Công cụ sinh con?!
← Ch.058 | Ch.060 → |
Thời gian hạnh phúc qua thật sự nhanh, chớp mắt lại qua một tuần nữa, Lâm Y bây giờ đi làm thì ít ở nhà thì nhiều, cô càng thích ở nhà nghiên cứu các quyển sách dạy nấu ăn, nấu nướng cho Lãnh Nghị, cô thích nhìn Lãnh Nghị ngồi bên cạnh mình, ngon lành ăn những món ăn cô nấu, cô thích rúc vào lòng Lãnh Nghị cùng xem tivi...
Lãnh Nghị thì cũng tận lực từ chối các cuộc xã giao, có thời gian liền cùng Lâm Y ở bên nhau, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế Lâm Y cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Một buổi tối, trong phòng ngủ của Lãnh Nghị, Lâm Y đang ngồi trên giường xem tivi, Lãnh Nghị thì ở trong phòng tắm, bất chợt điện thoại của hắn đặt nơi đầu giường chợt reo lên, Lâm Y liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại, lại nhìn về phòng tắm, rồi lại quay trở lại điện thoại, suy nghĩ một chút rồi cô đưa tay cầm điện thoại lên...
Cái tên nhấp nháy trên màn hình, "Lý Tân", đập vào mắt Lâm Y, sóng mắt cô thoáng xao động, chậm rãi đặt điện thoại trở lại trên bàn trà, cứ để mặc nó reo không ngừng.
Lát sau tiếng nước ngừng lại sau đó Lãnh Nghị trong chiếc áo ngủ màu trắng bước ra, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, ánh mắt hắn rơi trên thân cô gái đang ngồi trên giường, vẻ lạnh mạc trong chớp mắt trở thành một loại nhu hòa...
"Nghị... " Mắt Lâm Y nhìn sang Lãnh Nghị, "Anh có điện thoại... "
"Ừ!" Lãnh Nghị cười nhẹ, đi đến bên mép giường cầm lấy điện thoại lên, lật xem, chừng như thoáng trầm tư giây lát rồi lại nhìn Lâm Y, vò nhẹ mái tóc cô, giọng nhu hòa, "Y Y, anh đến thư phòng nghe điện thoại!"
"Ân, được... " Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng đáp lời. Lãnh Nghị xoay người bước nhanh ra ngoài, ánh mắt Lâm Y cứ dõi theo bóng hắn, nhìn bóng dáng cao ngất kia biến mất ngoài cửa rồi cửa đóng sập sau lưng hắn.
Lý Tân tìm Nghị, mà Nghị lại đi thư phòng nghe điện thoại. Họ lại định làm gì đây? Lâm Y thoáng chau mày trầm tư, Lãnh Nghị đã từng nói với Lâm Y, hắn đeo mặt nạ là bởi vì muốn bảo mật thân phận đặc thù của mình, hơn nữa bảo Lâm Y phải yên tâm, đó là một tổ chức đàng hoàng...
Nhưng, tổ chức kia làm cái gì chứ? Lãnh Nghị chỉ cười mà không chịu nói thêm, nếu như đã là chuyện cần được bảo mật, Lâm Y cũng không muốn hỏi nhiều ... nhưng mỗi lần Lãnh Nghị làm chuyện gì thần bí lén lút sau lưng cô, tim cô lại chịu không nổi mà cứ mãi thắc thỏm bất an...
Lúc này cũng giống vậy, mắt Lâm Y nhìn tivi nhưng tâm tư thì lại bay đến phòng sách, mắt cũng không ngừng dõi về phía cửa...
Qua một lúc sau Lãnh Nghị mới đẩy cửa bước vào, Lâm Y nhìn hắn chằm chằm, Lãnh Nghị chừng như cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô, khóe môi hắn câu lên một nụ cười, ánh mắt thật nhu hòa.
Lãnh Nghị đi đến bên mép giường, khoác tay lên bờ vai mảnh mai của cô gái, cúi đầu âu yếm ấn lên trán cô một nụ hôn, "Y Y, anh có chuyện gấp phải ra ngoài một chút... Em ngủ trước nhé!" Từ khi ở cùng Lâm Y hắn đã rất ít đi đến khu trang viên biệt thự nơi sườn núi - nơi đặt tổng bộ châu Á của tổ chức của bọn họ.
Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của người đàn ông, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng, cô nắm lấy tay người đàn ông, giọng lo âu: "Anh đi đâu?... Có thể không đi không?"
Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, khóe môi hắn câu lên một ý cười dịu dàng: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ trở lại nhanh thôi.. , ừm, ngoan, nghe lời... " Hắn rút tay khỏi tay cô gái rồi vỗ nhẹ lên vai cô, "Em ngủ trước đi... "
Lãnh Nghị thay quần áo, là một bộ Tây trang may thủ công tinh xảo, lại khoác thêm một chiếc áo gió màu đen cổ cao... khí chất cao ngạo cùng vẻ anh tuấn lộ ra không sót chút gì khiến Lâm Y không khỏi nhớ lại lần bị người mang mặt nạ bắt cô đi, cuộc chiến trong khu rừng tùng kia, hắn cũng ăn mặc như thế này...
Rồi Lâm Y thấy Lãnh Nghị lấy trong tủ ra một cây súng, bỏ vào trong túi, tim cô đập kịch liệt, ngẩn người nhìn...
Lãnh Nghị vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy cô gái nhìn mình đến ngây người kia, trong đôi mắt tràn ngập lo âu, hắn nhẹ mỉm cười, xoay người trở lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sóng lưng cô như trấn an sau đó mới xoay người rời đi...
Ngẩn người một lúc lâu Lâm Y mới như nhớ ra điều gì, cô vội bật khỏi giường, chạy nhanh về phía ban công nơi có thể nhìn ra cổng chính...
Đậu trước vườn hoa là hai chiếc xe màu đen, cũng giống hai chiếc xe mà Lãnh Nghị thường dùng, lát sau thân hình cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi cửa, hắn bước vào chiếc xe phía sau rồi hai chiếc xe nhanh chóng rời đi...
Tối nay Lý Tân báo cho hắn biết, đã có manh mối về hành tung của thủ lĩnh tổ chức khủng bố quốc tế khu vực châu Á --- đó là mục tiêu mà hình cảnh quốc tế truy lùng nhiều năm nay, đáng tiếc là người này hành tung vẫn luôn quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, chưa có ai thấy được khuôn mặt thật của người này vì vậy nhiều năm qua vẫn luôn đi về tay không...
Cho nên sau cùng, tổng bộ hình cảnh quốc tế chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của "Dạ Thần", đây là vũ khí bí mật của bọn họ! Nhiệm vụ này, Lãnh Nghị vẫn luôn giao cho Lý Tân và Lưu Dũng...
Đêm thật yên tĩnh, Lãnh Nghị vẫn chưa trở lại, Lâm Y cũng không ngủ được, cô mặc áo ngủ, thắc thỏm ngồi nơi ghế sofa chờ hắn trở về. Tivi đã tắt rồi, đèn cũng tắ, bóng dáng nho nhỏ của Lâm Y như chìm trong bóng tối mờ mịt, chỉ có đôi mắt là long lanh như hai vì sao nhỏ trong bóng đêm...
Cô phải nói chuyện đàng hoàng với Lãnh Nghị mới được, bất luận tổ chức kia là chính nghĩa hay là không chính nghĩa, cô đều hy vọng hắn có thể rời đi, cô chỉ hy vọng hai người họ có thể bình an vượt qua cả đời, nếu như mất đi Lãnh Nghị, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lâm Y nghe được nơi hành lang truyền đến tiếng bước chân thật nhẹ, nghe được âm thanh này, tinh thần cô phấn chấn lên không ít, khóe môi bất giác câu lên một nụ cười mừng rỡ.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, nương theo ánh đèn nơi hành lang, Lâm Y có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc kia. "Nghị", Lâm Y nhảy khỏi sofa, bổ nhào về phía cái bóng kia, giọng nói mừng rỡ không khống chế được bật ra.
Gần như là đồng thời, ánh đèn nhu hòa được bật lên dưới ngón tay của Lãnh Nghị soi sáng cả căn phòng, nhìn thấy cô gái đang chạy vội về phía mình, đáy mắt Lãnh Nghị dâng đầy tình yêu, hắn siết chặt cô gái vào lòng, giọng nhu hòa pha thêm chút trách cứ: "Sao còn chưa ngủ?"
"Em đợi anh!" Cô gái dán mặt lên ngực Lãnh Nghị thì thào, "Một mình em ngủ không được... "
Khóe môi người đàn ông tràn đầy ý cười, hắn nhẹ vỗ sóng lưng cô gái: "Ngốc à!" sau đó tay khẽ dùng sức bế bổng cô gái lên đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho cô, lại đưa tay tắt đèn, "Em ngủ trước đi, anh đi tắm rồi trở lại... ân, ngoan!"
Lát sau Lãnh Nghị bước ra từ phòng tắm, hắn đi đến bên giường kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô gái, ôm cô vào lòng...
Cô gái áp mặt lên lồng ngực rắn ròi của người đàn ông, đôi mắt lóe sáng trong đêm, hàng mi dài không ngừng cọ trên ngực hắn, nhột nhột, khóe môi người đàn ông câu lên trong bóng tối, bàn tay nhẹ vuốt sóng lưng cô gái: "Sao vậy? Còn ngủ không được sao?"
Mặt cô gái lại cọ một hồi vào ngực người đàn ông, nhẹ giọng "ân" một tiếng. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, cánh tay vòng qua lưng trượt đến trước ngực, nắm lấy một mảnh đầy đặn kia, tim cô gái bắt đầu đập dồn, người đàn ông hơi xoay người lại, cánh môi nhẹ nhàng mút lấy vành tai của cô gái rồi lại trượt xuống, thân thể cũng theo đó trầm xuống...
Cánh môi người đàn ông áp trên môi cô gái, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về đôi gò đầy đặn kia, cánh tay cô gái vòng qua lưng người đàn ông, có chút thở dốc, cô né tránh cánh môi kia, nhẹ giọng hỏi: "Nghị... công việc kia của anh có phải là nguy hiểm lắm không?"
"Ừm... không đến nỗi... " Sóng mắt người đàn ông xao động trong bóng tối, đôi môi bắt đầu đuổi bắt cánh môi anh đào kia.
"Có thể... không làm không?" Cô gái lần nữa né tránh nụ hôn của hắn, lấy hết dũng khí hỏi.
Không làm? Động tác của người đàn ông hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, cô gái hơi mỉm cười, ngón tay trắng muốt vẽ loạn trên ngực người đàn ông, giọng nhẹ như gió thoảng, "Em sợ... mất đi anh... "
Nụ cười nơi môi người đàn ông không khống chế được nở rộ lên, đôi mắt đen trong bóng tối lòe lòe sáng, đôi tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn, giọng đầy dụ hoặc: "Y Y, chúng ta sinh một đứa bé... vậy anh không làm nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh hai mẹ con... "
"Sinh con?" Cô gái thoáng ngẩn người, bàn tay đặt trên ngực người đàn ông cứng đờ, đôi mắt lóe sáng nhìn gương mặt mờ mờ của người đàn ông trong bóng tối.
"Ừ... một đứa con của hai chúng ta... không được sao?" Người đàn ông nhẹ hôn lên môi cô gái.
Mặt cô gái nóng bừng, thì thào: "Sinh một đứa bé thì anh không làm công việc này nữa sao?"
"Ân... " Người đàn ông câu môi, "Em thích con trai hay con gái?"
"Em... đều thích cả... " Cô ngượng ngùng nói.
"Vậy chúng ta đều phải... " Người đàn ông cười càng ái muội, "... sinh thêm mấy đứa nữa... ", những chữ sau mơ hồ dần, cánh môi lại áp xuống, khiến cho cô gái gần như không thở nổi, thân thể lần nữa trầm xuống...
Một đêm này, người đàn ông quả nhiên không dùng biện pháp phòng hộ nào, hai thân thể cứ thế triền miên...
Mặc kể thế nào, Lâm Y đã quyết định sinh cho Lãnh Nghị một đứa con bởi vì có như vậy mới khiến cho Lãnh Nghị rời đi tổ chức nguy hiểm kia...
*****
Hai hôm sau, lúc gần giờ tan tầm, Lãnh Nghị vẫn đang ngồi ở văn phòng của mình chăm chú xem văn kiện thì điện thoại chợt vang lên, đang vùi đầu vào xấp văn kiện Lãnh Nghị ngẩng lên cầm điện thoại lên, đầu kia truyền đến giọng khẩn trương của người vệ sĩ tên Tiểu Vương: "Lãnh tổng, lão phu nhân và phu nhân dẫn theo một đoàn người đến rồi... "
Đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, hắn buông văn kiện trên tay xuống, đầu mày nhẹ chau, giọng lạnh lùng: "Lúc nào thì đến?"
"Vừa mới tới... hiện giờ đã ở trong thang máy rồi... " Đoàn người đến cửa tòa cao ốc thì Tiểu Vương mới biết.
Lãnh Nghị mím chặt môi, lạnh lùng ném lại một câu: "Tôi biết rồi!" sau đó liền ngắt điện thoại, ánh mắt sắc như đao nhìn vô định về phía trước, cân nhắc nguyên nhân bà nội và mẹ hắn đột nhiên xuất hiện ở đây.
Thang máy dừng lại ở tầng 22 thì mở ra, hai người vệ sĩ áo đen bước ra trước đứng ở hai bên trái phải sau đó đoàn người từ từ bước ra...
Dẫn đầu là một bà lão, tóc đều đã bạc trắng được cắt ngắn, thoạt nhìn thoải mái mà giỏi giang, tự nhiên tản ra một loại khí thế rất mạnh mẽ, trên gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng mang theo một ý cười ôn hòa nhưng lại có một khí phách không giận mà nghiêm...
Đó là bà nội của Lãnh Nghị, Tương Mân, là trưởng bối cao nhất của nhà họ Lãnh, cũng chính là lão phu nhân mà Lý Tân thường nhắc đến, LS quốc tế là do bà và người chồng đã quá cô gầy dựng nên sau đó truyền đến tay Lãnh Tuấn, hiện giờ đương nhiên là kỳ mọng truyền đến tay Lãnh Nghị...
Lãnh Nghị là do một tay bà nuôi lớn, cũng là niềm kiêu hãnh của bà, là đứa cháu mà bà thương yêu nhất. Giờ bà mong muốn nhất là một đứa chắt, nhưng Lãnh Nghị suýt nữa là không cho bà cơ hội này... giờ rốt cuộc nghe được Lãnh Nghị có ý trung nhân vì vậy bà vừa có thời gian liền vội vàng chạy đến xem thử...
Lúc này, cô gái đang khoác lên cánh tay Tương Mân là Từ Giai...
Theo sát sau lưng Tương Mân là mẹ của Lãnh Nghị, Lý Uyển, bà tuổi đã ngoài năm mươi nhưng dáng người vẫn rất yểu điệu, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, thời tuổi trẻ xinh đẹp thế nào vừa nhìn đã đoán được ngay, trên mặt bà ẩn ẩn có thể tìm được bóng dáng của Lãnh Nghị, mái tóc dài của bà được búi cao sau ót, toàn thân trên dưới lộ ra một loại khí chất quý tộc không làm sao che lấp được.
Từ khi Từ Giai bị Lãnh Nghị đuổi về châu Âu bà vẫn luôn muốn xem cô gái luôn khiến cho con bà có thái độ khác thường kia là ai, bà còn nghe Từ Giai nói cô gái kia thường ngồi ở chiếc ghế tổng giám đốc của con mình, hơn nữa còn mượn thể diện của Lãnh Nghị ở công ty hoành hành ngang ngược... Vừa nghĩ đến điều này Lý Uyển liền không kìm lòng được sầm mặt xuống, loại phụ nữ như vậy, cho dù cô ta thật sự giúp Lãnh Nghị sinh một đứa con cũng quyết không thể lưu lại ở nhà họ Lãnh lâu được!
Vì vậy chuyến tập kích đột ngột ngày hôm nay đến LS quốc tế chính là ý của Lý Uyển, bà muốn hành động lần này có thể để cho lão phu nhân nhìn thấy chút gì đó, từ đó mà ủng hộ cách nhìn của bà...
Đứng bên cạnh Lý Uyển là một phụ nữ tuổi trung niên, thân thể hơi đẫy đà, trên mặt trang điểm tinh xảo, tuy tuổi đã ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng thật tốt, thoạt nhìn chỉ như bốn mươi tuổi - người này là mẹ của Từ Giai, là bạn thân thiết của Lý Uyển, Vương Khiết. Lần trước Từ Giai đến Trung Quốc thất bại mà về khiến Vương Khiết tức tối vô cùng; bà thật không hiểu, với sự thông minh và tâm kế của bà, cướp một người đàn ông không phải dễ như trở bàn tay hay sao, vì sao sinh ra một đứa con gái lại thất bại như thế?
Ngoại trừ bốn người, phía sau họ còn có hai phụ nữ nữa, đó chính là người hầu thân cận của Tương Mân và Lý Uyển, Tiền Mai và Dương Lan...
"Lão phu nhân!" Ngãi Mỹ nhìn thấy một đoàn người đột ngột xuất hiện trước cửa phòng mình thì kinh ngạc đến suýt té xuống ghế, "Phu nhân... mọi người sao lại đến rồi?... Ân, cháu dẫn mọi người đi gặp Lãnh tổng... " Nói rồi cô vội vàng chạy đến dẫn đoàn người đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài Lãnh Nghị liền biết ngay là ai đến, hắn trầm giọng đáp lời "Vào đi!", sau đó thân hình cao lớn bước ra từ sau chiếc bàn làm việc, đi về phía cửa.
Cửa văn phòng mở ra, Ngãi Mỹ dẫn đoàn người tiến vào...
"Bà nội!" Lãnh Nghị tươi cười mở rộng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm bà vào lòng.
"Nghị nhi, cháu ngoan của bà!" Tương Mân từ ái ôm lấy đứa cháu, trên gương mặt là nụ cười hiền hòa, bà thân thiết vỗ vỗ lưng hắn, giọng sủng nịch mang theo chút quở trách: "Con đã lâu lắm không về thăm ta và mẹ con rồi đó!"
"Xin lỗi bà nội, gần đây con hơi bận!" Lãnh Nghị cười cười, buông Tương Mân ra sau đó cũng vươn tay ôm Lý Uyển, "Mẹ, mẹ khỏe không?"
