nõn như ngọc, từ ban công đến sofa rồi dời đến chiếc giường lớn... Đây đúng là một tuần trăng mật đúng nghĩa của nó.

*****

Năm ngày sau Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trở về từ Maldives, xe dừng lại trước cổng biệt thự thì trời cũng đã vào đêm, Lãnh Nghị bước xuống xe trước sau đó đưa tay cho cô gái ngồi trong xe, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nắm lấy tay người đàn ông, từ trong xe bước ra, mái tóc dài của cô tung bay trong gió đêm, gương mặt tràn đầy ý cười.

Chợt người đàn ông nở một nụ cười tà mị, hắn nhấc tay bế bổng cô gái lên, hành động đột ngột của hắn khiến cô gái giật mình kêu thất thanh nhưng người đàn ông đã sải bước ôm cô gái đi vào trong nhà, liền đó từ trong nhà truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai người, tiếng cười đó xuyên qua cửa sắt truyền đến một chiếc xe đang đậu dưới một tán cây bên kia đường cách cửa sắt không xa.

Hạ Tịch Họa ngồi trong khoang của chiếc xe đó, đôi mắt to tròn nhìn một màn tình tứ trong cửa sắt kia không chớp, cô thấy Lãnh Nghị ôm cô gái kia đi vào trong nhà, cô nghe được tiếng cười vui vẻ của hắn.

Đáy mắt Tịch Họa tràn ngập u ám và buồn bã, cô mím môi, lặng lẽ ngồi thật lâu. Thì ra Lãnh Nghị bây giờ hạnh phúc như vậy! Mà hạnh phúc đó vốn là thuộc về mình hay là nói, hạnh phúc này đã từng thuộc về mình!

"Xem xong rồi, có thể đi rồi sao?" Nơi ghế lái truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của một ngườiđàn ông; đôi mắt to tròn mờ mịt của Tịch Họa lúc này mới lóe sáng, lát sau nhẹ "ân" một tiếng rồi xe nhanh chóng rời đi.

Sáng hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Nghị đang vùi đầu xem đống văn kiện tích lũy chồng chất mấy ngày qua thì điện thoại trên bàn chợt reo lên, hắn cầm điện thoại lên, mắt thoáng xao động khi nhìn thấy cái tên "Lữ Thần" nhấp nháy trên màn hình. Ra ngoài nhiều ngày như vậy, hắn vốn định trưa nay tranh thủ thời gian đến thăm Tịch Họa, không ngờ mới sáng Lữ Thần đã gọi điện thoại đến. Buông xấp văn kiện trên tay xuống, Lãnh Nghị ấn lên màn hình đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nóitrầm thấp của Lữ Thần: "Lãnh thiếu... anh có rảnh không... đến thăm Tịch Họa đi!"

"Ừ, đợi giải quyết xong những mấy việc gấp này rồi trưa tôi sẽ đến... ", giọng Lãnh Nghị cũng thật thấp, đối với Hạ Tịch Họa trong lòng hắn vẫn luôn có sự áy náy nhưng hắn hiểu rất rõ, quá quan tâm đến cô chỉ khiến cô càng ỷ lại vào hắn; Lãnh Nghị thật lòng hy vọng Tịch Họa có thể đi ra khỏi cái bóng của mình.

"Vậy... cũng được!"Lữ Thần buông điện thoạixuống rồi cất bước đi trở lại phòng bệnh, trong phòng, Tịch Họa đang lặng lẽ ngồi tựa vào đầu giường, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, trên mặt Lữ Thần lộ ra chút ý cười, nhẹ nhàng đi đến bên giường nhìn cô.

Trong suốt một tuần lễ Lãnh Nghị không xuất hiện, hai hôm trước tâm trạng của Tịch Họa cực kỳ kích động, không muốn ăn uống gì, ai khuyên cũng mặc kệ, cứ thế nằm trên giường không động đậy, giống như là sắp chết vậy khiến Lữ Thần không dám lơ lỏng canh chừng cô bất kể ngày đêm.

Nhưng buổi tối hôm đó bởi vì Lữ Thần có chuyện quan trọng phải làm không thể không rời đi, sáng hôm sau khi hắn trở lại thì lại phát hiện tâm trạng của Tịch Họa bình tĩnh hơn nhiều, hơn nữa còn chủ động yêu cầu ăn sáng.

