Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 023

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 023
Nguy hiểm đến gần
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Mấy ngày sau, tại một nhà hàng lớn nhất, cao cấp nhất thành phố H diễn ra lễ đính hôn của Cao Lăng cùng Triệu Viêm. Cha của Cao Lăng cùng cha của Triệu Viêm vốn là bạn học của nhau, ông Triệu sớm đã đề xuất một hôn lễ giữa hai đứa con nhưng bởi vì Cao Lăng luôn phản đối nên hôn lễ này mới luôn bị đẩy lùi.

Mãi đến nửa năm trước, Cao Lăng đột nhiên hồi tâm chuyển ý...

Lúc Trương Tiểu Mạn và Lâm Y cùng xuất hiện nơi cửa khách sạn, Triệu Viêm và Cao Lăng đang đứng nơi cửa nghênh đón thân bằng hảo hữu đến từ khắp nơi không khỏi âm thầm kinh hãi, vốn hai người nghĩ khẳng định Lâm Y sẽ không đến dự buổi lễ đính hôn này. Không ngờ rằng cô lại đến!

Đáy mắt Cao Lăng hơi gợn sóng nhưng nháy mắt mất đi không chút tăm tích, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa như từ trước đến giờ.

"Triệu Viêm, Cao Lăng, chúc mừng hai người!" Lâm Y mỉm cười nhét một bó hoa lớn vào trong tay Triệu Viêm sau đó quay đầu về phía Cao Lăng, hơi gật đầu chào, vẻ mặt tự nhiên, không hề có chút gượng ép.

Sự thản nhiên của Lâm Y khiến đáy mắt Cao Lăng dâng lên một sự u ám không dễ nhận ra...

"Cám ơn, Lâm Y, Tiểu Mạn, hai người vào trước đi!" Triệu Viêm cũng tỏ vẻ tự nhiên, hào phóng, chỉ tay về phía đại sảnh ý bảo hai người bạn học vào trước... Một chút khách sáo kỹ xảo ngoài mặt lúc này không làm khó được cô...

Nhìn hai người đang bước vào trong đại sảnh, Triệu Viêm lúc này mới quay đầu nhìn Cao Lăng, Cao Lăng vẫn như cũ nét mặt ôn hòa mỉm cười. Thấy Triệu Viêm nhìn về phía mình, hắn mỉm cười ôm lấy bả vai cô, Triệu Viêm âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm!

Cô từ nhỏ đã thích Cao Lăng, chọn thi vào trường đại học H cũng là vì có thể cùng Cao Lăng học cùng một ngôi trường. Nhưng là, Cao Lăng, vị bạch mã hoàng tử của trường lại thân thiết với Cao Lăng, còn được xưng là một đôi kim đồng ngọc nữ! Với cá tính cao ngạo, Triệu Viêm chỉ có thể âm thầm đau khổ, tuyệt vọng... Nhưng giờ, Cao Lăng rốt cuộc cũng là của cô...

Trong đại sảnh, nơi một chiếc bàn lớn đã có vài người bạn học ngồi sẵn đó, trong số họ có người nhìn thấy Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn từ phía xa, vội vẫy tay ra hiệu: "Lâm Y, Tiểu Mạn, đến ngồi đây đi!"

Vài người nghe vậy cùng nhìn về phía cửa, trên mặt biểu cảm có chút khác thường: "Lâm Y cũng đến sao?" Có người thấp giọng nói.

"Đúng vậy. Không nghĩ cô ấy lại đến... "

"Haizz, đáng tiếc cho một đôi kim đồng ngọc nữ. Kết quả cũng là có duyên không nợ!"

"Đừng nói như vậy. Đây là chuyện tốt mà. Chứng tỏ hai người đều đã buông xuống... "

Đang lúc nói chuyện, Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn đã bước đến bàn, mọi người vội vàng nhiệt tình đón tiếp. Ngồi xuống, mọi người líu ríu trò chuyện, chuyện công tác, chuyện yêu đương, tán gẫu đủ chuyện trên đời, không khí rất hòa hảo mà sự vui vẻ của Lâm Y cũng khiến các bạn đồng học tin tưởng, kim đồng ngọc nữ xác thực đã là quá khứ...

"Lâm Y, chúc bạn có một bắt đầu mới!" Có bạn học nâng chén hướng về phía Lâm Y.

"Cám ơn!" Lâm Y nâng chén đáp lễ.

Ngay khi mọi người đang trò chuyện vô cùng hào hứng, náo nhiệt, Trương Tiểu Mạn vẫn không ngừng liếc về phía cửa, chợt mắt cô bừng sáng, vội quay đầu lại, vụng trộm kéo góc áo của Lâm Y ý bảo cô nhìn về phía cửa.

Lâm Y nhìn về hướng Trương Tiểu Mạn chỉ, nháy mắt đôi mắt đen láy đông lại. Cô nhìn thấy từ cửa chính bước vào mấy người đang cười nói hỉ hả, người đàn ông đi trước nhất thoạt nhìn ôn hòa lịch sự, đeo kính gọng vàng, không ai khác chính là Mạc Hưng.

Mặt Lâm Y nháy mắt trắng bệch, trong đầu bắt đầu ong ong vang lên, cô vội quay đầu lại. Người đàn ông kia sao lại có thể xuất hiện ở đây? Cô cảm thấy mọi thứ hỏng bét, tư duy một mảnh hỗn độn...

