← Ch.0068 | Ch.0070 → |
Nhị tẩu dứt lời, thấy Hách Tri Nhiễm không cho nàng ấy màn thầu, nàng ấy biết có lẽ là đối phương không bằng lòng.
"Cửu đệ muội, đám người cha ta và Mặc gia nhất định là có gì đó hiểu lầm, ban ngày nhiều người miệng tạp, chúng ta không có nói việc này.
Ta cân nhắc, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, ta đi đưa màn thầu cho điệt tử, thuận tiện hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Thấy Nhị tẩu đã nói đến mức này, Hách Tri Nhiễm không thể nào tiếp tục thờ ơ.
Huống hồ, người ta lấy màn thầu là cho tiểu oa nhi ăn; ân oán giữa người lớn không có liên quan tới tiểu oa nhi.
Trùng hợp còn có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thử tại sao những gia tộc kia lại có thái độ thù địch lớn như vậy với Mặc gia.
Hách Tri Nhiễm lấy một cái màn thầu trắng từ trong túi ra, lại đưa tay vào bọc đồ của mình lấy thêm hai miếng thịt bò tương.
"Nhị tẩu, những thứ này đều cho tẩu."
Nhị tẩu nhìn thấy còn có thịt bò tương, cảm động đến mức liên tục nói lời đa tạ.
"Đa tạ Cửu đệ muội, ta nhất định hỏi rõ ràng tình hình mới trở về."
"Nhị tẩu mau đi đi!" Hách Tri Nhiễm nở nụ cười vô hại.
Đợi Nhị tẩu đi xa, Hách Tri Nhiễm lại nhìn xung quanh.
Các quan sai đã phân tán ở vùng lân cận các gia tộc, mỗi vị trí đều có một người trực đêm.
Người phụ trách trông coi Mặc gia là Chu Lão Bát, đoán chừng hắn ta là cố tình buông lơi, thấy Nhị tẩu đi về phía Tạ gia, cũng không có cản trở.
Mặc dù đoán được Chu Lão Bát cố ý buông lơi cho Nhị tẩu, Hách Tri Nhiễm cũng không dám công khai cho Mặc Cửu Diệp ăn đồ. Dù sao chuyện Mặc Cửu Diệp giả vờ hôn mê là cần giấu giếm tất cả người ngoài.
Thế nhưng, Mặc Cửu Diệp đã một ngày không ăn đồ, càng không thể nào đi tiện, còn tiếp tục như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Còn có vết thương trên người hắn, cũng phải kiểm tra một phen và thay thuốc.
Hách Tri Nhiễm suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách nào tốt.
Rơi vào đường cùng, nàng định hy sinh bản thân tí.
Nàng mượn sự che chở của bọc đồ, lấy một tấm chăn màu xanh lính từ không gian ra.
Nàng giả vờ không chịu được độ ẩm trên mặt đất, leo lên xe ván gỗ.
Vì để Chu Lão Bát biết tiếng động bên này là do nàng gây ra, nàng cố tình nhỏ giọng nói thầm: "Dưới đất thật sự quá lạnh, vẫn là trên xe thoải mái hơn."
Nàng nói xong bèn kề sát Mặc Cửu Diệp nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cả hai người.
Mặc Cửu Diệp cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh, cơ thể tức khắc cứng đờ.
Nếu lúc này có một mặt gương thì hắn có thể nhìn thấy mặt của mình đỏ biết bao.
Hắn không biết Hách Tri Nhiễm muốn làm gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại.
Tiếng động do Hách Tri Nhiễm gây ra không chỉ bị Chu Lão Bát để ý tới, kể cả Mặc lão phu nhân vẫn chưa ngủ say cũng đã phát hiện.
Bà liếc nhìn hai người bị quấn chặt trong chăn trên xe ván gõ, .
Lẽ ra, lúc này Mặc lão phu nhân không nên có ý nghĩ gì khác, nhưng trông thấy dáng vẻ thân mật của hai người, không thể không khiến bà suy nghĩ nhiều hơn.
Cửu nhi tức của bà đúng là thích nhi tử nhà mình, đến giờ phút này rồi, còn không quên ngủ chung với phu quân.
Như vậy cũng tốt, nếu bọn họ có thể bình an đến Tây Bắc, thì sớm tí cho hai người viên phòng, đẻ nhiều tôn tử và tôn nữ cho bà để Mặc gia nối dõi hương khói. Chu Lão Bát lại không nghĩ như vậy.
Hơn nữa, hắn ta còn lật đổ một số đánh giá không tồi về Hách Tri Nhiễm.
Nữ nhân này ngoài biết chút ít y thuật ra, không khác gì các phụ nhân tranh sủng trong đại trạch môn.
← Ch. 0068 | Ch. 0070 → |