← Ch.0057 | Ch.0059 → |
Tất cả mọi người nhìn sang phía đám quan sai.
Chỉ thấy vài quan sai đang vây quanh Bành Vượng ở giữa.
"Liệu có phải con rắn vừa cắn chỉ huy thật sự là rắn độc?"
Nghe thấy tiếng chất vấn này, đám quan sai lập tức nhớ tới lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm.
Có người nhanh chóng quyết định.
"Nhanh, khiêng chỉ huy đi tìm phụ nhân miệng mồm lanh lợi Mặc gia kia."
Mạng người quan trọng, đám quan sai ai cũng không dám chậm trễ, vội vàng khiêng Bành Vượng chạy về phía người Mặc gia.
Người Mặc gia đều đã nghe thấy lời của quan sai.
Tầm mắt của bọn họ đồng loạt tập trung trên người Hách Tri Nhiễm.
"Hách thị, phải lượng sức mà làm." Mặc lão phu nhân nhắc nhở.
Từ chuyện khi nãy Hách Tri Nhiễm dẫn theo nữ quyến Mặc gia hái thuốc, có lẽ nàng hiểu được một ít dược lý.
Thế nhưng, Bành Vượng bị rắn độc cắn cũng không phải chỉ biết một ít dược lý là được đâu.
Lỡ như Bành Vượng thật sự c. h. ế. t mất, những quan sai này vì bắt người chịu tội thay, khó đảm bảo sẽ không đổ trách nhiệm lên người Hách Tri Nhiễm.
Tất nhiên Hách Tri Nhiễm hiểu rõ dụng ý nhắc nhở của bà bà.
"Nương yên lòng, con sẽ không dễ dàng ra tay đâu."
Trong lúc nói chuyện, đám quan sai đã khiêng Bành Vượng đi tới vị trí của Mặc gia.
"Hách thị, hãy lặp lại một lần phương pháp giải độc rắn của ngươi."
Hách Tri Nhiễm ung dung thản nhiên nhìn đối phương, nói chuyện cũng chậm rãi."Phương pháp ta nói chỉ có tác dụng tại thời điểm bị rắn cắn."
"Thế ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Quan sai sốt ruột.
Hách Tri Nhiễm biết rõ sau khi bị rắn cạp nong cắn, con người sẽ không c. h. ế. t nhanh như thế kia.
Bởi vậy, nàng cố tình làm động tác chậm lại, từ từ đi về phía Bành Vượng, mục đích chính là khiến những quan sai kia sốt ruột.
Quả nhiên, quan sai nhìn thấy động tác chậm chạp của nàng bèn nổi giận.
"Ngươi động tác nhanh chút, rốt cuộc phải làm sao?"
Hách Tri Nhiễm bị thúc giục cũng không giận, nàng dứt khoát đứng yên tại chỗ.
"Hiện giờ là các ngươi xin ta giúp đỡ, đây là thái độ van xin của các ngươi ư?"
Những quan sai này diễu võ dương oai trước mặt phạm nhân quen rồi, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn tiếp tục nuông chiều bọn họ.
Con đường về sau còn rất dài, nàng không muốn mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta sống qua ngày.
Chắc chắn phải nhân cơ hội này, để những quan sai này nhìn nhận rõ, Hách Tri Nhiễm nàng không phải người bị tùy ý hù dọa bèn thỏa hiệp.
Trương Thanh thấy thế, muốn tiếp tục quát lớn, thậm chí đã đưa tay sờ lên cây roi quấn ở trên lưng theo thói quen.
Chu Lão Bát vội vàng ngăn hắn ta lại.
"Tính mạng của chỉ huy quan trọng hơn."
Chợt Trương Thanh dừng động tác lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hách Tri Nhiễm, không nói gì nữa.
Chu Lão Bát đứng dậy: "Có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói."
Hách Tri Nhiễm không vội đưa ra điều kiện, là một bác sĩ chuyên nghiệp, việc đầu tiên nàng phải làm chính là tìm hiểu tình hình của bệnh nhân.
Tuy nàng biết Bành Vượng trúng độc của rắn cạp nong, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định có thể trị liệu, nàng sẽ không không có mức độ như thế kia.
Hách Tri Nhiễm ngồi xổm phía trước Bành Vượng, nàng đẩy mí mắt của hắn ta lên kiểm tra trước, sau đó lại sờ thử mạch đập, cuối cùng kiểm tra vết thương trên đùi.
Trước mắt xét từ trạng thái của Bành Vượng, đoán chừng trễ hơn nửa canh giờ tới tìm nàng, cũng sẽ hết cách cứu vẫn.
May mắn là trong phòng y tế của nàng có mấy lọ huyết thanh đúng bệnh.
Cũng có thể nói, Bành Vượng gặp được nàng, coi như là mạng không nên tuyệt.
Sau khi xem xét, Hách Tri Nhiễm chậm rãi đứng lên, trong ánh nhìn của mọi người, đi về phía trước đống thảo dược đã thu xếp xong.
Nàng tìm một gốc cây long đởm thảo mùi vị đắng nhất quay lại.
← Ch. 0057 | Ch. 0059 → |