Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 09

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


I love you

Me too...

Ngô Đồng xoay người, trong lòng cô không còn bất cứ cảm giác gì nữa.

Tại sao cô lại đi đến đó, tại sao cô lại trở về nhà được, Ngô Đồng không biết.

Nghe thấy người đó nói "Anh yêu em" với người phụ nữ khác, có lẽ đó chính là điều anh muốn nhắc cho Ngô Đồng biết.

Hóa ra, vết thương bên ngực trái của cô, vẫn chưa hề khép miệng...

Phải biết nguyên nhân của bệnh thì mới bốc được thuốc...

*********

Cuộc sống thường nhật bận bịu choáng hết thời gian suy nghĩ của cô. Ngô Đồng tin rằng, vị thuốc chữa thương tốt nhất chính là lao đầu vào công việc.

Mấy ngày gần đây Ngô Đồng phải chạy tới chạy lui, lần trước bị rơi xuống nước, cô bị cảm vẫn chưa khỏi.

Cô buồn bực: tâm trí mạnh mẽ mà thân thể chẳng thấy mạnh mẽ gì cả.

Mọi chuyện thì chẳng đâu vào đâu, chuyện xưa chưa giải quyết xong, chuyện nay càng phiền phức.

Cô phải kèm mấy nhân viên mới vào, nhưng sếp cô cho giải tán tổ bọn họ. Vậy nên Ngô Đồng được nghỉ mấy ngày, cô đặt tay lên ngực tự hỏi, nên làm gì cho hết mỏi mệt?

Cô muốn rời khỏi HongKong, không muốn ở nơi đây thêm một giây nào nữa. Cô muốn dẫn Đồng Đồng đi xa, đến nơi nào đó mà cô và Đồng Đồng có thể bắt đầu cuộc sống mới...

Chị Mã Lệ biết sắp không gặp được con trai. Ngô Đồng từng muốn sa thải chị ấy, nhưng cô không đành lòng. Bây giờ cô và chị Mã Lệ mới hòa hợp thì lại phải ra đi, trong lòng cô cũng có chút luyến tiếc.

Dù sao chỉ còn hai tháng phiên tòa sẽ bắt đầu.

**********

Ngày phiên tòa đến gần, Hướng Tá đệ đơn lê trên, cuối cùng thì Ngô Đồng cũng bận tối mắt tối mũi. Một hôm, cô cùng anh ta bàn luận chuyện kiện cáo. Anh ta không nhắc tới "thủ đoạn" kia nữa, vì đó là vết sẹo của Ngô Đồng, cô không muốn bị người ta vạch trần, Hướng Tá có thể thông cảm. Việc này khiến Ngô Đồng rất cảm kích.

Hôm sau, mấy vị cổ đông quay về công ty, cô càng thêm bận bịu.

Lý Trạch Huy là tổng giám đốc TC, là khách mời danh dự của công ty cô, bắt buộc Ngô Đồng phải đi đón tiếp.

Thư kí riêng của anh ta gọi về báo anh ta chuẩn bị tới, muốn nghe kế hoạch đầu tư của các cô. "2:30, sân gôn TC, cô Ngô có biết địa chỉ đó không?"

Phải qua biển mới tới được sân gôn đó, Ngô Đồng ai oán, thế có nghĩa là cô lại phí cả đống thời gian đi phà.

Cô cúp máy, gọi cho Hướng Tá lùi cuộc hẹn. Hướng Tá hỏi cô đi đâu, anh ta có thể đón cô lúc về.

****

Sân gôn này chiếm hết mấy quả đồi, Ngô Đồng đi cùng hai đồng nghiệp ngồi trên xe chuyên dụng, chờ dài cả cổ mới thấy Lý Trạch Huy và vài người nữa xuất hiện. Hình như anh ta định tiếp đón vị khách quan trọng nào đó, nên mời cô chờ một lát.

Thư kí của anh ta mời cô đi uống nước, nửa tiếng trôi qua, sinh tố cũng uống mòn hết cốc mà vẫn chẳng bàn được việc gì.

