Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn - Chương 0515

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Trọn bộ 1270 chương
Chương 0515
0.00
(0 votes)


Chương (1-1270)

Siêu sale Shopee


Mặc Cửu Diệp từ trong miệng quan sai biết được tin bát ca đã rời đi cùng với Thụy Vương, lập tức mang Hách Tri Nhiễm đuổi theo.

Nam Thụy phân phó thị vệ, mời bọn họ tiến vào.

Ánh mắt Mặc Cửu Diệp lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Tham kiến Thụy Vương điện hạ." Trong miệng hắn thì nói như vậy, nhưng lại chăng hề có chút ý tứ cung kính nào, thậm chí ngay cả động tác hành lễ cũng tự động lược bỏ.

Hách Tri Nhiễm vốn cho rằng lễ tiết của thời đại này không được coi trọng lắm, đứng ở bên cạnh Mặc Cửu Diệp không hề động đậy, ngay cả miệng cũng không mở dù chỉ một chút.

Nam Thụy quét mắt nhìn qua hai người một cái, làm động tác mời.

"Hai vị mời ngồi."

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm ngồi xuống bên cạnh bát ca không hề khách khí.

Lỗ tai của hắn rất thính, mới vừa rồi lúc đứng bên ngoài chờ thị vệ bẩm báo cho Nam Thụy, hắn đã mơ hồ nghe được cuộc đối thoại bên trong phòng.

Đối mặt với một tên rất có thể là cừu nhân của mình, Mặc Cửu Diệp nói chuyện lại càng không khách khí chút nào.

"Vậy theo lời của Thụy Vương điện hạ lúc nãy, cổ con rối mà bát ca trúng phải quả thực là bút tích của ngươi?"

Đối mặt với lời chất vấn của Mặc Cửu Diệp, Nam Thụy ngược lại có vẻ vô cùng thành khẩn.

"Ta chỉ có thể nói là có quan hệ với ta."

Mặc Cửu Diệp nhướng mày: "Chẳng lẽ cổ con rối trên người bát ca không phải là do ngươi hạ sao?" Nam Thụy lắc đầu, cười khổ một tiếng.

"Quả thực không phải là ta hạ, nhưng hiện giờ cổ mẫu lại nằm trong tay ta, bất luận thế nào ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm này."

Mặc Cửu Diệp thấy Nam Thụy nói như vậy, ngược lại muốn nghe thử xem hắn ta sẽ giải thích như thế nào, thế là cũng không có chen lời.

Nam Thụy tiếp tục nói: "Năm năm trước, ta đi theo mấy người phụ tá tới vùng ngoại ô để chơi tiết đạp thanh, trên đường bỗng xuất hiện một người thần bí, ta tận mắt nhìn thấy hắn ta ném ra một bao phấn độc, những người đi theo ta đều lập tức lâm vào hôn mê, chỉ mỗi mình ta là không."

Mặc Cửu Diệp truy hỏi: "Vì sao?"

Nam Thụy cười khổ một tiếng: "Thể chất của ta từ nhỏ đã có tính đặc thù, cổ độc bất xâm, bởi vậy nên mới không trúng độc."

"Sau đó thì sao?" Mặc Cửu Diệp dự tính nghe xong câu chuyện xưa này rồi nói tiếp.

"Sau đó người thần bí kia lại đánh ngất ta rồi mang đi, lúc ta tỉnh lại đã ở trong một căn hầm ở dưới đất.

Nơi đó có rất nhiều cao thủ trông coi, ta không thể nào trốn thoát, mãi cho tới một ngày sau, người thần bí kia mới lại xuất hiện một lần nữa.

Người thần bí kia nói với ta, hắn ta đã hạ cổ lên người mẫu phi ta, nếu ta không làm theo những gì mà hắn ta nói, hắn ta sẽ lợi dụng cổ trùng để tra tấn mẫu phi của ta.

Hắn ta biết ta không tin lời hắn ta nói, liền trực tiếp thả ta ra, để ta tiến cung vấn an mẫu phi, ba canh giờ sau, toàn thân của mẫu phi ta đều phát sinh sự đau đớn do bị cổ trùng cắn xé, tới lúc đó nếu muốn giữ lại mạng cho mẫu phi ta thì hãy tới miếu Vọng Bà ở ngoại ô cách kinh thành hai mươi dặm về phía nam để tìm hắn ta.

Ta ra roi thúc ngựa chạy vội vàng hồi cung, phát hiện mẫu phi của ta thật sự xuất hiện tình trạng hệt như lời người thần bí nói, toàn thân đau đớn giống như bị cổ trùng cắn xé, dáng vẻ đấy thật sự là sống không bằng chết.

Vì để cứu mẫu phi, ta không dám chậm trễ dù chỉ một khắc chạy tới miếu Vọng Bà, người nọ quả nhiên đã chờ ở đó." Vừa nói, ánh mắt của Nam Thụy dần lộ ra vẻ thống khổ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1270)