← Ch.0075 | Ch.0077 → |
Chu Lão Bát suy nghĩ, thay vì để những màn thầu này mốc meo vứt bỏ, chỉ bằng dùng để trả ơn cứu mạng giúp Bành Vượng.
Bành Vượng cũng không có ý kiến với việc này, bởi vậy, những màn thầu trắng này mới rất dễ dàng đến trong tay người Mặc gia.
Lần này Hách Tri Nhiễm cũng không lấy thức ăn từ không gian ra, dù sao bọc đồ của Hách Uyên Minh đưa cho nàng chỉ lớn chừng đó, ngày hôm qua lấy nhiều thịt bò tương ra như thế kia, lại lấy thêm một tấm chăn.
Nếu lại không hạn chế lấy đồ ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cho dù người Mặc gia chỉ là gặm màn thầu trắng, cũng đã vô cùng thỏa mãn với những phạm nhân lưu đày này.
Có lẽ là do đêm qua Nhị tẩu đi Tạ gia đưa màn thầu trắng cho điệt tử, hôm nay thái độ thù địch của Tạ gia đối với Mặc Cửu Diệp giảm bớt một ít, nhìn người Mặc gia ăn màn thầu trắng, ngược lại không có đưa ánh mắt căm thù nhìn như người của ba gia tộc khác.
Người của ba gia tộc kia, ánh mắt như d. a. o găm nhìn chằm chằm người Mặc gia.
Nếu không phải kiêng kỵ những quan sai kia, bọn họ sớm đã lên tiếng nhục mạ.
Hách Tri Nhiễm ăn màn thầu trắng, liếc mắt nhìn về phía những người đó.
Trùng hợp chạm vào ánh mắt u ám của Lý Nhu Nhi.
Hách Tri Nhiễm cố tình chọc giận, giơ màn thầu trong tay lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Lý Nhu Nhi.
Ý vị khiêu khích hết sức rõ rệt.
Lý Nhu Nhi cũng không cam lòng yếu thế, giơ tay nắm chặt, làm ra tư thế muốn đánh người.
Hách Tri Nhiễm vẫn giữ nụ cười, chỉ là nụ cười đó không tới đáy mắt, tiếp tục từng ngụm lớn ăn màn thầu. Tương tác nhỏ nhoi của hai người không tránh khỏi cặp mắt Mặc lão phu nhân, có thể nói khi Hách Tri Nhiễm làm những thứ này cũng không muốn núp ai.
Mặc lão phu nhân từ hôm qua Lý Nhu Nhi ra mặt gây trở ngại cho Hách Tri Nhiễm thì có thể nhìn ra được, hai người này quen biết, hơn nữa còn có thù.
Nhưng bà cũng nhìn ra nhi tức phụ nhà mình lợi hại, cũng không có lo lắng lắm.
Sau đó chỉ cần nhắc nhở những người khác, bảo bọn họ cẩn thận Lý Nhu Nhi hơn là được.
Dù sao bà vẫn hiểu rõ đạo lý Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi.
Ngay khi người Mặc gia ăn uống no đủ, đều tự thu xếp lại bản thân, Chu Lão Bát và Bành Vượng đã đi tới.
Người Mặc gia thấy thế, theo bản năng chính là một hồi khẩn trương.
Chu Lão Bát nói bằng giọng điệu mệnh lệnh: "Hôm qua chỉ huy bọn ta bị rắn cắn, cơ thể còn có chút suy yếu, tạm thời phải ngồi trên xe ván gỗ của Mặc Cửu Diệp."
Mặc lão phu nhân có phần không xác định hỏi: "Ý của quan gia là, bảo Cửu Diệp đi xuống khỏi xe?"
"Hắn không xuống, chẳng lẽ còn muốn để chỉ huy và phạm nhân chen chúc trên một chiếc xe ư?" Chợt Chu Lão Bát không vui vẻ lắm.
Mặc lão phu nhân khó xử.
"Quan gia, người cũng biết, Mặc gia ta toàn là nữ quyến, nếu không cho Cửu Diệp ở trên xe, bọn ta làm sao có thể dẫn theo hắn cùng nhau lên đường?"
"Đúng vậy quan gia, người làm thế chẳng phải làm khó người sao?" Nhị tẩu nhanh mồm nhanh miệng cũng phụ họa.
Lúc này, không đợi Chu Lão Bát nói gì, Bành Vượng nổi giận.
"Ta thấy các ngươi là không muốn sống nữa thì phải? Lại ngay cả lời của quan sai cũng không nghe."
Người của mấy gia tộc khác thấy người Mặc gia muốn tấm tức, đều vui sướng trên nỗi đau của người khác nhìn sang bên đây.
Thậm chí có rất nhiều người đều ở trong lòng cổ vũ trợ uy cho Bành Vượng và Chu Lão Bát, hy vọng bọn họ có thể hung hăng trừng trị người Mặc gia một trận.
Mặc lão phu nhân thấy Nhị nhi tức sắp gây họa, vội kéo người sang một bên.
← Ch. 0075 | Ch. 0077 → |