"Nghị nhi!" Lý Uyển mỉm cười, cũng ôm lấy con trai, "Con sao rồi?"
"Ân... con rất khỏe!" Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, hắn buông Lý Uyển ra, lúc này mới nhìn Vương Khiết đang đứng bên cạnh Lý Uyển, lễ phép gật đầu: "Dì Vương, chào dì!"
"Nghị, chào con... lần trước Từ Giai đến đây làm phiền con nhiều quá!" Vương Khiết mỉm cười, "Con bé không hiểu chuyện, con đừng trách nó!"
"Không đâu!" Lãnh Nghị điềm đạm nói, vừa chuyển mắt liền nhìn thấy Từ Giai đang nhìn mình, thấy ánh mắt Lãnh Nghị nhìn qua, khóe môi cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào, giọng cũng ngọt ngấy: "Anh Nghị!", Lãnh Nghị chỉ gật đầu.
Một đoàn người đi vào đến sofa ngồi xuống, Ngãi Mỹ sớm đã chỉ huy những trợ lý của mình đưa dến trà nước, trái cây các loại...
"Bà nội, sao mọi người đến mà không báo trước với con một tiếng?" Lãnh Nghị vừa ngồi xuống vừa hỏi.
Tương Mân cười sảng khoái: "Nghị, mẹ con nói phải đến đột xuất như vậy thì mới có thể thấy được tình hình làm việc sinh hoạt thực tế của con... Ờ, ta thấy rất bình thường mà, như vậy thì mẹ con có thể an tâm rồi!"
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe mắt liếc qua hai mẹ con Vương Khiết, Lý Uyển thì cười nói: "Nghị, mẹ nghe nói con có ý trung nhân, hơn nữa còn mở cuộc họp tuyên bố trước mọi người, ngay cả báo chí cũng có đưa tin, ừ, động tĩnh lớn như vậy... bậc làm trưởng bối như chúng ta sao lại có thể không đến xem được?!"
"Ân, Nghị nhi... cô bạn gái nhỏ của con đâu? Mau dẫn đến cho bà nội xem xem!" Đây mới là mục đích chính của Tương Mân trong chuyến đi này, chỉ cần cháu bà thích, chịu sinh cho bà một đứa chắt, vậy cô gái này muốn gì cũng đều được!
"Được!" Lãnh Nghị mỉm cười, quay lại nhìn Ngãi Mỹ: "Ngãi Mỹ, kêu Lâm tiểu thư đến đây... "
"Không cần kêu... " Lý Uyển mỉm cười ngăn lại, bà nhìn về phía Tương Mân, "Mẹ, chi bằng chúng ta tự mình qua đó xem đi... " Như vậy có thể nhìn thấy càng chân thật hơn, không phải sao?"
"Cũng tốt... " Tương Mân cười nói, "Nhưng chúng ta đột ngột xuất hiện như vậy, liệu có làm con bé sợ không?"
"Không đâu, nghe nói gan cô ta cũng không nhỏ, ở trong công ty cũng là một nhân vật nổi tiếng, ngay cả chỗ ngồi của Nghị nhi cũng dám ngồi vào kia mà... " Lý Uyển nửa đùa nửa thật nói, nhưng trong đáy mắt hoàn toàn chẳng có chút ý cười nào.
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị thoáng chớp lên, hắn không lên tiếng, ngược lại giọng Tương Mân vang lên: "Ồ, vậy sao? Xem ra là có chút dã tâm đây... Nghị nhi, dẫn bà nội đi gặp được không?"
Dạ được!" Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, hắn đứng dậy, dẫn đầu đoàn người đi ra cửa.
Lâm Y đang ngồi ở căn phòng làm việc nhỏ của mình chỉnh lý lại biên bản của một cuộc họp. Cô sơm đã nghe bên ngoài có tiếng không ít người đi qua, cũng nghe thấy tiếng của Ngãi Mỹ, đoán rằng phòng tổng giám đốc hôm nay có khách, cũng không quá để ý, mà Ngãi Mỹ thì đang bận chiêu đãi đoàn người của Tương Mân, căn bản là không nghĩ đến chuyện báo cho Lâm Y.
Cho nên, khi Lãnh Nghị dẫn theo đoàn người xuất hiện tại cửa phòng làm việc của cô, Lâm Y trong chớp mắt bị dọa ngây người, chậm rãi đứng dậy, mắt cô nhìn chằm chằm đoàn người vừa mới xuất hiện trước mắt mình, nhìn khí thế của họ, Lâm Y đã loáng thoáng đoán được là ai... khí thế này, chỉ có thể là của người nhà họ Lãnh!
"Y Y... " Lãnh Nghị mỉm cười đi đến nắm lấy tay cô kéo cô đến trước mặt đoàn người, "Bà nội, mẹ, đây là Lâm Y!"
Tất cả ánh mắt đều rơi vào người Lâm Y, mặt cô nóng rực, vội vàng khom người chào, nhẹ giọng nói: "Xin chào mọi người!"
Lãnh Nghị rất tự nhiên khoác tay lên bờ vai mảnh khảnh của Lâm Y, kéo nhẹ, cô lập tức bị kéo đến trước mặt Tương Mân, giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị vang lên bên tai cô: "Đây là bà nội anh!"
Nhìn bà lão tóc bạc trước mặt, thấy khí thế của bà trấn áp toàn trường nhưng trên mặt nụ cười lại thật từ hòa, trái tim Lâm Y dần yên ổn lại, ánh mắt đen láy của cô lóe lên, khóe môi lộ ra một nụ cười ngại ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Chào bà nội!"
"Ừ... " Tương Mân mỉm cười gật đầu, không ngừng đánh giá cô gái trước mặt, gương mặt tươi mát thanh thuần, không chút son phấn, ánh mắt trong trẻo, tựa như không nhiễm chút bụi trần, tóc dài thẳng mượt xõa ở sau lưng, vóc người hơi gầy, càng là một vẻ đẹp động lòng người, quần jean đơn giản, áo trắng phiêu dật... thoạt nhìn có một loại thanh nhã thoát tục, không nhiễm khói bụi trần gian...
Cô gái này, hoàn toàn không giống như lời Lý Uyển, phô trương thanh thế, quỷ kế đa đoan... cô giống một tiểu nha đầu đơn thuần thiện lương, không giỏi bày mưu tính kế hơn...
