Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 041

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 041
Bóng ma ẩn dưới sự ngọt ngào
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Trong rừng cách căn nhà nhỏ không xa có một cái hồ nhỏ, mặt nước phẳng lặng trong suốt như gương, trong veo đến có thể nhìn thấy hết mọi thứ: những viên đá nhỏ dưới đáy hồ, những chú cá nhỏ, rong rêu bèo hoa các loại...

Buổi chiều hôm đó Lãnh Nghị lái chiếc ca nô chở theo Lâm Y mang theo cần câu, lưới cá đi đến đây để bắt cua, câu cá... Lâm Y nằm úp sấp nơi thành ca nô, mắt nhìn chăm chăm mặt nước hồ đang gợn sóng lăn tăn, mặt nước trong veo soi rõ màu xanh um của cây cỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ nhưng không quá chói mắt kia đẹp đến mức cô nhìn đến ngây ngẩn...

Trời chiều đỏ rực như muốn thiêu cháy cả chân trời, nhuộm hồng cả mặt hồ, ngay cả cây cỏ dường như cũng nhuộm một vầng hồng, hai người mới hào hứng trở về căn nhà nhỏ.

Đã sắp về đêm, nơi ban công trên lầu hai, hai người nhàn nhã nằm cạnh nhau trên ghế nằm, đầu cô gái tựa vào lồng ngực rộng rãi của người đàn ông ngẩng mặt nhìn bầu trời sao lấp lánh, nghe tiếng gió đêm xào xạc hệt như thế ngoại đào viên, cuộc sống như thế này đúng là cuộc sống của thần tiên...

Đêm càng lúc càng sâu, tiếng thở của cô gái đang gác đầu nơi vai người đàn ông càng lúc càng đều và nhẹ, đáy mắt người đàn ông tràn đầy nhu tình, hắn nhẹ nhàng nhỏm dậy bế cô vào lòng đi về phía phòng ngủ.

Đặt cô gái xuống giường rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh, rất tự nhiên gác đầu của cô lên khuỷu tay mình, bàn tay vô tình chạm đến làn da như lụa dưới lớp áo ngủ, mềm mại mịn màng, xúc cảm thật tốt, tim chợt đập mạnh, bàn tay to không tự chủ được thăm dò càng sâu.

Nhẹ nhàng giữ lấy đôi gò đầy đặn mềm mại, tim người đàn ông đập càng mạnh, kích tình như thiêu đốt khiến hơi thở hắn bắt đầu có chút dồn dập...

Cô gái chợt mở mắt, bốn phía xung quanh tối mịt, độ ấm từ bên cạnh vây phủ lấy cô, cảnh tượng sao quen thuộc thế này? Còn có... bàn tay đang giữ lấy cô kia khiến trong chớp mắt Lâm Y có chút mơ hồ, chẳng lẽ lại quay trở lại gian phòng ngủ kia rồi sao?

Gương mặt tuấn mỹ mơ hồ kia quen thuộc đến thế, cô vươn tay về phía nó, này mắt, này mũi, này môi... Bàn tay nhỏ bất chợt bị giữ lại, cánh môi ấm áp của người đàn ông đã áp xuống môi cô.

Là hắn! Cảm giác này quen thuộc đến nhường nào! Nhưng... rõ ràng là mình với Lãnh Nghị đang ở trong căn nhà nhỏ trong rừng kia mà! Chẳng lẽ đã bị thiếu gia bắt trở lại rồi sao? Suy nghĩ này khiến Lâm Y bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Vậy Lãnh Nghị đâu? Lãnh Nghị ra sao rồi?

Thân thể người đàn ông nhẹ lật qua, áp xuống người cô. Lâm Y không ngừng giãy giụa, cô muốn nói gì đó nhưng bị cánh môi nóng rực kia ngấu nghiến, cô không nói được gì cả, ngay cả giãy dụa cũng là phí công vô ích...

Người đàn ông rốt cuộc cũng rời khỏi môi cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô gái dưới thân chằm chằm, giọng nói rõ ràng có chút dồn dập: "Y Y, anh muốn em!"

"Lãnh Nghị?" Cô gái rốt cuộc cũng tỉnh táo đôi chút.

"Y Y, anh muốn em!" Lãnh Nghị lặp lại câu nói một lần, hắn cúi đầu, môi trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, lại tiếp tục đi xuống nơi xương quai xanh mảnh mai, hắn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của Lâm Y, bàn tay to nhẹ nhàng mở từng nút của chiếc áo ngủ...

"Không! Đừng! Không được!" Cô gái cố gắng đầy người đàn ông trên người xuống.

"Vì sao? Y Y, vì sao chứ?" Lãnh Nghị nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút kìm nén và tổn thương, "Em không thích anh sao?"

"Em thích anh!" Hai tay Lâm Y vòng tay ôm lấy người đàn ông, cảm giác tổn thương của người đàn ông khiến cô thấy đau lòng, giọng nói Lâm Y có chút run rẩy, "Nhưng... nhưng mà... em không thể cùng anh... "

"Y Y, có phải em đã yêu người khác rồi không?" Đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên trong bóng tối, hắn phát hiện, mình ấu trĩ đến mức ghen tuông với chính mình!

