← Ch.0295 | Ch.0297 → |
"Nương, sự tình đã qua, hôm nay Bát ca có thể còn sống trở về chính là vạn hạnh. Thân thể của huynh ấy người cũng không cần lo lắng, có ta ở đây, ta cam đoan làm cho thân thể Bát ca khôi phục như lúc ban đầu.
Mặc lão phu nhân gật đầu, lập tức vỗ tay Hách Tri Nhiễm.
"Hách thị, từ khi con gả vào Mặc gia, làm tất cả mọi chuyện ta đều nhìn thấy, nếu như không có con, sợ là người một nhà chúng ta đã sớm chết.
Hôm nay con lại giải khôi lỗi cổ trên người Bát ca, phần ân tình này ta sẽ vẫn ghi tạc trong lòng."
"Nương, chúng ta đều là người một nhà, nói vậy là khách khí." Hách Tri Nhiễm cầm tay Mặc lão phu nhân, tỏ vẻ an ủi.
Mặc Cửu Diệp lựa chọn nói mọi chuyện cho Mặc lão phu nhân, là bởi vì hắn biết rõ tính tình mẫu thân mình.
Mặc lão phu nhân là người đã quen nhìn các loại mưa gió, tâm tính không đơn giản như nữ nhân bình thường.
Nếu cảnh ngộ của Mặc Sơ Hàn đối với bà ấy hàm hồ, chỉ sợ căn bản không ứng phó được.
Bởi vậy, Mặc Cửu Diệp mới lựa chọn nói thẳng ra.
Như vậy, mặc dù mẫu thân sẽ khổ sở, nhưng dù sao so với bà ấy cả ngày suy nghĩ vẫn tốt hơn.
Mặt khác, Mặc Cửu Diệp lại nói ra lý do thoái thác mà mình và Hách Tri Nhiễm đã nghĩ ra một lần, ý bảo mẫu thân nói với bên ngoài như vậy.
Không cần giải thích quá nhiều, Mặc lão phu nhân tự nhiên hiểu dụng ý của hắn.
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm bên này trấn an Mặc lão phu nhân, Bát tẩu ở trong lều cũng đỡ Mặc Sơ Hàn nằm ở vị trí cũ của mình. Nàng ấy vẫn hai mắt đẫm lệ như trước.
"Phu quân, chàng biết không, vừa mới biết được tin tức chàng bỏ mình, nếu không phải nghĩ đến còn muốn thay chàng hiếu kính nương, ta đã thật sự sống không nổi nữa..."
Nói xong, Bát tẩu lại nhào vào lòng Mặc Sơ Hàn khóc lớn lên.
"Phu quân, chàng có biết ta nhớ chàng bao nhiêu không... Ô ô ô..."
Mặc Sơ Hàn đưa tay ôm chặt kiều thê trong lòng, nhẹ vuốt mái tóc khô héo của nàng ấy nói: "Là vi phu không xứng đáng với nàng, về sau chỉ cần ta còn có thể sống, nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật tốt..."
Mặt Bát tẩu cọ cọ vào n. g. ự. c hắn.
"Chàng nhất định phải sống thật tốt, muốn c. h. ế. t cũng là ta c. h. ế. t trước, ta không cách nào thừa nhận thống khổ mất đi chàng một lần nữa."
"Được, ta đáp ứng nàng, nhất định phải sống thật tốt."...
Đối với tất cả mọi người Mặc gia mà nói, đây nhất định là một đêm không ngủ.
Lúc mọi người dậy sớm, dường như đều mang một vành mắt thâm quầng to như vậy.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp từ trong lều đi ra, đầu tiên là đi tìm Bành Vượng.
Bọn họ cảm thấy chuyện của Mặc Sơ Hàn cần phải chính thức thông báo với Bành Vượng.
Bành Vượng đã sớm nghĩ đến, bọn họ sẽ tới tìm mình, sau khi rời giường cũng không vội vã thúc giục đội ngũ chạy đi, mà là chờ ở chỗ cũ.
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
"Bành đại ca, đêm qua ngươi cũng thấy, bát ca ta cũng không có chết."
"Đây đối với Mặc gia các ngươi mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt, đáng chúc mừng một phen." Bành Vượng nói, nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
"Đệ muội, ca ca ta đã lâu không có thưởng thức được trù nghệ của ngươi, cơm tối ngươi có muốn bộc lộ tài năng hay không?"
"Cái này không thành vấn đề, cam đoan làm cho Bành đại ca cùng các quan gia khác hài lòng."
Rất hiển nhiên, Bành Vượng là một người thông minh, hắn ta không muốn nghiên cứu tỉ mỉ chi tiết Mặc Sơ Hàn có thể sống sót trở về.
Hắn ta thủy chung khắc ghi một đạo lý - - biết càng nhiều c. h. ế. t càng nhanh!
← Ch. 0295 | Ch. 0297 → |