Ừ, ánh mắt của Nghị nhi quả thật không tệ, khóe môi Tương Mân không tự giác câu lên một nụ cười, bà tin cháu mình quyết không phải là người dễ dàng bị vẻ bề ngoài mê hoặc! Hảo cảm tự nhiên mà dâng lên trong nội tâm, ánh mắt cũng trở nên từ hòa hơn nhiều, bà hài lòng nhẹ vỗ vai Lâm Y: "Không tệ! Rất tốt!"
"Cám ơn bà nội!" Lãnh Nghị và Lâm Y gần như là trăm miệng một lời, phát hiện ra điều này, hai người nhìn nhau mỉm cười...
Thấy hai người ăn ý như vậy, Tương Mân càng thêm hài lòng, bà mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi gật đầu, thật lòng bà hy vọng cô gái này có thể giúp Lãnh Nghị thoát khỏi những hồi ức nặng nề kia...
*****
"Y Y, đây là mẹ anh!" Lãnh Nghị khoác vai Lâm Y kéo đến trước mặt Lý Uyển, Lý Uyển không thể không thừa nhận, bà sai lầm khi chỉ tin lời Từ Giai, cô gái trước mặt tươi mát thanh thuần, không gống như một người phô trương, lợi dụng thanh thế; nếu như cô gái này thật sự có thể vì nhà họ Lãnh sinh một đứa bé, nối tiếp hương khói cho gia đình cũng không tệ dù rằng bà rất hy vọng Từ Giai có thể ở bên cạnh con trai mình, dù sao bà cũng trông nom Từ Giai từ nhỏ đến lớn, luôn coi con bé như con gái ruột của mình, huống gì, Vương Khiết cũng là bạn thân nhất của bà.
"Chào dì!" Lâm Y mỉm cười nhìn Lý Uyển, khẽ cúi người chào.
"Ừ, tốt!" Lý Uyển điềm đạm cười, nhìn Lâm Y gật đầu, đáy mắt lại mang theo chút uy nghiêm.
"Đây là dì Vương Khiết, là mẹ của Từ Giai!" Lãnh Nghị rốt cuộc xoay về phía người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh Lý Uyển, "Bạn tốt nhất của mẹ anh!"
"Chào dì!" Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn Vương Khiết, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng chào.
"Chào cháu!" Mắt Vương Khiết nhìn chằm chằm cô gái thanh thuần thoát tục gương mặt, điềm đạm cười nhưng đáy lòng không ngừng dâng lên những đợt sóng ngầm, gương mặt như thiên sứ đó hình như bà đã gặp ở đâu rồi... ừm, đương nhiên cũng không nhất định là vậy, thế giới này, người giống người cũng không phải chuyện lạ...
"Chào cô, Từ Giai!" Lâm Y mỉm cười nhìn Từ Giai, không kiêu không nịnh nói.
"Chào!" Trên mặt Từ Giai mang theo chút ngạo mạn, chỉ đạp lại một tiếng.
Khoảng năm giờ rưỡi, đoàn người rời khỏi tòa nhà LS quốc tế, đi thẳng đến một nhà hàng nổi tiếng của thành phố H.
Tương Mân ngồi cùng Lãnh Nghị và Lâm Y một chiếc xe, Tương Mân ngồi bên phải, Lãnh Nghị ngồi giữa, bên trái là Lâm Y. Ánh mắt Tương Mân rơi nơi hai bàn tay đang giao nhau kia, đáy mắt dâng lên ý cười, giọng thản nhiên: "Y Y, cha mẹ cháu đều khỏe cả chứ? Họ làm công việc gì?"
"Bà nội, cháu... là do một tay mẹ nuôi lớn, cha cháu đã sớm rời khỏi mẹ con cháu... " Lâm Y nhỏ nhẹ trả lời, "Lúc còn trẻ mẹ cháu là một diễn viên múa, trong một lần biểu diễn bị té gãy chân, cho nên về sau chỉ là một viên chức bình thường... hiện giờ mẹ cháu đang sống ở thành phố G. "
Ân, gia thế coi như là trong sạch, Tương Mân mỉm cười, lại nói: "Nghe nói cháu vốn là giáo viên ở trường đại học H... vì sao lại đến làm việc dưới quyền Lãnh Nghị? Không thích công việc trước đó sao?"
"Không phải... " Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, vì sao lại đến công ty của Lãnh Nghị làm việc? Nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.
Nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh lúc này Lãnh Nghị mới bình thản nói: "Bà nội, Y Y vốn không muốn đến chỗ cháu làm việc, ừm... là cháu ép buộc cô ấy điều đến bên cạnh cháu! Y Y không có lựa chọn nào khác!"
Trên môi Tương Mân ý cười càng sâu, bà nhìn bóng dáng mảnh mai của Lâm Y qua vai Lãnh Nghị, giọng đầy sủng nịch cùng đắc ý, là một loại sủng nịch của bà nội dành cho đứa cháu yêu của mình, "Y Y, Nghị nhi nhà chúng ta có phải là rất bá đạo không? Có làm con sợ không?"
"Dạ, bà nội, Nghị thật bá đạo... " Lâm Y cũng cười, cô hơi chu môi, giọng có chút làm nũng, "Không chỉ là bá đạo, lạnh lùng hơn nữa... còn rất giỏi gạt người, cứ thích đùa bỡn người ta... "
Tương Mân rốt cuộc bật cười thành tiếng, chỉ cần không phải người khác gạt cháu của bà, sao cũng được! Đầu mày cuối mắt Lãnh Nghị đều tràn đầy ý cười, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ kia càng siết chặt thêm.
Trong phòng bao sang trọng, Tương Mân đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái bà là Lãnh Nghị, bên cạnh Lãnh Nghị là Lâm Y, Lý Uyển thì ngồi bên phải của Tương Mân, tiếp đó là Vương Khiết, Từ Giai, bên cạnh Từ Giai là hai chỗ trống chuyên để tiếp thức ăn.
Bởi vì tâm tình của Tương Mân không tệ nên bầu không khí trên bàn ăn coi như là hòa hợp, Lãnh Nghị múc cho bà nội một chén canh, cũng rất tự nhiên giúp cho Lâm Y múc một chén canh khác...