Điều này khiến Lữ Thần kinh ngạc vô cùng, sau này hỏi hộ lý hắn mới biết, đêm mà hắn không có ở bệnh viện có một người thanh niên đến tìm nói là anh họ của Tịch Họa, anh ta ở trong phòng bệnh cùng Tịch Họa thật lâu, sau khi anh ta đi rồi, tâm tình của Tịch Họa tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng vẫn thường ngẩn người nhưng đã có thể chủ động phối hợp trị liệu, điều này khiến Lữ Thần âm thầm nhẹ nhõm, cũng không cần mỗi ngày trông chừng cô nữa...

"Tịch Họa, Lãnh thiếu... còn đang trên đường về, ừm, anh ta nói vừa đến nơi thì sẽ đến thăm cô!" Lữ Thần dịu giọng nói, hy vọng có thể khơi dậy chút hứng thú nơi cô, khiến cô vui vẻ một chút.

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô nhìn gương mặt tươi cười nho nhã của Lữ Thần, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp dù trên mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn bã. Tịch Họa mấp máy môi, gian nan thốt ra mấy chữ: "Em đã thành như thế này rồi, anh ấy có đến thăm hay không cũng vậy thôi... "

"Tịch Họa... " Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng khuyên lơn, "Chân em có lẽ chỉ là tạm thời mất đi cảm giác thôi, sau này sẽ dần hồi phục lại! Em xem... mấy ngày nay em rất tích cực tập luyện, nhất định sẽ có ngày khôi phục thôi!"

"Ai mà biết có ngày đó hay không... " Giọng Tịch Họa vẫn nhuốm bi thương và buồn bã, một tuần lễ này chân cô vẫn chưa thể động đậy, Lữ Thần đã giúp cô kiểm tra nhưng vẫn không biết được vì sao; vốn Lữ Thần định gọi báo cho Lãnh Nghị nhưng Tịch Họa ngăn lại, cô nói không cần làm phiền hắn và vợ đi du lịch.

Buổi trưa, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng xuất hiện nơi phòng bệnh, trong đôi mắt to tròn của Tịch Họakhông ngăn được sự vui sướng nhưng niềm vui chỉ trong chớp mắt rồi lại ảm đạm trở lại, cô mím môi nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông nơi cửa, không nói tiếng nào.

"Tịch Họa", Lãnh Nghị cười nhẹ, sải bước đi về phía cô gái, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, "Em sao rồi? Có đỡ hơn không?"

"Ân", Tịch Họa cố gắng điều tiết cảm xúc của mình, cô nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi, gian nan bật ra mấy chữ: "Anh... vừa mới về tới sao?"

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, khóe môi vẫn treo nụ cười, bình thản nói: "Anh tối hôm qua về đến đây... "

Vành mắt Tịch Họa trong nháy mắt phiếm hồng, Lãnh Nghị, vì sao anh không thể nói anh mới vừa về đến chứ? Cho dù là một lời nói dối thiện chí để em vui như Lữ Thần đã nói anh cũng keo kiệt với em đến thế sao? Tịch Họa hoảng loạn vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt đã tràn mi.

Lãnh Nghị hơi mím môi không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ có thể làm vậy! Không thể lưu lại cho Tịch Họa chút hy vọng nào dù mỏng manh! Lúc này Lữ Thần đứng bên cạnh nhẹ kéo tay áo Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: "Lãnh thiếu, đến văn phòng của tôi mộtchút, tôi có chuyện muốn nói với anh... "

Trong mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, hắn chậm rãi đứng dậy bước theo Lữ Thần ra ngoài.

Trong văn phòng của Lữ Thần, hắn đăm chiêu một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: "Chân của Tịch Họa... không có cảm giác, không rõ nguyên nhân, sợ là ... rất khó hồi phục... "

Lãnh Nghị vụt ngẩng lên nhìn Lữ Thần, thật lâu mới nén giọng nói; "Lần trước trước khi tôi đi khôngphải cô ấy luyện tập tốt lắm sao? Không phải cậu nói chỉ là tạm thời thôi sao? Sao giờ lại nói với tôi rất khó hồi phục?"

