← Ch.0648 | Ch.0650 → |
Không cần nói, Ngọc Nhi không suy nghĩ nhiều, trước giờ đều nghe lời Lan Nhi.
Lúc Tứ công chúa được gả đi chọn dẫn nàng theo cũng vì nàng nghe lời.
Hách Tri Nhiễm không biết Lan Nhi nghĩ gì, bèn kể lại mọi chuyện, lại tiếp tục lên đường.
Phía Mặc Cửu Diệp, người đầu tiên tỉnh lại là Thất ca, xung quanh hắn mọi thứ tối đen như mực, nhưng đối với người tập võ, bóng tối như vậy cũng không là gì.
Phát hiện tình hình thay đổi, hắn cũng không nghi ngờ gì, mà quan sát khắp nơi.
Cảm giác lắc lư và tiếng vó ngựa cho hắn biết là hắn đang ở trên xe ngựa.
Bên cạnh là Tứ ca và Lục ca.
Hắn đẩy Tứ ca.
"Tứ ca, mau tỉnh lại."
Tứ ca vốn đã dần tình, bị Mặc Nguyên Sách đẩy như vậy thì tỉnh hẳn.
Mặc Cửu Diệp nghe thấy trong xe có động tĩnh, vội vàng giải thích: "Tứ ca, Thất ca đừng lo lắng, các huynh bây giờ rất an toàn."
Nghe thấy giọng của Cửu đệ, hai huynh đệ cũng thấy yên tâm.
Tuy bọn họ không nắm rõ tình hình, cũng không biết tại sao tỉnh dậy lại nằm trong xe ngựa, tóm lại, có Cửu đệ, bọn hắn nhất định an toàn.
Bây giờ đã gần giữa trưa, xe ngựa đã tiến vào trong thành.
Theo hắn biết, nơi này là một trong những tòa thành lớn nhất của Nam Cương, bọn hắn đi ra e là trời cũng đã tối.
Mặc dù chạy nhanh, nhưng cũng phải chú ý cơ thể của vợ hắn.
Hắn và Hách Tri Nhiễm bàn bạc một chút, quyết định vào thành sẽ nghỉ ngơi một lát, ăn tạm vài thứ rồi đi tiếp. Tốt nhất là ra khỏi thành khi trời tối, dù phải nghỉ ngơi trên xe ngựa, so với trong thành cũng an toàn.
Dù gì nơi này không biết bao giờ mới nhận được tin Hoàng đế Tân Cương mất tích, đến lúc bọn hắn rời đi lại càng khó.
Theo kế hoạch, hai người đánh xe ngựa đến nơi vắng vẻ, Mặc Cửu Diệp giả vờ đi ra ngoài mua đồ ăn, thực ra Hách Tri Nhiễm trong không gian đã nhanh chóng mua ít thức ăn nhanh.
Hai vợ chồng lần lượt mở thùng xe ra, mọi người giải quyết xong vấn đề cá nhân, bèn bắt đầu ăn uống..
Từ đêm qua đến giờ, bây giờ mới được ăn cơm, mặc dù không có gì ăn nhưng cũng đã đói bụng.
Cơm Nắm nhìn thấy chủ nhân, bèn chạy ngay vào lòng nàng làm nũng.
"Ân, ân, ân" Tiếng uống sữa khiến Hách Tri Nhiễm cảm thấy đáng yêu, nó vội tránh sang một bên vì có đồ ăn yêu thích.
Ăn uống no say, lúc Hách Tri Nhiễm đang chuẩn bị thu xếp lên đường, bên phía Mặc Cửu Diệp lên tiếng.
"Cửu đệ, em dâu, các ngươi mau tới đây, Lục ca tỉnh rồi." Mặc Nguyên Sách phấn khích.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vội vàng đi tới.
Tình hình Lục ca so với Tứ ca và Thất ca tốt hơn nhiều, bây giờ đã ngồi dậy, chỉ là ánh mắt còn chút mê man.
"Lục ca."
"Lục ca."
"Lão Lục."
Ba huynh đệ họ cùng lúc gọi Mặc Cẩn Niên.
Mặc Cẩn Niên thấy ánh mắt của các huynh đệ, nhất là Mặc Nguyên Sách, hắn vẫn còn hơi mờ mịt.
"Lão Thất, chúng ta được cứu rồi sao?" Hắn nhớ mình cùng Thất đệ bị trúng độc trên chiến trường, sau đó tỉnh lại thì bị nhốt trong một tầng hầm tối tăm không nhìn rõ bàn tay.
Lính canh như thường lệ mỗi ngày đều đánh đập hắn, nhưng với lực vừa phải, làm cho hắn trầy da tróc thịt mà không chết.
Sau gần một tháng bị tra tấn, một ngày nọ có một người bí ẩn đến, lợi dụng lúc ý thức của hắn yếu ớt đã hạ cổ độc.
Nhưng bây giờ hắn lại ở cùng với huynh đệ của mình, chẳng lẽ, những chuyện kia đều là nằm mơ sao?
Năm đó Thất đệ cùng mình gặp nạn, nếu bản thân mình không nhớ thì chỉ có thể hỏi hắn.
Nhìn thấy huynh đệ của mình đều đã tỉnh lại, Mặc Tu Yên thấy trong lòng xúc động.
← Ch. 0648 | Ch. 0650 → |