Cô gái này, còn muốn con trai mình phục vụ cho sao? Đáy mắt Lý Uyển thoáng lóe lên một tia không vui, bà nhìn Lâm Y đang cắm cúi uống canh, trên mặt lộ ra một ý cười lạnh, bà gắp thức ăn rồi nhỏm người cho vào chiếc chén nhỏ của Lâm Y.
Lâm Y cả kinh, vội ngẩng đầu lên thì thấy Lý Uyển đang mỉm cười nhìn cô, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe giọng nhu hòa của Lý Uyển vang lên: "Lâm tiểu thư, cô gầy quá, phải ăn nhiều một chút, bằng không làm sao giúp nhà họ Lãnh chúng tôi sinh con được?"
Giúp nhà họ Lãnh sinh con? Lời này nghe ra sao có chút kỳ quái? Lòng Lâm Y chợt dậy lên một tia bất an, cô ngẩn người, một lúc sau mới mỉm cười, thấp giọng nói: "Dạ", mắt Lãnh Nghị dần tối lại, hắn mím môi, không nói tiếng nào, bàn ăn bỗng chốc rơi vào yên lặng...
Lý Uyển cười nhìn Lâm Y, giọng điềm tĩnh nói tiếp: "Lâm tiểu thư, tuy rằng Nghị nhi không thể cho cô danh phận gì nhưng mà, nếu như cô có thể giúp nhà họ Lãnh chúng tôi sinh một đứa cháu, nhà họ Lãnh quyết không bạc đãi cô!"
Danh phận? Cháu? Không có danh phận, sinh con cho hắn? Là ý gì? Nỗi bất an trong lòng càng rõ rệt hơn, cô đặt chiếc muỗng trong tay xuống nhìn Lý Uyển vẻ nghi hoặc.
Nhìn biểu tình của cô gái... chuyện này chẳng lẽ Lãnh Nghị còn chưa nói với cô ta sao? Lý Uyển thoáng chau mày nhưng trong chớp mắt đã giãn ra, bà nhẹ câu môi: "Lâm tiểu thư, Lãnh Nghị không có nói với cô sao? Chuyện này... "
"Mẹ... " Lý Uyển còn chưa nói hết lời thì Lãnh Nghị đã lạnh nhạt ngắt lời bà, đáy mắt càng lúc càng u ám, giọng lạnh như băng: "Chuyện này con không muốn nói trên bàn ăn... con sẽ tự giải quyết!"
Bị Lãnh Nghị ngắt lời, Lý Uyển rõ ràng là rất không vui, bà chau mày nhìn con: "Nghị nhi, chuyện này cần phải nói rõ ràng, là con hứa với mẹ và bà nội, trở về nước trong vòng một năm, tìm người sinh con cho con... " Thấy vẻ mặt tối sầm của Lãnh Nghị, vẻ kinh ngạc của Lâm Y, Lý Uyển lạnh giọng bồi thêm một câu: "Đương nhiên, nếu như con muốn cưới Lâm tiểu thư làm vợ, mẹ cũng không có ý kiến!"
Trên bàn ăn bỗng chốc im lặng đến có thể nghe được hô hấp của nhau, ai nấy chừng như đều đang đợi câu trả lời của Lãnh Nghị, Lâm Y hơi nghiêng đầu nhìn sang hắn, sườn mặt kia vẫn hoàn mỹ như tạc, chỉ có đầu mày hơi chau lại, nơi đáy mắt có thể thấy rõ sự u ám...
Lâm Y không nghe thấy Lãnh Nghị nói hắn muốn cưới cô làm vợ, đầu óc cô chớp mắt trở nên thật hỗn loạn, không hiểu ra sao cả, chỉ biết tim mình đang vỡ ra từng mảnh nhỏ, cô chỉ đành tận lực khống chế tâm tình của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy nơi khóe mắt hai mẹ con Từ Giai là nỗi vui sướng khi thấy người gặp họa không giấu diếm...
Bầu không khí trên bàn ăn có chút trầm trọng khiến Tương Mân chau mày, trên gương mặt từ hòa lộ ra một vẻ uy nghiêm, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: "Uyển nhi, chuyện này Nghị nhi chắc là có quyết định của riêng nó, con với ta không cần xen vào nhiều quá, tin rằng chuyện Nghị nhi đã hứa với chúng ta nó nhất định sẽ làm được!"
Lý Uyển lúc này mới không lên tiếng nữa, bàn ăn lại trở lại yên tĩnh như trước, Lâm Y chậm rãi đặt đũa xuống, cắn môi lẳng lặng ngồi đó để cho nỗi khổ sở lan tràn đến từng tế bào trong người mình! Thì ra Lãnh Nghị tìm cô chính là vì muốn cô sinh một đứa bé cho nhà họ Lãnh! Mà Lãnh Nghị thì không muốn cưới cô làm vợ! Chẳng trách tối hôm đó Lãnh Nghị bảo cô sinh con, còn hỏi cô thích con trai hay con gái! Thì ra là như vậy!
Ánh mắt u ám của Lãnh Nghị quét qua Lâm Y đang thất thần ngồi đó, lòng như thắt lại, hắn không kìm lòng được đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cảm nhận được bàn tay đó lạnh như băng trong tay mình, hắn nói thật khẽ, chừng như chỉ để cho Lâm Y nghe: "Có lẽ con không thể cho Y Y một danh phận, nhưng cô ấy là người vợ trên thực tế của Lãnh Nghị con, bất kể xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không rời khỏi cô ấy và đứa bé!"
Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng mãi mà không nói được tiếng nào, cô chỉ cảm thấy đầu đau như sắp vỡ, không phải chỉ có mỗi chuyện cưới hay không cưới thôi sao? Vì sao những người có tiền như họ lại làm cho phức tạp đến thế? Cô bất giác nhắm chặt mắt, đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương đang phát đau.
"Được rồi, bữa cơm tối nay đến đây thôi!" Lãnh Nghị cầm lấy khăn ăn lau tay rồi nắm lấy tay Lâm Y đứng dậy, "Chúng ta về nhà thôi!"
Lâm Y không biết mình về nhà như thế nào, chỉ biết suốt trên đường đi trong khoang xe im lặng bao trùm, bàn tay Lãnh Nghị nhẹ khoác lên vai cô cô vẫn không có chút phản ứng nào, cả người như tê dại không còn cảm giác gì.