Chờ lâu quá làm Ngô Đồng thấy hơi chán, từ lúc bị cảm mạo đến giờ, cô thường xuyên buồn ngủ. Đầu Ngô Đồng gật một cái, suýt nữa thì cô ngủ quên mất. Đúng lúc này, tiếng nói của Lí Trạch Huy vang lên: "Eric, anh đến muộn!"

Lần này thì Ngô Đồng hoàn toàn tỉnh ngủ! Lời nói của Lý Trạch Huy khiến ba hồn bảy vía của cô bay mất hết.

Người khách cố tình trì hoãn đó ngoài Lệ Trọng Mưu ra còn có thể là ai nữa!

Trong bảy năm qua, cô chưa từng chạm mặt anh lần nào. Trong hai tháng trở về đây, cô và anh lại liên tục gặp mặt!

Ông trời đang trêu đùa cô sao?

Ngô Đồng cảm thấy may mắn vì ngồi chờ Lí Trạch Huy trong xe, cách họ rất xa, không ngờ Lí Trạch Huy lại đi thẳng về phía cô, bảo thư kí mời cô qua đó.

Ngô Đồng dám khẳng định, anh ta cố ý!

Lệ Trọng Mưu thấy cô, anh hờ hững: "Cô Ngô, xin chào."

Ngô Đồng nhìn mu bàn tay vẫn còn vết bỏng của anh, cô hoảng hốt, nhưng rất nhanh, anh đưa tay ra khỏi tầm mắt cô.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Ngô Đồng dần bình tĩnh: "Chào ngài."

Hỏi thăm qua loa, sau đó một người chơi bóng, một người đứng bên cạnh ngẩn ngơ.

Ngô Đồng băn khoăn, rút cuộc Lí Trạch Huy định mượn sức Lệ thị làm việc gì? Công ty cô sắp có biến động lớn ư? Nhưng với quy mô của Lệ thị hiện nay, hà tất để ý tới TC?

Lệ Trọng Mưu đối với cô vẫn lạnh nhạt, ai để ý đều thấy, Lí Trạch Huy cũng nên biết điều này chứ. Trong mắt Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng không là gì cả. Chuyện của họ bây giờ đã đụng đến cả pháp luật, theo lí thì là cừu nhân của nhau, tại sao trong ánh mắt của tất cả mọi người đều coi họ là "tình cũ gặp lại" chứ???

Ngô Đồng ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cảnh Lệ Trọng Mưu vung gậy, quả bóng tạo nên một đường cong rất đẹp mắt trên không trung.

Một gậy này của anh nhận được nhiều trận vỗ tay khen ngợi.

Cô ghét nhất là kiểu nịnh nọt thế này, lấy bừa một lí do, Ngô Đồng quay về bên trong nghỉ ngơi, miễn phải hứng chịu ánh mắt gay gắt của người nào đó.

Ai cũng có vết thương đau đớn trong lòng, càng muốn quên thì càng nhớ rõ, nhưng ít nhất, lâu dần còn có thể phai đi. Người đàn ông kia chính là vết thương đau đớn nhất trong lòng cô...

Ngô Đồng không kiềm chế được, khoang mũi ngưa ngứa, cô hắt xì mấy cái liên tục. Công việc công tác, đàn ông đàn ang gì chứ, chẳng có cái nào địch nổi cảm mạo!

Ngô Đồng nhấc tay xem đồng hồ, đến giờ hẹn với Hướng Tá rồi.

Hướng Tá vẫn chưa đến, Ngô Đồng lấy điện thoại gọi anh ta. Bên kia có tiếng mưa rơi, Hướng Tá còn ở trên phà: "Ở đây mưa to quá, phà bị muộn."

Ngô Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên này trời vẫn đẹp lắm. Từ xưa thời tiết HongKong đã thế này, nói mưa là mưa nay được.

Ngồi trong khu có điều hòa, Ngô Đồng buồn ngủ díp cả mắt.

Lệ Trọng Mưu đẩy cửa tiến vào, liếc mắt đã thấy cô đang gật gù.

Hôm nay trang phục của cô rất chỉnh chu, rất khác trước kia. Cô buộc tóc, để lộ gáy, áo khoác vắt phía sau, thắt lưng cài giữa váy và áo sơ mi, buộc quanh vòng eo thon gọn.