"Phải đó... " Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, nhìn vẻ kích động của Lãnh Nghị, bình tĩnh nói, "Theo lý là tạm thời thôi, trước khi anh đi, lúc luyện tập dường như có chút cảm giác... nhưng giờ thì vẫn chưa được", nói đến đây, Lữ Thần ngập ngừng giây lát, "Có lẽ... có liên quan đến tâm trạng của cô ấy, tâm trạng quá mức phập phồng rất bất lợi với nhữngngười bệnh như Tịch Họa; hoặc là ... do chướng ngại tâm lý, cô ấy không muốn khôi phục lại... "

Mày Lãnh Nghị nhăn tít lại, hắn nghe ra ý của Lữ Thần là đang ám chỉ chuyện hắn quá sớm nói cho Tịch Họa biết sự thật, khiến tâm lý của cô khó có thể chấp nhận nên khiến cho quá trình hồi phục càng thêm khó khăn; giọng Lãnh Nghị có chút phiền chán nói: "Cậu lại giúp cô ấy kiểm tra lần nữa xem liệu có còn nguyên nhân nào khác nữa không... hoặc là có cách chữa trị nào khác không... "

"Tôi đã kiểm tra nhiều lần lắm rồi vẫn chưa biếtđược nguyên nhân vì sau... vẫn tiếp tục tiến hành trị liệu nhưng chủ yếu là phải giúp cô ấy duy trì tâm trạng lạc quan vui vẻ, vận động nhiều một chút!" Lữ Thần nhẹ giọng giải thích, đồng thời ngầm nhắc nhở Lãnh Nghị đừng nên để tâm trạng Tịch Họa kích thích quá độ, tận lực khiến cô duy trì tâm trạng vui vẻ.

Thấy Lãnh Nghị chau mày không nói Lữ Thầnlại nhẹ giọng tiếp tục: "Mấy ngày trước Tịch Họa gần như không ăn uống gì, về sau nghe hộ lý nói có mộtngười anh họ xa của cô ấy đến thăm, có lẽ là anh ta đã khuyên bảo cô ấy nên sau đó tâm trạng cô ấy tốt hơn nhiều, mới chịu phối hợp với sự trị liệu của tôi!"

"Anh họ xa?" Lãnh Nghị quét ánh mắt sắc bén về phía Lữ Thần, "Có phải là một người đàn ông tên Phong không?", hắn nhớ Tịch Họa trước đây đã từng nói năm cô mười tám tuổi ba mẹ vì tai nạn giao thông mà đều qua đời, còn để lại một đống nợ nần, tất cả người thân đều tránh cô không kịp, chỉ có một ngườianh họ xa lâu lâu có liên hệ một lần mà thôi.

"Không biết nữa, hôm đó tôi không có ở đó, không nhìn thấy!" Lữ Thần nhẹ giọng trả lời.

Lãnh Nghị trầm ngâm giây lát rồi nói: "Tịch Họakhông còn nhiều người thân... để anh họ cô ấy thường xuyên đến thăm, có lẽ sẽ giúp hồi phục nhanh hơn!"

Lữ Thần lắc đầu, "Không được đâu, hôm đó tôi có hỏi cô ấy xem liệu có muốn anh họ mình ở lại bệnh viện không thì cô ấy nói không cần, anh ta không ở thành phố H, hơn nữa cũng không thân cho lắm, cô ấy không cần anh ta ở lại!"

Lãnh Nghị mím môi, nhất thời không nói gì...

Lúc hai người trở lại phòng bệnh thì thấy Tịch Họa vẫn ngồi tựa vào thành giường, hai mắt khóc đến sưng đỏ, trên gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ u sầu...

Lòng Lãnh Nghị ẩn ẩn đau, hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh giường nhẹ vuốt tóc cô, dịu giọng nói: "Tịch Họa, đừng lo lắng... Lữ Thần đã nói rồi, chân em... rồi sẽ khỏe lại thôi, chỉ là vấn đề thời gian... "

Khi những ngón tay thon dài của Lãnh Nghị nhẹ phớt qua mặt Tịch Họa, thân thể cô rõ ràng cứng lại, bàn tay trắng xanh sít sao nắm lấy bàn tay to đang vuốt tóc mình kia, Lãnh Nghị không rụt tay về, để mặc cho cô nắm.

Đáy mắt Tịch Họa nhu tình như nước, cô nhìn Lãnh Nghị chăm chăm, cánh môi run run: "Nghị, em muốn rời khỏi đây, em không muốn ở lại bệnh việnmột mình, anh đưa em trở về được không?"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ánh mắt quét qua gương mặt xanh xao của cô gái, lát sau mới mỉm cười, dịu giọng nói: "Ừ, đợi em khỏe lại rồi anh đưa em rời khỏi đây!"

