← Ch.0080 | Ch.0082 → |
"Nhị tẩu, hài tử này là bị cảm nắng." Hách Tri Nhiễm nói xong, đã đi ra ngoài đám người.
Thấy Hách Tri Nhiễm rời đi, người Tạ gia đều sốt ruột, đây là niềm hy vọng duy nhất có thể cứu sống Lâm Nhi.
Lão gia chủ Tạ Thiên Hải là người đầu tiên buông tư thái xuống, chủ động đuối theo.
"Phu nhân xin dừng bước, cầu xin người hãy cứu tính mạng của tôn nhi ta."
Hách Tri Nhiễm không ngừng bước chân.
"Tình trạng của tôn tử ngươi vô cùng nguy hiểm, chắc chắn phải kịp thời cứu chữa, người là muốn làm chậm trễ thời gian ta lấy thuốc sao?"
Nghe vậy, Tạ Thiên Hải biết mình đã hiểu lầm người ta.
"Được được được, làm phiền phu nhân rồi."
Mặc dù đã biết dụng ý của Hách Tri Nhiễm, Tạ Thiên Hải vẫn đi theo phía sau nàng, dường như muốn bày tỏ điều gì đó, trong chốc lát lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hách Tri Nhiễm biết ông ta đang đi theo mình.
"Chúng ta đều là phạm nhân lưu đày, xét theo vai vế của Nhị tẩu, người cũng là trưởng bối của ta, sau này gọi ta là Hách thị hoặc họ tên Hách Tri Nhiễm là được."
Gì mà phu nhân hay không phu nhân, nàng cảm thấy không cần thiết, chi bằng đơn giản xưng hô nghe vào thoải mái.
"Được, sau này ta gọi người là Hách thị."
Trong lúc hai người nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã đi tới gần đội ngũ Mặc gia.
Trong số thảo dược hái được vào ngày hôm qua có vài loại là có thể trị liệu cảm nắng, phân chia cho mấy tẩu tẩu quản lý.
Hoàn toàn không làm lỡ thời gian, Hách Tri Nhiễm tới chỗ các tẩu tẩu lấy thảo dược cần thiết, sau đó nhìn sang Tạ Thiên Hải.
"Tạ thúc thúc, nếu muốn nấu thuốc, vẫn phải nói chuyện với các quan gia."
Bọn họ căn bản không có bất kỳ dụng cụ nào, hơn nữa quan sai có bằng lòng dừng lại cho bọn họ nấu thuốc hay không, những việc này đều phải thương lượng thật tốt với người ta.
"Được, giờ ta đi thương lượng với quan gia."
Bành Vượng cách đó không xa, nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Giờ phút này hắn ta cũng nóng muốn chết, hơn nữa vì trúng độc rắn, năng lực chịu nhiệt của thân thể cực kém.
Bành Vượng thấy Tạ Thiên Hải đã xoay người định đi hỏi thủ hạ, hắn ta tức khắc lên tiếng.
"Phía trước có con sông nhỏ, cây cối bên cạnh có thể che bóng, tạm thời ở đó nghỉ ngơi một lát."
Nghe Bành Vượng nói xong, Tạ Thiên Hải cảm tạ đối phương một phen.
Lần nữa đi ra ngoài tầm cỡ thời gian một nén nhang, quả nhiên nhìn thấy một con sông nhỏ ở phía trước.
Các quan sai sắp xếp xong phạm nhân lưu đày tự mình nghỉ ngơi, bản thân cũng tìm kiếm nơi bóng râm dự tính tránh thời tiết nóng.
Hách Tri Nhiễm mượn một cái nồi từ chỗ Chu Lão Bát, Nhị tẩu chủ động đi nấu thuốc cho điệt tử.
Để phòng ngừa người nhà bị cảm nắng, Hách Tri Nhiễm cố tình bảo Nhị tẩu nấu một nồi thảo dược lớn, ngoài cho Tạ Lâm uống ra, còn phải cho người nhà uống một ít để có tác dụng phòng ngừa.
Khi Hách Tri Nhiễm vừa kiểm tra giúp Tạ Lâm, đã có thể xác định hài tử kia bị cảm nắng cấp tính, hơn nữa hài tử đã hôn mê, chỉ dựa vào mấy thảo dược này, e rằng hiệu quả sẽ không tốt lắm.
Thế là nàng nhân lúc Nhị tẩu không chú ý, lặng lẽ lấy một ít Hoắc hương chính khí thủy từ không gian bỏ vào.
Hách Tri Nhiễm sắp xếp xong việc nấu thuốc, cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Nhìn con sông nhỏ trong veo bên cạnh, dưới đó còn có cá bơi tới bơi lui.
Hách Tri Nhiễm tùy ý tìm cành cây thô to trên mặt đất, sau đó đi tới trước mặt Chu Lão Bát.
"Chu quan gia, có thể mượn bội đao của người dùng một hồi không?" Trong không gian của nàng d. a. o phay d. a. o găm gì đó đều có, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy không cách nào công khai lấy ra, cũng chỉ có thể xin quan sai giúp đỡ.
← Ch. 0080 | Ch. 0082 → |