Mọi người từ sân gôn đi vào, tiếng cười nói ầm ĩ. Ánh nắng chiếu lên sườn mặt cô. Khuỷu tay đang chống trên mặt bàn trượt một cái, đầu Ngô Đồng đập xuống bàn, đau quá! Cô híp hai mắt lại vì đau, không biết Lệ Trọng Mưu ở đó.

Lệ Trọng Mưu phát hiện, anh đã thất thần hồi lâu...

Anh vòng qua, gọi một ly cà phê, ngồi vào góc khác.

Kế hoạch hợp tác với Lí Trạch Huy, Lệ Trọng Mưu chẳng có chút hứng thú nào, mấy năm nay TC không có thành tích gì nổi trội, lần này là vô tình hợp tác chung mà thôi.

*******

Có ai gõ gõ mặt bàn, Ngô Đồng bị âm thanh này làm tỉnh giấc, cô mở mắt liền thấy Hướng Tá.

Anh ta cười tươi rói, biết cô tỉnh thì nói: "Há mồm."

"Hả?" Ngô Đồng không kịp phản ứng, "Ơ...", vừa mở miệng, Hướng Tá đã nhét cái gì vào miệng cô.

Cô bật dậy ho khan.

Hướng Tá nhìn cô nhún nhún vai, vỗ lưng cô: "Là viên sủi Vitamin. Thấy tinh thần cô không tốt, tặng một viên đấy."

Tình huống bây giờ để người ngoài nhìn vào, chắn chắn người ta sẽ nghĩ cô và anh ta đang yêu nhau mất!

Ngô Đồng định tránh xa anh ta, người đàn ông này thật là...

Hướng Tá vẫy tay bảo phục vụ mang cho cô một ly nước ấm, cốc nước này 'ấm đến bỏng tay', giao cho cô: "Uống nhiều nước ấm, cảm cúm cũng nhanh khỏi hơn."

Ngô Đồng trố mắt, anh ta biết cô bị cảm?

Hai người đang giằng co thì Lí Trạch Huy đẩy cửa vào.

Ngô Đồng và thư kí của anh ta chào nhau, thư kí cứ nhìn chằm chằm Ngô Đồng, sau đó đưa mắt nhìn một vòng khu nghỉ ngơi.

Cuối cùng anh ta tìm thấy mục tiêu, đi thẳng đến đó, "Lệ tổng, tìm được ngài rồi..."

Tiếng nói vừa dứt, Ngô Đồng vội quay lại xem.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu dán chặt lên bàn tay đang đặt trên lưng Ngô Đồng của Hướng Tá, nghe có người gọi, anh nâng mắt, chạm phải Ngô Đồng.

Đôi mắt anh sâu thẳm ẩn sau làm mi cong, tim Ngô Đồng đập thình thịch. Tay run lên, chiếc cốc cô cầm nghiêng ngả.

Nước ấm tràn ra, Ngô Đồng cuống quýt đặt cốc nước lên bàn, đứng dậy. Mu bàn tay hơi rát, giật mình, cô nói: "Tôi vào toilet một lát."

****

Đứng trong đó hồi lâu, Ngô Đồng không muốn đi ra chút nào.

Mở cửa, Hướng Tá đang đứng bên ngoài.

Anh ta nghiêm mặt: "Tôi có thể hỏi cô vấn đề mang tính cá nhân không?"

"..."

"Lúc tôi ở nước ngoài, có xem qua tư liệu về cô..."

Cô ngắt lời: "Tôi có thể không trả lời không?"

Hướng Tá làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Có quá nhiều phụ nữ mơ tưởng một người đàn ông như Lệ Trọng Mưu. Lại chỉ có đứa ngốc như Mạn Địch mãi cầu xin tình yêu của anh ta. Cả đống người như thế, chẳng phải chỉ muốn gia sản của anh ta hay sao."

Nói vậy, nhưng theo anh ta thấy, trong mắt Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng không giống những người phụ nữ khác. Có một lần, Hướng Tá đột nhiên nghĩ, chắc chắn ngày Mạn Địch thất tình sắp tới rồi.