*****

Đáy mắt cô gái thoáng lộ vẻ vui sướng, gương mặt tái nhợt hơi ửng hồng, cô vẫn níu chặt tay Lãnh Nghị, bởi vì kích động mà nói năng có chút lộn xông: "Em... muốn rời đi bây giờ, em trở về nhà cũng có thể làm vật lý trị liệu... Ân, trở về rồi em sẽ càng cố gắng hơn... "

Lãnh Nghị nhẹ rút tay về, tận lực giữ cho giọng nói nhu hòa như sợ kích thích đến cô gái: "Đừng vội, hiện giờ tình trạng của em còn chưa ổn định, đợi em tốt hơn chút nữa đã... "

"Em đã khỏe nhiều rồi... ", cô gái vội ngắt lời hắn, ánh mắt hoảng loạn rơi trên mặt Lữ Thần đang đứng sau lưng Lãnh Nghị, "Không tin anh hỏi Lữ Thầnxem... Lữ Thần, mau nói với Nghị em đã ổn định rồi, em trở về cũng có thể tập vật lý trị liệu... "

Lữ Thần liếc nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, vội cười nói: "Ừ ừ, Tịch Họa, quan sát thêm một tuần nữa đi... Nếu như tình huống ổn định rồi trở về nhà điều dưỡng, tập luyện thêm được không?"

Tịch Họa gật mạnh đầu, ánh mắt rơi trên mặt Lãnh Nghị, đáy mắt đầy những chờ mong và nài nỉ; Lãnh Nghị rốt cuộc mỉm cười, "Ừ, được!"

Lúc Lãnh Nghị bước ra khỏi bệnh viện của Lãnh Nghị, một chiếc xe sớm đã đậu ở cửa chờ sẵn, hắn đi đến bên cạnh xe rồi chợt dừng lại, hơi xoay lại nhìn Lữ Thần, thấp giọng dặn dò: "Lữ Thần, mấy ngày nay cậu giúp tôi để ý chuyện nhà ở, xem Tịch Họa thích kiểu nhà thế nào... tôi sẽ cho người đến giúp cậu!"

"Lãnh thiếu... " Lữ Thần mím môi, thấp giọng nói: "Tôi đoán là, Tịch Họa... không quá muốn một mình ở bên ngoài!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Lữ Thần, trước đây vì Tịch Họa tôi đã để cho Y Y chịu khổ, chịu ủy khuất quá nhiều, giờ tôi không thể lại vì bất cứ ai mà tổn thương cô ấy!", hắn hơi ngừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào mắt Lữ Thần, nói một câu đầy ý vị: "Cậu giúp tôi chăm sóc Tịch Họa cho tốt, rồi sẽ có một ngày cô ấy cảm động thôi... "

Lữ Thần thoáng ngẩn người, mấp máy môi hồi lâu vẫn không nói được tiếng nào, Lãnh Nghị khôngnói gì thêm, bước vào trong xe, vệ sĩ giúp hắn đóng cửa lại, xe nhanh chóng rời đi để lại Lữ Thần mộtmình ngơ ngẩn đứng đó.

Lữ Thần vẫn luôn cho rằng Lãnh Nghị khôngbiết gì về tình cảm hắn dành cho Tịch Họa! Hơn ba năm trước khi Lữ Thần lần đầu tiên gặp được Tịch Họa nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở Châu Âu thì đã không kìm lòng được đem lòng yêu cô gái xinh đẹp như cái tên của mình, nhưng bởi vì Tịch Họa là bạn gái của Lãnh Nghị, hơn nữa rõ ràng là tình cảm của cô đối với Lãnh Nghị quá sâu đậm, Lữ Thần hắn vốn không có cơ hội, hắn chỉ đành đem tình yêu đó chôn sâu tận đáy lòng...

Cũng vì vậy mà trong suốt quá trình trị liệu cho Tịch Họa hắn không chút nề hà...

Thì ra, Lãnh Nghị đều biết cả...

Trở lại LS quốc tế, Lãnh Nghị lại bận rộn suốt cả buổi chiều, xã giao buổi tối hắn nhờ Ngãi Mỹ và phó tổng ra mặt còn mình thì về nhà ăn cơm. Khi bước vào phòng khách hắn lại chỉ thấy có mỗi Từ Giaiđang ngồi một mình xem tivi, thấy Lãnh Nghị bước vào cô vội đứng dậy, cười ngọt ngào: "Anh Nghị!"

