Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 047

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 047
Người mang mặt nạ thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Thầm thở phào một tiếng, Lâm Y tự nói với mình, những người như Lãnh Nghị và Lý Tân, có hợp tác với nhau, quen biết lẫn nhau cũng là rất bình thường, nhất định là do Cao Lăng quá đa nghi thôi. Mà cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi! Lãnh Nghị sao lại có thể là xã hội đen được chứ? Cô ngồi tựa vào lòng người đàn ông, mắt chớp lên nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ ...

Thấy cô gái trong lòng thật lâu không nói gì, người đàn ông không kìm được cúi đầu nhìn cô, sau khi uống rượu đôi má cô đỏ ửng nhìn cực kỳ quyến rũ, giống như vừa mới qua cơn kích tình, đôi mắt đen láy giờ như phủ một tầng sương mù, lộ ra tia nhìn mông lung mà sáng lạn.

Người đàn ông bắt đầu có chút tâm viên ý mãn, một loại ham muốn bắt đầu dâng lên, bàn tay to nhẹ nâng đầu cô gái, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào của cô, hương vị ngọt ngào trong miệng cô gái khiến anh lưu luyến không thôi, thân thể cũng vì không kìm lòng được mà áp xuống cô, khiến cô hơi ngửa về phía sau, ngã vào chiếc sofa xa hoa rộng rãi kia...

Bị đôi môi lửa nóng của người đàn ông chặn lại, cô gái chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm... ưm..." vô nghĩa, bởi vì rượu, đầu óc cô gái có chút choáng váng, mơ mơ màng màng, trước sự tấn công của người đàn ông hoàn toàn không còn sức chống cự...

Người đàn ông càng đẩy mạnh thế tấn công, dưới bàn tay thuần thục của mình, những chiếc nút áo trên cùng đã bị cởi ra, để lộ làn da trắng nõn của cô gái và chiếc áo ngực bằng ren màu tím nhạt giống như màu hoa oải hương tươi mát ngoài cánh đồng...

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhanh chóng cởi bỏ khóa của chiếc áo ngực để lộ đôi gò đầy đặn đứng thẳng với hai nụ hoa xinh xắn, máu nóng gần như là cùng lúc dâng lên khắp đầu óc, người đàn ông thoáng cúi đầu, ngón tay trượt xuống vùng thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, nút của chiếc quần bò rất nhanh cũng đã được cởi ra...

"Nghị... Nghị... " Cô gái lắp bắp gọi, đầu vẫn chưa hết choáng váng, chỉ cảm thấy thân thể đang nóng rực của mình đột nhiên lạnh băng, không tự chủ được co quắp thân thể, nhưng, cảm giác này qua đi rất nhanh, sau đó một vật thể ấm áp phủ lên người cô khiến cô gái thoải mái vùi cả người vào trong vật thể ấm áp đó...

Nhưng cánh môi và bàn tay người đàn ông không ngừng trêu chọc thân thể cô gái khiến nó dần dần trở nên mềm nhũn như nước, đôi má càng lúc càng đỏ rực, nhẹ nhàng tách đôi thân thon dài của cô gái, rốt cuộc người đàn ông cũng tiến vào...

Một bộ phận nào đó trên thân thể đột nhiên có chút trướng đau khiến cô gái nhíu chặt mày, không tự chủ được, "ưm" một tiếng, mắt lờ đờ nhìn người đàn ông đang phủ trên người mình, "Nghị ... ", ngũ quan rõ ràng, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông phóng lớn trong mắt cô gái, đầu óc cô trong chớp mắt trở nên mơ hồ...

Sáng hôm sau lúc cô gái tỉnh lại, phát hiện toàn thân bị giam cầm trong một vòng tay ấm áp, cái cảm giác da thịt tiếp xúc mật thiết với nhau rõ rệt đến nỗi muốn phủ nhận cũng không được. Cô gái giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã chạm vào ánh mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị, đôi má trong chớp mắt hồng rực, cô vội thu hồi tầm mắt, thẹn thùng đến không nói được thành lời: "Em... sao em lại ở đây?"

"Sao em lại ở đây?" Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, giọng nói mang chút trêu đùa: "Tối qua em uống nhiều quá, chết sống muốn anh ngủ cùng em ở đây... à, ừm, anh chỉ có thể thuận theo!"

"Không thể nào!" Cô gái bụm mặt hoảng loạn xoay người muốn tránh khỏi người đàn ông xa một chút nhưng vừa nhướn người dậy thì thân thể đã chới với, suýt nữa là té nhào xuống đất, cũng may là cánh tay người đàn ông đã kịp thời giữ chặt cô lại, thân thể cô gái lần nữa bị kéo vào trong vòng tay của người đàn ông, thân mật dán sát.

Lúc này cô gái mới phát hiện ra là mình đang nằm trên sofa, tuy rằng sofa rất rộng rãi thoải mái nhưng hai người nằm trên đó thì gần như phải chồng lên nhau, không ngờ cứ thế ngủ suốt một đêm mà trên người họ chỉ đắp một chiếc chăn mỏng...

Một tuần lễ cứ thế trôi qua trong ngọt ngào và bình thản, hai người thì thân mật như keo với sơn...

Buổi tối hôm đó, bởi vì Lãnh Nghị có một cuộc họp quan trọng phải tham dự, nên chỉ có một mình Lâm Y, cô ở ký túc xá ăn cơm tối rồi mở máy tính, chuẩn bị tra chút tư liệu cho buổi dạy ngày mai.