"Thực xin lỗi bà nội, cháu hơi đau đầu, cháu xin phép lên lầu nghỉ trước... " Lâm Y nhìn Tương Mân, cố nặn ra một nụ cười sau đó cô tách khỏi nhóm người, một mình bước lên cầu thang...
"Y Y... " Lãnh Nghị nhìn bóng lưng của Lâm Y, gọi với theo nhưng Lâm Y làm như không nghe thấy, chân vẫn bước về phía trước, mắt Lãnh Nghị dần trở nên u ám, trầm tư một giây rồi hắn cũng cất bước đuổi theo --- hắn phải nói chuyện đàng hoàng với cô mới được, không phải là hắn muốn lừa gạt cô, chỉ là hắn không tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ với cô mà thôi...
*****
"Nghị nhi, đừng đi!" Lý Uyển gọi với theo Lãnh Nghị, bước chân của hắn chỉ thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục bước, mặt Lý Uyển cũng sầm xuống nhưng cũng đành chịu, đứa con trai này không phải là muốn khống chế là được.
Cho đến khi Tương Mân đứng bên cạnh lên tiếng: "Nghị nhi, cháu đợi đã!" thì Lãnh Nghị mới mím môi, ngừng bước chân. Tương Mân đi đến trước mặt Lãnh Nghị, mỉm cười, "Nghị nhi, chúng ta lần này đến không phải là vì làm khó cháu... những lời mẹ con nói đều là lời nói thật cả, sớm muộn gì cháu cũng phải cho Lâm Y biết, dù sao cũng không thể giấu nó mãi, đúng không?"
Đạo lý này Lãnh Nghị sao lại không hiểu chứ, chỉ là hắn không tìm được cơ hội thích hợp để nói với Lâm Y mà thôi, hắn không muốn làm tổn thương cô nhưng xem ra giờ này mọi người đã làm đảo lộn kế hoạch của hắn cả, Lâm Y bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi rồi!
Hắn biết lần này mọi người đến đây đột ngột như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay ho xảy ra, hiện giờ quả nhiên đã chứng thực dự đoán của hắn!
"Nghị nhi, có thể nói cho bà nội nghe dự định của con không?" Thấy Lãnh Nghị trầm mặc không nói, Tương Mân lại hỏi tiếp.
"Bà nội", Mặt Lãnh Nghị lộ vẻ quả quyết, "Cháu sẽ không từ bỏ Y Y, cho dù không thể cho cô ấy danh phận cháu cũng không định từ bỏ cô ấy... để cô ấy không danh không phận đi theo cháu, cháu biết sẽ rất ủy khuất Y Y cho nên cháu cần thời gian, cần cơ hội để giải thích rõ ràng với cô ấy, cháu tin cô ấy sẽ hiểu mà đi theo cháu không cần danh phận nhưng mà... hiện giờ mọi người làm đảo lộn tất cả rồi!"
"Xin lỗi cháu, Nghị nhi!" Tương Mân cười vẻ áy náy, "Hôm nay có lẽ mọi người lỗ mãng một chút, cũng không qua sự đồng ý của cháu... nhưng thấy cháu có thể tìm được người mà mình thích quả thực bà nội rất vui... tất cả chúng ta đều sẽ ủng hộ cháu!"
Lãnh Nghị cắn môi, nhàn nhạt nói: "Bà nội, giờ cháu muốn lên lầu nói chuyện rõ ràng với Y Y, cháu... không ngồi với mọi người được!"
"Được, cháu đi đi!" Tương Mân nhẹ vỗ vai Lãnh Nghị, vẻ mặt từ hòa, "Nếu thấy cần, bà nội sẽ đến nói chuyện với con bé... "
Lâm Y mờ mịt trở về phòng mình, vừa đóng cửa lại, thân thể của cô đã mềm nhũn khuỵu xuống, không còn sức lực để cất nổi bước chân, nước mắt cứ như một chuỗi trân châu bị đứt dây rào rạt rơi, đáy mắt một mảnh trống rỗng...
Thì ra lúc đầu Lý Tân giúp Lãnh Nghị tìm nhiều cô gái như vậy chính là vì tìm một công cụ sinh sản thích hợp cho nhà họ Lãnh mà thôi, mà cô lại bất hạnh trở thành người được chọn...
Thì ra Lãnh Nghị vốn không muốn cưới mình, hắn tìm mình chỉ là vì muốn giúp nhà họ Lãnh duy trì hương khói, vì tìm cho mình một cái cớ để né tránh hôn nhân...
Mà mình thì lại ngu ngốc như vậy!
"Y Y... " Ngoài cửa vọng đến tiếng của Lãnh Nghị, trái tim Lâm Y lỡ một nhịp đập, cô không tự giác dùng thân mình chèn cửa lại, suy nghĩ đầu tiên chính là không để cho hắn tiến vào, giờ người cô không muốn gặp nhất là hắn, nhưng thân thể mảnh khảnh của cô làm sao chống lại được sức của Lãnh Nghị, cuối cùng cửa vẫn bị Lãnh Nghị dùng sức đẩy ra...
Buông tha cho chống cự, Lâm Y rời khỏi cửa đi vào sofa ở giữa phòng, vừa đi vừa bối rối lau đi nước mắt nhòe nhoẹt trên má, cô không muốn hắn nhìn thấy cô khóc, muốn đi thì cũng phải đi cho có tôn nghiêm, không phải sao?
Lãnh Nghị đẩy cửa bước vào, mắt dõi theo bóng dáng mảnh mai của Lâm Y, chần chừ ở cửa một lúc rồi mới cất bước đi về phía cô gái, ngồi xuống sát bên cạnh cô.
"Y Y, em nghe anh giải thích đi!" Tay Lãnh Nghị vươn về phía cô gái, muốn kéo cô vào lòng.
"Giải thích?" Giọng cô gái lạnh như băng, trên mặt mang theo một nụ cười mỉa mai, cô xoay về phía người đàn ông, ngón tay thon dài nhẹ phất qua cánh tay người đàn ông, động tác rất nhẹ nhàng nhưng tựa như mang theo sức nặng ngàn cân khiến Lãnh Nghị không còn dũng khí ôm lấy cô hữa, hắn chỉ đành dùng ánh mắt ảm đạm nhìn cô.