Lãnh Nghị hơi mỉm cười nhẹ gật đầu, từ sau khi Từ Giai đến đây nhận Lâm Y là chị, cô đã bớt đi nhiều tính bướng bỉnh và kiêu ngạo vốn có; cũng bởi vì cô là em gái của Lâm Y nên thái độ của Lãnh Nghịđối với cô tốt hơn rất nhiều. Thấy hắn đảo mắt quanh phòng khách, Từ Giai lập tức biết hắn đang tìm ai, vội nói: "Chị Y Y với ba đang ở trong bếp. "

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhớ rất lâu trước đây khi Lâm Y mới vào ở trong biệt thựnày, cô rất thích mỗi ngày làm cơm chờ hắn về... Nhớ lại điều này, khóe môi Lãnh Nghị không kìm được câu lên một nụ cười, rảo bước về phía phòng bếp.

Trong bếp Từ Nhất Hạo và Lâm Y đang bận rộn nấu nướng, má Ngô thì ở một bên phụ giúp; lúc tuổi trẻ Từ Nhất Hạo đã là một tay nấu nướng giỏi, mấy năm sau khi kết hôn, gần như mỗi ngày ông đều làm thức ăn cho Lâm Dung...

Bây giờ Lâm Y cũng rất thích ăn những món ăn mà ông nấu, chiều nay cô đột nhiên đề nghị ông dạy cô nấu mấy món sở trường của ông, đương nhiên là Từ Nhất Hạo vui mừng nhận lời ngay. Ông phải tập cho con biết nấu những món ngon của mình bởi vì ông biết mình không thể cứ ở mãi ở nhà họ Lãnh được, khi sức khỏe của Lâm Y khôi phục lại thì ông cũng rời khỏi đây, ông phải đi giữ ở bên cạnh ngườiphụ nữ mà ông đã nợ bà rất nhiều kia...

Nhìn hai cha con bận rộn trong phòng bếp, nghe tiếng cười của họ, một cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng Lãnh Nghị, cái hắn cần chính là những thứ này, hắn tin, đợi đến khi Lâm Y hoàn toàn tiếp nhận tình thương của cha thì sẽ có thể cho cô biết chuyệnmẹ cô đã qua đời, như vậy đả kích đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều!

Hắn cứ đứng ở cửa nhìn họ như thế, chỉ đến khi má Ngô kêu lên: "Thiếu gia!", thì hai cha con đang bận bịu kia mới ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đứng nơi cửa phòng bếp.

"Nghị... " Nhìn thấy hắn gương mặt thanh thuần của Lâm Y bừng sáng, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn nhẹ "Ừ" một tiếng rồi sải bước đi đến trước mặt cô gái, rất tự nhiên khoác vai cô, "Đừng làm mình mệt quá... "

Lâm Y ngước đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, cười nhẹ: "Em không mệt... ", rồi cô nhìn sang Từ Nhất Hạo, "Em học nấu ăn... với... ông ta... ", rồi cô dời mắt sang Lãnh Nghị, "Sau này em có thể nấu cơm cho anh ăn!"

Tiếng "ông ấy" đó khiến sóng mắt Lãnh Nghịthoáng xao động, Từ Nhất Hạo thì ngược lại đã quen rồi, Lâm Y chưa từng gọi ông là "ba", trước giờ chỉ dùng "ông ấy" để thay thế, ông biết mình nợ đứa con gái này nhiều lắm, trong suy nghĩ của ông, bất luận cô làm gì ông cũng không cảm thấy quá đáng!

Giờ ông tạm thời rời đi chức vụ đại sứ, cam tâm ở lại bên cạnh con gái, nấu những món cô thích cho cô ăn, đợi cô hồi phục; tương lai ông định sẽ trở về giữ bên cạnh Lâm Dung --- ông chỉ muốn dùng cách này để chuộc lại lỗi lầm!

Đêm khuya, khi Lãnh Nghị xong việc ở phòng sách trở lại phòng ngủ đã thấy Lâm Y đang ngồi xem tivi, thấy hắn, đôi mắt đen láy của cô sáng lên, dịu dàng mỉm cười như chào hắn; người đàn ông bước nhanh đến bên giường, khom xuống đặt lên trán cô gái một nụ hôn, âu yếm hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

Cô gái chỉ "ân" một tiếng, cô nhìn người đàn ôngdứng dậy, cởi áo vest, cà vạt rồi sơ mi... rất nhanh trên người người đàn ông chỉ còn một chiếc quần tam giác, thân thể cường kiện màu đồng cổ hoàn toàn bại lộ trước mắt cô gái; cô gái nhìn hắn chằm chằmkhông rời mắt...