"Không phải!" Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn dù trong bóng đêm vẫn hiện rõ mồn một bởi nó đã sớm khắc sâu vào lòng cô kia, thì thào: "Em không thể giữ lại thứ quý giá nhất cho anh... "

Lúc này Lãnh Nghị đã hiểu, ánh mắt hắn chợt trở nên nhu hòa, hắn cúi xuống, môi nhẹ lướt qua môi cô, "Đồ ngốc, anh sớm đã nói là anh không để tâm ... Em vẫn còn chưa buông xuống được sao? Không phải em đã nói em đã không còn hận rồi sao?"

Lâm Y ngẩn người, cô nhìn cái bóng mờ mờ của Lãnh Nghị trong đêm tối, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Nghị, em hiểu mà, anh cho em thêm chút thời gian... "

Lãnh Nghị rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, muốn cô cùng lúc tiếp nhận cái mà cô cho rằng là "hai người đàn ông" thật đúng là làm khó cho cô... Hắn chậm rãi lật người xuống, vươn tay ôm cô vào lòng.

"Thực xin lỗi, Nghị... " Cô gái trong lòng thì thào, giọng nhẹ như gió thoảng, cô cũng vươn tay vòng qua thắt lưng của hắn, thật sâu cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn vây phủ lấy mình. Tim người đàn ông nhất thời như tan chảy, đôi tay lại siết cô thật chặt... Hắn sẽ cho cô thời gian...

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Y mở mắt thân thể của cô vẫn như cũ bị vây trong vòng tay của Lãnh Nghị, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn nhẹ nhàng phất qua mái tóc mình.

Lâm Y bởi vì bất an mà khẽ nhúc nhích thân thể, Lãnh Nghị cũng khẽ động, vòng tay hơi nới ra một ít để cô gái thấy thoải mái hơn, giọng nói nhu hòa của hắn vang lên: "Thức rồi?"

"Ừ... " Lâm Y thoáng ngẩng đầu, nháy mắt chạm vào đôi mắt đen thâm thúy kia, trong đáy mắt hắn là nhu tình không hề che dấu, sóng mũi cao thẳng ngay trước mắt cô, ngũ quan rõ ràng tinh xảo! Mặt Lâm Y chợt đỏ rực, cô vội thu hồi tầm mắt.

Lần đầu tiên cô với Lãnh Nghị tiếp xúc thân mật thế này! Lần đầu tiên vào buổi sáng sớm thức dậy thấy bên cạnh mình có thêm một người, mà lại là một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm, mà người đàn ông tuấn mỹ này lại ôm cô vào lòng thân thiết đến thế...

Vị thiếu gia thần bí kia trước giờ chưa từng lưu lại đến sáng hôm sau...

Gương mặt đỏ hồng của Lâm Y như một đóa hoa mai đỏ rực trên nền tuyết trắng, còn vương chút buồn ngủ nhưng nhìn lại đáng yêu đến vô cùng, hàng mi dài dày rợp như đôi cánh bướm dập dờn khẽ động, đôi cánh môi ướt rượt hồng nhuận đến mê người...

Hắn cũng là lần đầu tiên vào buổi sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ như thế này nhìn kỹ cô, lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra ôm một người cùng thức dậy vào lúc sáng sớm, cảm giác lại thỏa mãn đến thế này...

Nhưng sự bất an và hoang mang của cô gái lại rất rõ ràng, cô lập tức tỉnh táo lại vội giãy dụa khỏi vòng tay của Lãnh Nghị, nhanh chóng rời giường, trong giọng nói rõ ràng có sự hoảng loạn cùng vô thức: "Anh nói... hôm nay dẫn em đi hái trái cây dại... mau dậy thôi... "

Lãnh Nghị ngược lại rất hứng thú nhìn cô gái hoảng loạn trước mặt, khóe môi câu lên một nụ cười, cô gái này, những chuyện không nên làm sớm cũng đã làm rồi... lại còn thẹn thùng đến mức này, khụ khụ... đương nhiên là cô hoàn toàn không biết...

"Anh mau dậy đi thôi... " Trong câu ra lệnh có pha thêm chút nũng nịu, nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đang chăm chăm nhìn mình, mặt cô càng đỏ rực ...

"Được!" Người đàn ông rốt cuộc cũng lười nhác ngồi dậy...

Hai người cùng ăn bữa sáng rồi cầm lấy dụng cụ chuẩn bị ra ngoài...

Nhưng vừa mở cửa ra thì cả hai đều ngẩn người, phía ngoài hàng rào một đoàn người đang bước đến, dẫn đầu là một người đàn ông tuổi trung niên, tuy tuổi không còn trẻ nhưng trên mặt vẫn không dấu được sự tuấn dật và tinh anh, ông mặc Tây trang, trên mũi còn có một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn đã thấy khí chất nho nhã lộ ra không che dấu được.

Sau lưng ông là một đám người mặc Tây trang màu đen, Lâm Y nhận ra, những người đó phần lớn là vệ sĩ của Lãnh Nghị...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-156)