Vành mắt cô đã đỏ lên, còn có thể thấy được dấu nước mắt, rõ ràng là đã khóc nhưng lúc này lại cứ quật cường giả vờ như chính mình rât kiên cường, khóe môi cô run rẩy nhưng giọng nói đầy châm chọc: "Giải thích vì sao em lại trở thành lễ vật đưa tặng anh sao? Giải thích tại sao anh trăm phương ngàn kế muốn em vì nhà họ Lãnh các anh tiếp tục hương khói sao? Em có phải nên cảm thấy may mắn, trong số đông đảo các cô gái kia bị anh chọn trúng để làm công cụ sinh đẻ cho nhà họ Lãnh?"
"Y Y!" Lãnh Nghị cau mày, đáy mắt càng thêm u ám, "Đừng nói khó nghe như vậy!"
"Khó nghe sao? Hay bởi vì em nói trúng trọng điểm?" Sự kiên cường của cô gái phút chốc sụp đổ hoàn toàn, nước mắt tuôn như suối, "Lãnh Nghị, anh có dám nói từ lúc đầu anh tìm em không phải là vì muốn em sinh con cho anh không?"
Lãnh Nghị sít sao nhìn Lâm Y, mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Y Y, có lẽ lúc vừa bắt đầu anh đúng là có suy nghĩ đó ... nhưng mà... "
"Vậy là đủ rồi!" Lâm Y ngắt lời hắn, cô tận lực áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, "Đừng nói nhưng mà nữa... bởi vì bây giờ anh vẫn là như thế, anh chỉ muốn em sinh con cho anh, muốn em làm tình nhân không danh không phận của anh thôi!"
"Y Y, em bình tĩnh lại đã... " Đáy mắt Lãnh Nghị thêm phần âm trầm, "Em đã nói giữa tình yêu và danh phận em sẽ chọn tình yêu... em thật sự cho rằng một tờ giấy chứng nhận kia quan trọng hơn tình yêu anh dành cho em sao?"
Mắt vẫn vương lệ, Lâm Y cười nhạt, "Yêu? Nếu như anh thật sự yêu em, vì sao không thể cho em danh phận? Hai điểm này có mâu thuẫn với nhau sao? Hay là... " Lâm Y tạm dừng một chút, nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, "... bởi vì anh đã có vợ rồi?"
"Không phải!" Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, giọng cũng cao hơn hẳn, hắn mím môi, mắt nhìn Lâm Y không rời, gian phòng bỗng chốc chìm trong im lặng, một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới thu hồi tầm mắt, hắn nhắm mắt lại, ngả người vào ghế sofa, tay day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau.
Lâm Y cũng không nói nữa, mặt cô tái nhợt, chậm rãi đứng dậy, cô muốn cách xa người đàn ông này một chút nhưng chân chưa kịp rời đi thì eo đã bị siết lại, cả người bị người đàn ông hung hăng kéo vào trong lòng, còn chưa kịp giãy dụa thì giọng nói đầy từ tính của người đàn ông đã vang lên bên tai; "Y Y, nếu như em không muốn sinh con, vậy chúng ta không sinh nữa... "
Thoáng sửng sốt, Lâm Y không giãy dụa nữa, mắt cô mờ mịt nhìn vô định về phía trước, cô hiểu, nếu như cô không sinh đứa bé này, áp lực trên người Lãnh Nghị sẽ lớn đến mức nào.
Sự an tĩnh của cô gái khiến lòng Lãnh Nghị hơi thả lỏng một chút, hai tay hắn hơi siết lại, ôm chặt cô gái vào lòng, mặt cọ vào mái tóc mềm mại của cô, giọng thật nhu hòa: "Y Y, ngoại trừ danh phận, cái gì anh cũng có thể cho em, bao gồm cả tình yêu mà em mong muốn... được không?"
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: "Để em suy nghĩ... Lãnh Nghị, để em một mình yên tĩnh mà suy nghĩ... "
Một đêm này, Lãnh Nghị không đến quấy rầy Lâm Y nữa, cô lặng lẽ nằm trên giường trong phòng mình, không có chút buồn ngủ nào, đôi mắt đen láy nhìn vô định ngoài cửa sổ, tấm rèm cửa dày vẫn chưa kéo lại, chỉ có một lớp rèm mỏng màu trắng đang phất phơ trong gió...
Thời gian ở cùng Lãnh Nghị, mỗi một chi tiết đều như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Lâm Y --- mỗi một lần ngọt ngào đều khiến lòng Lâm Y quặn đau một lần --- đúng là mình cho rằng tình yêu quan trọng hơn danh phận nhưng mà, nếu như thật sự yêu mình, vì sao không thể cho mình danh phận? Từ nhỏ cô đã mong mỏi có một ngày mặc lên người chiếc áo cưới trắng tinh ấy, làm một cô dâu xinh đẹp, tiếp đó là một động tác xoay tròn xinh đẹp... nhưng mà, hiện giờ có phải tất cả đã thành mây khói rồi không?
Điện thoại nơi đầu giường vang lên âm báo có tin nhắn, lúc này ánh mắt không có sức sống của Lâm Y mới khẽ chớp lên, một lúc sau mới cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra một hàng tin nhắn: "Y Y, anh yêu em. Nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon!"
Lâm Y ngẩn ngơ nhìn hàng chữ, thật lâu thật lâu mới buông điện thoại xuống, thở dài một tiếng, cô chậm rãi nhắm mắt lại...
Trong phòng ngủ của Lãnh Nghị bên này, Lãnh Nghị đã thay áo ngủ, ngồi nơi sofa, trên mặt bàn bày mấy bình rượu tây, cạnh bên là chiếc ly chân cao rượu còn một nửa, hắn đang nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa mới gửi tin nhắn cho Lâm Y, trong tiềm thức hắn hy vọng nhận được hồi âm của cô nhưng rõ ràng, chuyện này là không thể nào...
Đêm qua triền miên như keo với sơn như vẫn còn trước mắt, sự nhiệt tình còn đầy trong trí nhớ của Lãnh Nghị, vậy mà... mới đảo mắt hôm nay đã trở nên lạnh như băng, không khí mất đi rồi độ ấm của Lâm Y, trống rỗng đến không chịu nổi khiến lòng Lãnh Nghị cũng trở nên trống vắng dị thường, hắn rầu rĩ nhắm mắt lại...
← Ch. 058 | Ch. 060 → |