"Nói cho tôi biết, cô là loại phụ nữ nào?"

"..."

"Tôi hy vọng cô nói thật."

Ngô Đồng suy nghĩ rất lâu, cô chậm rãi trả lời: "He is my goal."

"...Anh ta là mục tiêu của cô?" Hướng Tá dường như hiểu được, "Hóa ra là cô cố tình tiếp cận anh ta..."

Cô cười cứng ngắc: "Đúng, tôi, chính là loại phụ nữ thứ hai..."

Nếu như cả thế giới này đều nghĩ thế, thì tại sao Ngô Đồng không thể làm giống họ?

Như vậy chẳng phải cô càng mau chóng quên đi đoạn quá khứ bi thương kia hay sao?

Tốt quá...

Ngô Đồng cô cười cho tự nhiên, nhìn Hướng Tá, cô bất đắc dĩ: "Đáng tiếc tôi thất bại rồi...."

*****

Cách đó vài bước chân, chỗ ngã rẽ, Lệ Trọng Mưu đang dựa vào vách tường, anh bật cười.

Hóa ra ngay cả Lệ Trọng Mưu anh cũng có thời điểm ngay thơ đến thế, thậm chí là chẳng vì cái gì mà lòng anh cũng rối loạn.

Lệ Trọng Mưu thẳng người, anh chậm rãi rời khỏi đó, bước chân càng lúc càng nhanh. Anh đi xuyên qua hành lang, xuyên qua khu nghỉ ngơi.

Lúc đi qua thùng rác.

Anh không cúi đầu nhìn, không dừng cước bộ. Tuýp thuốc mỡ trong tay anh bị ném đi.

Anh lấy di động, tìm số điện thoại rồi gửi tin nhắn. Không đến nửa giây nữa, toàn bộ đoàn luật sư của anh sẽ biết, hình ảnh người phụ nữ đó và hai đứa nhóc kia hoảng hốt trong ánh lửa.

Mặt anh không có cảm xúc, tắt di động.

*****

Ngô Đồng không biết trên mặt mình có cái gì nữa, Hướng Tá chỉ yên lặng nhìn cô, dần dà, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô còn tưởng mình cười không đủ chân thật thì thấy anh ta cười: "Nếu đúng là thế, tại sao cô khóc?"

Ngô Đồng sửng sốt, bây giờ cô mới phát hiện trên khóe mắt ươn ướt, ngượng ngùng cô ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.

Bên cửa toilet u tĩnh, Hướng Tá thở dài. Anh ta chậm rãi đến gần cô: "Để có đủ tư cách là một luật sư, bắt buộc phải học thật giỏi tâm lí học. Nhưng cô khẩu thi tâm phi*, suýt chút nữa tôi cũng bị cô gạt thật đấy."

(Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo)

Giọng nói anh ta hạ thấp. đứng ngay trước mặt Ngô Đồng. Ngô Đồng nghiêng đầu, anh ta nâng cằm cô: "Bộ dạng điềm đạm đáng mềm yếu này của cô nên để cho Lệ Trọng Mưu xem mới đúng, tôi không tin anh ta sẽ không mềm lòng."

Anh ta đang trêu đùa cô ư?

Ngô Đồng kinh hãi nhìn vào mắt Hướng Tá.

Giọng anh ta vẫn đều đều như cũ: "Có lẽ bây giờ cô rất cần một bờ vai nhỉ, tôi không ngại hy sinh thân mình cho cô mượn vai tôi đâu."

Từ người anh ta toát ra một loại ma lực đặc biệt, làm người ta không phân biệt nổi đâu mới là ý nghĩa của lời nói. (ý là nghĩa "trong sáng" và nghĩa "đen tối" ạ:p)

Ngô Đồng bắt chước kiểu nói chuyện dửng đưng của anh ta: "Có phải miệng lưỡi của tất cả luật sư đều ngọt xớt như anh không? Làm cho đầu óc của phụ nữ lung lay hết cả?"

Hướng Tá nhìn kĩ ánh mắt cô, lúc này, trong mắt cô đã không còn chút dấu vết nào giống như vừa rơi lệ. Quả là một phụ nữ quật cường! Dừng một chút, anh nói: "Có được nụ cười của cô, đáng giá."