Người đàn ông quay lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô gái đang nhìn mình, chút khác thường của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn, hắn nhẹ câu lên một nụ cười, không đi vào phòng tắm nữa mà đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái, cúi nhìn cô, tay nhẹ nâng cằm cô lên, cố lấy giọng thoải mái trêu cô: "Y Y, đến giờ còn háo sắc vậy sao?"

Mặt cô gái đỏ ửng ngượng ngùng cười, khôngthể phủ nhận người đàn ông này có đủ vốn liếng khiến phụ nữ điên cuồng vì hắn... cô lảng nhìn màn hình tivi phía sau người đàn ông như che dấu, nhẹ giọng nói, "Anh đi tắm đi, lát nữa em có chuyệnmuốn nói với anh!"

"Em có gì muốn nói với anh?" Sóng mắt ngườiđàn ông thoáng xao động, hắn biết hôm nay cô gái có gì đó không đúng, nên mặc kệ sự phản đối của cô kéo chăn chui vào, một tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở ấm áp phất qua gò má của cô gái, "Em nói trước đi!"

Cô gái nhìn hắn, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: "Nghị, Từ Giai nói mẹ cô ấy bị bắt, anh có thể cứu bà ấy... "

Nói đến đây cô gái chợt dừng lại bởi cô thấy nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại, đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp, cô không biết mình nói sai điều gì, cô còn nhớ người phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn phong vận kia, cô cũng nhớ bà đối xử với cô khôngthân thiện lắm nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Từ Giai mà giờ Từ Giai lại là em gái cô.

Thấy vẻ khẩn trương của cô gái, Lãnh Nghị vội mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Em có biết không, bà ấy là hung thủ phía sau màn bắt cóc, nhốt em trong căn phòng tối kia nhưng may mắn là ba em cứu em... ", sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô không nhớ chuyện này cho lắm, một cảm giác không vui chợt dâng lên trong lòng. Lâm Y rũ mắt, không trả lời hắn.

"Là bà ấy hại ba và mẹ em chia lìa... " Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, thân thể cô khẽ run lên, cô nhớ mình là do mẹ một mình nuôi lớn. Cánh tay Lãnh Nghị đang ôm cô gái chợt siết lại, giọng vẫn nhu hòa, "CHo nên chuyện này em đừng xen vào, biết không?"

Lâm Y trầm tư giây lát, khi cô lần nữa ngước nhìn Lãnh Nghị, trong mắt rõ ràng có chút nghi hoặc, lại có chút khẩn trương, mím môi, nhẹ giọng nói: "Nhưng Từ Giai nói, mẹ cô ấy giở chút thủ đoạn, không cho Tịch Họa tỉnh lại... ngăn anh cưới Tịch Họa làm vợ!... Cho nên anh mới cưới em!"

Ý của Từ Giai thực sự quá rõ ràng, nếu như mẹ cô không ra tay, Lãnh Nghị sớm đã cưới Tịch Họalàm vợ, làm gì đến lượt Lâm Y? Theo lý luận đó của Từ Giai, để Lâm Y cầu xin Lãnh Nghị cứu mẹ mình là đương nhiên thôi. Nhưng vào tai Lâm Y lại mang thêm một ý nghĩa khác nữa, là trong lòng Lãnh Nghị, Tịch Họa quan trọng hơn cô!

Thì ra là thế!! Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia khác thường, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô gái, dùng sự trìu mến của mình hóa giải cảm xúc khẩn trương của cô rồi nhìn cô cười, tận lực nói một cách thản nhiên: "Y Y, mẹ cô ấy bỏ thuốc cho Tịch Họa, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyệnanh có cưới Tịch Họa hay không, mặc kệ bà ấy làm gì, người anh muốn cưới cũng chỉ có em thôi!"

Lâm Y nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, khóe môi nhẹ câu lên, đầu nhẹ gối lên lồng ngực tinh tráng của hắn, trên mặt là nụ cười thỏa mãn; Lãnh Nghị dụi mặt vào mái tóc thơm ngát của Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy sủng nịch và tình yêu; thật lâu hắn mới nhẹ giọng hỏi dò: "Y Y, nếu như Tịch Họa tỉnh lại, em có muốn đi thăm cô ấy không?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)