Xong việc, tùy ý xem một chút tin tức trên Internet, bất chợt một cái tin đập vào mắt Lâm Y: "Rạng sáng hôm nay cảnh sát thành phố đã tập kích bất ngờ, tấn công một hang ổ xã hội đen nhưng đại ca mang mặt nạ của họ đã lọt lưới giờ không rõ tung tích... "

Đại ca mang mặt nạ? Tim Lâm Y không tự chủ được đập thình thịch, đáy mắt không ngừng xao động, cô ngẩn người ngồi nhìn màn hình vi tính một lúc lâu mới đóng trang tin tức lại, tiếp tục công việc nhưng hoàn toàn không thể tập trung sự chú ý của mình vào công việc nữa mà cứ mãi xuất thần...

Ngay lúc này, điện thoại cô đang đặt trên bàn chợt vang lên, Lâm Y dời mắt khỏi màn hình vi tính lướt qua điện thoại trên bàn, cô với tay lấy điện thoại, mở màn hình lên, là một dãy số lạ. Lâm Y thoáng do dự một lát rồi ấn phím nhận cuộc gọi: "Alô, ai vậy?"

Đầu bên kia im lặng thật lâu, Lâm Y chỉ đành lặp lại: "Alô?", vẫn không có phản ứng gì. Lâm Y nhíu mày, trầm tư chuẩn bị ngắt máy thì đầu bên kia bất chợt vang lên một giọng khàn khàn: "Là tôi!"

Thiếu gia? Tim Lâm Y đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt cũng theo đó trừng lớn, giọng nói này thật quen thuộc! Là anh ta thật sao? Trên báo có nhắc đến đại ca xã hội đen mang mặt nạ đã lọt lưới, là anh ta sao? Vì sao đột nhiên anh ta lại gọi điện đến tìm mình? Chẳng lẽ anh ta đang gặp nguy hiểm sao?

Trên trán Lâm Y toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô mấp máy cánh môi, một lúc sau mới phát ra tiếng, giọng nói yếu ớt, run rẩy: "Anh là ai?"

Đầu bên kia hình như truyền đến một tràng cười nhẹ, giọng nói vẫn khàn khàn như trước: "Có Lãnh Nghị rồi liền quên tôi nhanh vậy sao? Nói thế nào, tôi cũng là... chủ nhân tấm thân ngọc nữ của em!" Nửa câu sau ngữ điệu lạnh lùng pha thêm chút châm chọc, nói không rõ là cảm giác gì.

"Là anh sao... " Mặt Lâm Y nóng rực, trái tim hoảng loạn đập dồn dập, trong giọng nói mang theo chút quan tâm lo lắng, "Anh không sao chứ? Tìm tôi... có chuyện gì không?"

Đầu bên kia lại trầm mặc thật lâu, một lúc sau giọng anh ta mới lại vang lên, lạnh nhạt như mang theo chút kiên định, "Tôi đợi em dưới lầu... tôi muốn gặp em! Ngay bây giờ!"

Không gian chợt im bặt, yên lặng đến nỗi có thể nghe được hơi thở của nhau, đối phương dường như cũng rất nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của Lâm Y, thật lâu thật lâu trái tim vốn đang hoảng loạn đập dồn của cô mới dần bình ổn trở lại, gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt của Lãnh Nghị thoáng hiện trong đầu, cô hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Có thể... nói qua điện thoại hay không?"

"Không được!" Giọng đối phương lạnh như băng, "Nếu như em không xuống bây giờ, vậy thì tôi lên!"

Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp, trên trán mồ hôi tuôn ra càng lúc càng nhiều, cô cắn chặt môi, chừng như lấy hết quyết tâm, "Được, tôi xuống!"

Dưới một tán cây rậm rạp tối om dưới lầu quả nhiên Lâm Y nhìn thấy một chiếc xe màu đen, thoáng do dự một lát cuối cùng Lâm Y cũng nhấc chân bước về phía chiếc xe. Vừa đến gần thì cửa sau của chiếc xe màu đen đó đã không chút tiếng động mở ra, Lâm Y vừa nhìn đã thấy bên trong xe là một người đàn ông toàn thân quần áo đen, mặt giấu sau một chiếc mặt nạ bạc, tim cô bắt đầu đập dữ dội, cả người cứng lại, không biết liệu có nên bước tiếp bước nữa hay không.

"Vào đi!" Người đàn ông bên trong ra lệnh bằng giọng khàn khàn.

Lâm Y mím chặt cánh môi, cuối cùng cũng bước vào trong khoang xe, rồi người đàn ông đóng cửa xe lại. Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn chằm chằm vào gương mặt mơ hồ sau chiếc mặt nạ nhưng người kia không hề nhìn cô, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho tài xế phía trước: "Đi!", xe lập tức lăn bánh rời đi...

Người đàn ông hơi ngả người tựa vào lưng ghế, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Lâm Y dù một lần. Lâm Y chậm rãi thu hồi tầm mắt, cô nhìn mông lung về phía trước, thật lâu sau mới gượng nở nụ cười, cố làm ra vẻ thản nhiên hỏi: "Sao hôm nay đột nhiên muốn gặp tôi?"

Người đàn ông chỉ nhẹ "Ừm!" một tiếng sau đó lại tiếp tục im lặng, trong xe lúc này yên tĩnh vô cùng, sự lạnh lùng và trầm mặc của người đàn ông khiến lòng Lâm Y càng thêm bất an, cô suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: "Hôm đó tôi không nói tiếng nào mà rời đi... thật xin lỗi!"

Ánh mắt người đàn ông thoáng xao động, một tràng cười khàn khàn chợt vọng ra từ sau chiếc mặt nạ, tiếng cười đó nghe có chút khác thường khiến Lâm Y chợt thấy khiếp sợ, tiếng cười đó nghe rất xa lạ, trong trí nhớ của cô, thiếu gia trước giờ chưa từng cười... Mắt Lâm Y chợt xoay về phía chiếc mặt nạ, nhìn như dò xét...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-156)