Tiểu Mạn bám vào bên tai Lâm Y, nhỏ giọng nói: "Lúc đó công việc ở Mạc thị là do Triệu Viêm giới thiệu cho mình. Lúc đó bạn ấy bảo mình không cần nói cho người khác, nói là sợ người khác cũng đến nhờ bạn ấy tìm việc... "

"Có ý gì?" Giọng Lâm Y có chút ấm ách, cô đờ đẫn quay đầu nhìn Trương Tiểu Mạn.

Triệu Viêm đang khoác tay Cao Lăng cùng bước vào đại sảnh, trong đại sảnh nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khi hai người bước lên sân khấu nhỏ, người chủ trì buổi lễ lớn tiếng tuyên bố bắt đầu nghi thức đính hôn...

Lâm Y đờ đẫn nhìn theo...

Chợt trên sân khấu nhỏ xuất hiện thêm một người, Mạc Hưng không biết từ lúc nào đã nhảy lên sân khẩu, hắn đoạt lấy micro trong tay người MC, cười tủm tỉm đứng ở giữa Cao Lăng và Triệu Viêm, một tay khoác lên bả vai Triệu Viêm, mỉm cười nói: "Người anh họ này hôm nay uống nhiều, vẫn là nên nói ít thôi mới đúng... "

Lâm Y nhắm chặt mắt. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, thì ra cô không phải vô duyên vô cớ bị cuốn vào cơn ác mộng kia mà là... Nhìn lại nơi sân khấu, Lâm Y cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt Cao Lăng và Triệu Viêm cùng quét về phía mình...

"Thực xin lỗi Lâm Y. Trước đây mình cũng biết là bọn họ tính kế bạn nhưng mình không dám nói với bạn... " Giọng Trương Tiểu Mạn nhỏ như muỗi kêu.

Nỗi đau cuồn cuộn dâng trong lòng Lâm Y. Không phải vì tình yêu mà đau mà là vì sự phản bội mà đau...

Lễ đính hôn kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại vài người, Lâm Y rốt cuộc đứng dậy, đi về phía Triệu Viêm đang đứng ở cửa. Tiểu Mạn chạy vội theo sau...

"Lâm Y... " Triệu Viêm nhìn Lâm Y, thấy gương mặt cô mỉm cười nhưng đáy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ và bi thương, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, trong lòng không khỏi chột dạ.

Lâm Y nỗ lực nuốt xuống nước mắt, cười đến xót xa: "Triệu Viêm, mình là bạn của nhau... Cho dù thích Cao Lăng, làm sao bạn có thể dùng thủ đoạn ác liệt như vậy để đối phó mình chứ?"

"Mình không rõ bạn đang nói gì... " Triệu Viêm nhìn chằm chằm Lâm Y, lạnh nhạt nói.

Bên cạnh cô, Cao Lăng tựa hồ cũng nhìn ra sắc mặt của hai người có gì đó không đúng, sóng mắt hắn khẽ xao động, đang suy xét có cần phải qua can thiệp hay không thì Mạc Hưng đã xuất hiện bên cạnh hai người.

"Hi, Lâm tiểu thư, hân hạnh gặp mặt... Không ngờ cô cũng đến tham gia lễ đính hôn của em họ tôi!" Mạc Hưng đáp nhẹ tay lên vai Lâm Y.

Một tiếng tát tai "ba" vang dội hung hăng đánh lên mặt Mạc Hưng, Mạc Hưng nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ của Lâm Y.

Hừm, cô dám đánh tôi sao? Mạc Hưng thẹn quá thành giận, hắn quát một câu: "Kỹ nữ!" rồi vẫy tay đánh về phía Lâm Y...

Ngay lúc này một bóng người cao lớn chắn trước mặt Lâm Y, đôi tay ôm lấy thân thể Mạc Hưng đang nhào tới, đôi mắt đen của Cao Lăng chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhìn Mạc Hưng cười nói: "Anh họ, hôm nay là ngày lành của bọn em, nể mặt em một chút đi... "

Mạc Hưng còn chưa có phản ứng thì Cao Lăng đã quay về phía Lâm Y: "Lâm Y, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đừng truy cứu nữa... Em đi nhanh đi!"

Bên cạnh cô Trương Tiểu Mạn cũng vội lên tiếng khuyên can: "Lâm Y, chúng ta đi đi... "

Hai người yên lặng sánh bước trên đường, gió đêm thổi đến khiến Lâm Y rùng mình, cô vòng tay trước ngực tựa hồ muốn cho trái tim băng giá của mình một chút ấm áp...

Trương Tiểu Mạn bất an nhìn cô: "Lâm Y, mình nói cho bạn chân tướng không phải là vì muốn cho bạn khổ sở mà chính là cảm thấy... mình nên cho bạn biết... "

"Mình biết, bạn không cần nói nữa!" Lâm Y thấp giọng nói.

Hai người chậm rãi bước đến góc đường, một chỗ thật vắng vẻ, chợt một chiếc xe thương vụ "sít" một tiếng, thắng lại trước mặt hai người, từ trên xe lao xuống bốn người đàn ông, cười đểu giả vây quanh Lâm Y và Trương Tiểu Mạn, cầm đầu bọn người đó chính là Mạc Hưng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-156)