← Ch.0094 | Ch.0096 → |
Giải quyết xong sự việc, Hách Tri Nhiễm không có tức khắc gọi hai tẩu tẩu tới giúp đỡ, mà là một mình đi vào nhà bếp trước.
Nàng tuần sát một vòng quanh nhà bếp, xác định nơi này có chút gạo trắng và bột mù trắng, ngoài ra còn có các loại rau xanh thường thấy như hành tây, cải trắng, củ cải.
Hách Tri Nhiễm thấy gia vị trong phòng bếp chỉ có đầu mặn và muối, lập tức lấy một ít gia vị thập tam hương và vỏ quế hồi hương từ không gian ra.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nàng lại lấy một ít rau dưa có tại thời đại này ra.
Dưa leo, trứng gà, đậu đũa và một miếng thịt ba chỉ.
Nhiều người ăn cơm, số lượng nguyên liệu nấu ăn chứa trong không gian tủ lạnh cũng không nhiều, nàng đều là chờ những nguyên liệu nấu ăn kia tái sinh lại, liên tục lấy hết mấy lần.
Ngoài ra, nàng cũng đổ một ít dầu thực vật trong không gian của vào trong chén của nhà bếp, còn có lượng đường trắng vừa phải.
Còn về hoa tây lam, đậu Hà Lan, cà chua trong tủ lạnh, cho dù Hách Tri Nhiễm muốn ăn, cũng không có lấy ra.
Dù sao nàng vẫn chưa nghĩ được phải giải thích xuất xứ của những thức ăn này như thế nào.
Nàng chuẩn bị xong mọi thứ này mới đi kêu các tẩu tẩu đến giúp đỡ.
Hai vị tẩu tẩu tới đây, nhìn sơ nguyên liệu nấu ăn, trong mắt toàn là vẻ mừng rỡ.
"Cửu đệ muội, khách điếm này đúng là không tồi, chuẩn bị nhiều loại rau dưa như vậy."
"Đúng vậy, còn có thịt!"
Các tẩu tẩu nói xong, đã bắt đầu nhanh nhẹn hái rau, thái rau. Hách Tri Nhiễm nhân lúc tẩu tẩu xử lý nguyên liệu nấu ăn, đi ra hậu viện ôm củi theo chỉ dẫn của tiểu nhị.
Trùng hợp đi ngang phía trước lều cỏ của Hà gia và Lý gia.
Nói là lều cỏ, trong mắt Hách Tri Nhiễm, nơi này hẳn là lều để gia súc.
Đoán chừng hôm nay khách qua lại không mang theo ngựa, nên lầu này bị bỏ trống.
Đúng là làm khó những quan sai kia có thể nghĩ ra được, để bọn họ ở tạm chỗ này một đêm.
Diện tích lầu cỏ không nhỏ, được chống đỡ bởi mấy cây cột lớn, phía trên phủ đầy rơm rạ.
Thoạt nhìn, ngược lại tốt hơn đêm qua ngủ ngoài trời dã ngoại nhiều.
Nhưng cách khá xa thì nàng có thể ngửi thấy bên lầu cỏ truyền đến một mùi thối khó ngửi, nghĩ chắc những người này không bịt mũi lại, đều không thể vào giấc.
Lúc này, Lý gia và người Hà gia vì giành địa bàn, ai cũng muốn ở vị trí gần bên trong, vì thế gây ầm ĩ đến nỗi cổ đỏ mắt tía tai.
Hách Tri Nhiễm lựa chọn phớt lờ, đi thẳng về phía hậu viện.
Ai ngờ, nàng không gây chuyện, sự việc khăng khăng lại tìm nàng.
Hai huynh đệ Hà gia kia đẩy xe vá gỗ cả ngày, từ chỗ Lý Nhu Nhi biết được chủ ý này là do Hách Tri Nhiễm đưa ra, sớm đã oán hận nàng.
Lúc này nàng ta nhìn thấy nàng một mình đến đây, chợt nổi lên ý nghĩ trút giận cho mình.
Mắt thấy Hách Tri Nhiễm đã đi xa, hai người không thèm tiếp tục cãi nhau với người Lý gia, bước nhanh đuổi theo Hách Tri Nhiễm, giọng điệu lỗ mãng.
"Tiểu tiện nhân, chính là ngươi làm hại hai huynh đệ bọn ta vất vả đẩy xe ván gỗ cả ngày, hôm nay nếu không lấy được chút ngon ngọt trên người ngươi, huynh đệ bọn ta ngủ đều không thể ngủ yên." Hách Tri Nhiễm luôn cảnh giác, vừa rồi đi ngang lều cỏ thì đã phát hiện hai huynh đệ này không đúng đắn, sớm đã đề phòng bọn họI
Nàng nghe thấy phía sau truyền tới tiếng lỗ mãng chói tai, nàng dừng bước xoay người lại, bình tĩnh nhìn thẳng hai người.
Lúc Hà Minh và Hà Lượng ở kinh thành thường xuyên giở thủ đoạn khi nam bá nữ, đối mặt với chuyện muốn làm phía sau có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |