← Ch.0190 | Ch.0192 → |
Ám sát thất bại, cách tốt nhất chính là dùng mưu mẹo, hôm nay Nam Kỳ tới đây, một phần là để thăm dò một chút thực hư chuyện Mặc Cửu Diệp bị trọng thương, ngoài ra chính là muốn tìm cơ hội để đầu độc Mặc Cửu Diệp.
Nghĩ đến đây, Nam Kỳ làm dịu tâm trạng lại, lên tiếng nói:
"Chúng ta là huynh đệ, lúc phủ Hộ Quốc Công bị tịch thu tài sản và lưu đày, ta không có mặt, ngươi nhất định phải cho ta một cơ hội đưa tiễn chứ?"
Mặc Cửu Diệp cụp mắt xuống, không ai có thể nhìn thấy tâm tình thăng trầm của hắn lúc này.
"Nếu đã như thế, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh." Trong lòng Mặc Cửu Diệp đã biết âm mưu của Nam Kỳ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hắn muốn xem Nam Kỳ vẫn còn muốn giở trò bịp bợm gì đây.
Hách Tri Nhiễm lúc này tâm tình không yên, Nam Kỳ đề nghị tiễn đưa Mặc Cửu Diệp, đây là cơ hội hiếm có để dò la tâm tư của đối phương, tuyệt đối không thể bỏ qua.
May mắn thay, Mặc Cửu Diệp đồng ý ngay lập tức, không cần nàng phải nhắc nhở nữa.
Nam Kỳ đứng dậy nói: "Nếu đã như vậy, trưa mai ta sẽ tổ chức một buổi yến tiệc tại tửu lâu Thiên Phúc huyện Bình Nguyên để đưa tiễn ngươi - huynh đệ của ta."
Nói xong, Nam Kỳ đã đi tới trước cửa phòng, cuối cùng còn để lại một câu nói: "Không cần lo lắng chỗ các quan sai, ta sẽ đích thân nói với bọn họ ở lại đây thêm một ngày nữa."
Mặc Cửu Diệp không đứng dậy tiễn bọn họ, vẫn ngồi ở vị trí ban đầu.
Phí Nam Vũ đi theo phía sau Nam Kỳ, chống một tay ra sau lưng và lắc lư qua lại mấy cái về phía hai người họ. Cả Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều nhìn thấy hành động nhỏ này của hắn ta.
"Ý của hắn ta chắc là khuyên chàng không nên đến dự tiệc." Đây là cách lý giải của Hách Tri Nhiễm đối với hành động của Phí Nam Vũ.
Mặc Cửu Diệp vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu.
"Ta nhất định phải đi, bất kể thế nào đi nữa, ân oán giữa ta và Nam Kỳ nhất định phải có một kết cục."
Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
"Chàng định g. i. ế. c Nam Kỳ sao?"
Mặc Cửu Diệp lắc đầu: "Không, nếu ta làm như vậy, trong nhất thời có thể đạt được sự vui sướng, nhưng làm như vậy thì ta đặt người trong nhà ở đâu?"
Hách Tri Nhiễm càng lúc càng mơ hồ hơn.
"Nếu như chàng không thể g. i. ế. c hắn thì làm sao có thể giải quyết mối hận này?" "Ta muốn nói sự thật rằng ta thực sự là người của Mặc gia, cho hắn ta biết ta không phải là người đã bị đánh tráo với hắn.
Nếu có thể thành công giải quyết hiểu lầm, ta sẽ cùng hắn cắt đứt quan hệ ngay tại chỗ, tình nghĩa huynh đệ chấm dứt từ đây.
Tuy rằng chuyện này không có ý nghĩa gì lớn, nhưng ít nhất trên con đường lưu đày của cả nhà ta sau này sẽ bớt được một người tính kế với chúng ta."
Đối với loại người như Nam Kỳ, trong lòng Hách Tri Nhiễm quả thật có cảm giác muốn g. i. ế. c hắn cho hả dạ, tuy nhiên, những lời Mặc Cửu Diệp nói ra thực sự rất có đạo lý.
Mặc gia ngoại trừ bọn họ ra còn có không ít nữ quyến, các tẩu tử và nhà mẹ đẻ của nàng vẫn còn ở kinh thành, một khi Nam Kỳ bị giết, hoàng đế sẽ nổi giận, những người thân đó nhất định sẽ bị liên lụy.
"Nếu đã như vậy, ngày mai chàng có thể dẫn ta cùng đi dự yến tiệc được không?"
Mặc Cửu Diệp không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng, ngữ khí không chút do dự."Không được, ta sẽ không để nàng mạo hiểm cùng với ta." Hách Tri Nhiễm đề nghị cùng hắn đi dự tiệc, tất nhiên nàng đã tự có những suy tính nhất định cho mình.
← Ch. 0190 | Ch. 0192 → |