← Ch.1177 | Ch.1179 → |
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp rất ngạc nhiên khi nghe Thuận Vũ Đế nói mình bất lực.
Trong ấn tượng của họ, Thuận Vũ Đế là đại diện của một hôn quân.
Dù thế nào đi nữa, ông ta có thể hiểu ra sâu sắc vấn đề cũng tốt, hay tỉnh táo trước trận chiến cũng được. Tóm lại, nếu lúc này ông ta có thể xuất ra con át chủ bài của mình thì có nghĩa là ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngu ngốc.
Thuận Vũ Đế vừa nói xong, đã cởi bỏ vương miện trên đầu.
Trước mặt mọi người, ông ta lấy ra lệnh bài nhỏ và tinh xảo từ vương miện trên tóc của mình.
Ông ta đưa lệnh bài cho Phí Nam Vũ.
"Đây là lá bùa hộ mệnh cuối cùng tổ tiên để lại cho con cháu Nam gia chúng ta. Con có thể cầm lấy tấm lệnh bài này đi đến vùng núi cách phía đông Kinh Thành khoảng 70 dặm để tìm đội quân này."
Về việc làm thế nào để điều khiển chúng, Thuận Vũ Đế dự định giao cho Nam Vũ toàn quyền xử lý.
Qua cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi, Thuận Vũ Đế có thể khẳng định năng lực của Nam Vũ chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần so với những người con trai lớn lên bên cạnh ông ta.
Nam Vũ không khách khí chút nào, bởi vì hắn ta đã sớm có ý định tiếp quản đất nước.
Từ giờ trở đi, hắn ta sẽ dựa vào đội quân này để lật ngược tình thế.
Thuận Vũ Đế nói tiếp: "Trẫm đã lâu không lập thái tử vì ta cảm thấy năng lực của Nam Kì chưa đủ.
Bây giờ đã biết hắn ta không mang huyết mạch hoàng thất, xem ra sự do dự ban đầu của ta là đúng. Bây giờ con át chủ bài duy nhất trong tay trẫm đã được giao cho con, trẫm hy vọng con có thể lật ngược tình thế trong triều càng nhanh càng tốt, cứu trẫm và mẫu phi con thoát khỏi biển lửa này."
Lúc này trong lòng Thuận Vũ Đế cũng đã sáng suốt, mặc dù trong lòng Nam Vũ vẫn rất căm ghét hành động của Viên quý phi năm đó, nhưng dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân thân sinh của hắn ta.
Vì vậy, Thuận Vũ Đế nói ra một đoạn lời nói như vậy, cũng gián tiếp chứng tỏ biểu minh, một ngày nào đó ông ta nắm lại được quyền lực, cũng sẽ không làm gì Viên quý phi.
Đây cũng có thể coi là ông ta đã dành cho Nam Vũ một lời trấn an tịnh tâm.
Và đích thực cũng đúng, đúng là Nam Vũ rất căm hận hành vi năm đó của Viên quý phi, nhưng trong lòng hắn cũng rất khao khát tình thân mẫu tử này.
Nếu như sau này có thời gian, có thể có một ngày nào đó mẫu tử họ sẽ có thể quay lại với nhau.
Nam Vũ cũng từng có ấn tượng không tốt đối với Thuận Vũ Đế, người phụ thân ruột thịt của mình, nguyên nhân là vì ngớ ngẩn vô đạo của người.
Chứ không phải vì nguyên nhân năm đó hắn bị người khác tráo đổi mà khiển trách người.
Rốt cuộc, Thuận Vũ Đế cũng không hề biết gì về điều này.
Hôm nay lần đầu tiên hắn tiếp xúc khoảng cách gần gũi với Thuận Vũ Đế, thái độ của hắn đối với ông ta cũng đã thay đổi nhiều.
Do dự được một lát, Nam Vũ trịnh trọng hướng về phía Thuận Vũ Đế hành một lễ.
"Xin phụ hoàng hãy yên tâm, nhi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức để lật ngược tình thế cục diện trong triều đình, sớm ngày cứu người và... Quý phi nương nương ra khỏi nguy hiểm càng sớm càng tốt."
Bảo hắn gọi Viên quý phi là mẫu phi, hiện tại hắn không có cách nào làm được.
Viên quý phi nhìn thấy Nam Vũ đã thay đổi cách xưng hô đối với Thuận Vũ Đế thành phụ hoàng, nhưng tới chỗ bản thân mình thì lại xưng hô là Quý phi nương nương, hiện trong tim bà lúc này cũng đang rỉ máu.
← Ch. 1177 | Ch. 1179 → |