Ngô Đồng không thèm để ý đến anh ta nữa, đi thẳng ra ngoài.

Hai người trở lại khu nghỉ, gọi hai cốc cà phê, Hướng Tá đưa mắt ra góc kia, không thấy Lệ Trọng Mưu đâu nữa.

Án kiện Hướng Tá đã sửa lại nhiều lần, trình tự vụ kiện, mỗi một bước đi, anh ta đều giảng giải rất kĩ cho Ngô Đồng.

Lệ Trọng Mưu, Trương Mạn Địch, quyền giám hộ, ...

Bên tai toàn những lời đó, đầu Ngô Đồng ong ong, chắc là do cảm cúm rồi. Cô khép lại tập tư liệu, cứ nghĩ đến việc Đồng Đồng sau này sẽ sống với mẹ kế, cô cảm thấy mình bất lực.

"Những nhà danh gia vọng tộc hầu hết đều có con riêng, Lệ Trọng Mưu giờ còn cố tình thông cáo rầm rộ với giới truyền thông. Anh ta là Lệ Trọng Mưu, không giống cô, cô không có quyền cũng chẳng có thế, nhưng chúng ta có thể dùng chiêu "đồng tình". Thi thoảng khóc lóc vài câu, giới truyền thông cũng sẽ chú ý tới tình huống của cô hơn."

"Khóc nhiều có vẻ giả tạo quá, xã hội này có chuyện đồng tình với kẻ yếu sao?" Ngữ khí cô châm chọc, sự bướng bỉnh của cô khiến người khác rất đau đầu, Hướng Tá thấy hơi bực: "Thưa cô Ngô, cô đã cam kết, nên có chút tín nhiệm với tôi chứ."

Ngô Đồng vẫn nghi ngờ, nhưng đành miễn cưỡng gật đầu.

"Khóc lóc kể lể là một chiêu bài rất có tác dụng đấy, đừng làm quá lố là được, đối với cô mà nói thì chiêu này vô cùng hữu ích. Cô đừng quên, chủ tọa là phụ nữ, tâm hồn phụ nữ rất tinh tế."

***

Mặc dù bàn bạc qua loa với anh ta về thủ đoạn kia, Ngô Đồng vẫn thấy nghi nghi anh chàng luật sư này.

Từ lúc trở về nhà, Ngô Đồng đứng trước gương tập nửa ngày mà một giọt nước mắt nặn mãi cũng không ra. Quay đầu nhìn cửa sổ, ngoài trời mưa to quá, chẳng bù cho hốc mắt của cô...

Hôm nay Ngô Đồng trở về đúng giờ, Đồng Đồng rất vui vẻ. Ngô Đồng mắc mua nên sốt nhẹ, không có tâm trạng gì nấu cơm. Chị Mã Lệ bắt đầu học chơi mạt chược, Ngô Đồng gọi cho chị ấy mấy lần không được, cô tự dẫn Đồng Đồng đi ăn cơm. Đúng lúc thấy nhà Trương tiên sinh bên cạnh đi dạo, mọi người ngồi vừa đủ một bàn. Có Trương Hàn Khả bên cạnh, hai đứa nhóc ồn ào hẳn, dù không thích mấy món nhưng cũng thi nhau ăn hết sạch.

Ngô Đồng không nuốt nổi thứ gì, cổ họng cô đau rát, chỉ dám nhấm nháp hai miếng liền bỏ đũa xuống. Cô tự an ủi, sau lưng mình không có người đàn ông nào nhưng có thể nuôi con trai lớn lên khỏe mạnh bình an là quá tốt rồi.

Vì thế, có một số thứ cô có thể buông tay...

Và có một số chuyện cô cần phải quên đi...

Đồng Đồng chơi đến lúc mệt mới thôi. Về đến nhà ngoan ngoãn vào phòng làm bài tập. Ngô Đồng vừa uống cà phê, vừa ho khan, vừa căng mắt làm việc. Điện thoại bỗng vang lên trong không gian yên tĩnh, cô bắt máy, đứng dậy thì chân nhũn ra. May mà giữ được thăng bằng, không bị ngã.

Là Hướng Tá gọi, anh ta chủ động liên hệ với cô, rủ cô đi dự tiệc, có phải anh ta rãnh rỗi quá không? Cô đang lo lắng chuyện tòa án, anh ta còn có hứng mà tiệc với chả tùng.

"Sao anh không chú ý chuyện kiện cáo hơn, đến lúc đó mà thua chính là lỗi của anh đấy." Cô chẳng còn tâm trạng gì, nói xong liền cúp máy.

Gió lạnh ập đến, Ngô Đồng ho sặc sụa. Sờ trán, nóng quá.

Vài năm nay đối với cô, thời gian không đúng chút nào. Năm đó gặp phải anh, là thời điểm không đúng. Anh đã quên tất thảy, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc. Đến cả khi gặp lại vẫn là thời điểm không đúng, mọi chuyện loạn cào cào, không có cách nào ngoài việc phải gặp nhau tại tòa án. Bây giờ, ngay cả thời gian sinh bệnh càng không đúng...

Càng nghĩ càng phiền.

Ngô Đồng không biết Đồng Đồng cất hộp thuốc ở đâu, đành lục tung mọi chỗ. Kết quả thuốc không thấy đâu nhưng thấy chiếc hộp bí mật.

Lúc cô sắp quên được nó, thì nó lại tự xuất hiện trước cô. Đầu Ngô Đồng trống rỗng, cô không đủ sức, không đủ dũng cảm để mở nó.

Nó trong tay cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cô nhớ tới ai đó. Ngô Đồng cắn răng, nhất quyết ném chiếc hộp vào góc tủ.

Uống thuốc xong, cô qua phòng Đồng Đồng xem. Thằng bé gặp chút khó khăn với bài tập, Ngô Đồng đi pha cho con cốc sữa ấm, sau đó ngồi bên cạnh cầm bút dạy thằng bé. Đôi mắt cô lộ vẻ mỏi mệt, Đồng Đồng nhận ra. Thằng bé lấy tay ôm hai má Ngô Đồng, má cô nóng bừng: "Mẹ ơi mẹ bị ốm rồi!"

Yết hầu run rẩy, Ngô Đồng ôm chặt con vào lòng. Không biết có phải uống thuốc xong thần kinh cô đặc biệt nhạy cảm hơn hay không, hốc mắt cô phiếm hồng, để tránh làm con trai sợ, cô gạt khóe mắt đứng dậy. Không dám nhìn thằng vào Đồng Đồng: "Mẹ hơi mệt, mẹ đi ngủ trước nhé. Nếu bài tập khó quá con đừng làm nữa, đừng ngủ muộn."

*********

Cùng dưới bầu trời đó, tại tầng cao nhất Lệ thị đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Lệ Trọng Mưu nổi cơn thịnh nộ.

Ở Sing-ga-po đàm phán không thành công, lửa giận ngùn ngụt, hôm nay trở về, Lệ Trọng Mưu triệu tập mấy phó tổng của các ban ngành quản lí họp đến giờ này.

Mấy vị quản lí kia đều biết tâm tình anh không tốt.

Lệ Trọng Mưu trước nay công tư phân minh, giỏi che dấu cảm xúc, hiện tại anh phát hỏa làm ai cũng sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm cách ứng phó.

Trời đất ơi, không biết chiều nay ở sân gôn đã xảy ra chuyện gì vậy???

Lâm Kiến Nhạc đến làm buổi họp tạm dừng, Lệ Trọng Mưu bảo phó tổng giám đốc tiếp tục cuộc họp, anh rời khỏi phòng.

Hành lang trống trải vàng lên tiếng nói trầm thấp của Lệ Trọng Mưu: "Tra được cái gì?"

Lâm Kiến Nhạc trả lời: "Công ty Ngô Vũ thiếu hụt rất lớn, anh ta đang tìm tiền xoay vòng, Ngô Đồng đã vay tiền của công ty."

"Đừng cho anh ta một xu nào cả."

Lâm Kiến Nhạc gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ, đại boss ra tay thật rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-47)