← Ch.0013 | Ch.0015 → |
"Mẫu thân, tám chín phần mười sẽ như thế." Mặc Cửu Diệp cũng không có nói cụt, dù sao hắn cũng chỉ là nghe Hách Tri Nhiễm nói, lại kết hợp một số phân tích của mình ở bên trong.
Mặc lão phu nhân nghe vậy, thân thể run lên.
"Nghĩ lại Mặc gia ta mấy đời trung lương, nam nhỉ trong nhà hy sinh thân xác vì nước, cuối cùng lại nhận được một kết cục như vậy sao?"
Mặc lão phu nhân nói xong, lại nở nụ cười lạnh lùng.
"Lúc trước ta đã từng khuyên phụ thân con, giải giáp quy điền, gì mà công danh lợi lộc, đều không thực tế bằng cả nhà bình an, nhưng ông ấy khăng khăng không nghe.
Nói gì mà sứ mệnh của Mặc gia chính là bảo vệ triều Đại Thuận, một câu nói này của ông ấy, khiến ta mất đi trượng phu và tám đứa nhi tử.
Dùng sinh mạng bảo vệ giang sơn Đại Thuận thì sao?
Hô hô... Đúng là một trò cười...
Tám vị tẩu tẩu cũng lòng đầy căm phẫn như nhau.
"Thật quá đáng, Mặc gia chúng ta đã làm sai chỗ nào, lại phải chịu đựng những thứ này?"
"Ta không phục, bây giờ ta tức khắc về nương gia, kêu cha ta giúp đỡ nói lời hay."
"Ta cũng đi tìm đại ca ta, hy vọng huynh ấy có thể giúp đỡ một tí."
Mặc Cửu Diệp lắc đầu.
"Các tẩu tẩu vẫn là từ bỏ đi! Hoàng thượng quyết tâm muốn diệt trừ Mặc gia, làm sao có thể nghe lọt lời khuyên nhủ?"
"Thế phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ bị người ta tùy ý gán một tội danh?" Thất tẩu Dương Mạn không phục hỏi. Mặc Cửu Diệp không trả lời, mà là nhìn về phía Mặc lão phu nhân.
"Nương, nhi tử suy nghĩ, thay vì để các tẩu tẩu đi theo Mặc gia cùng nhau chịu tội, chi bằng nhân cơ hội này cho bọn họ mỗi người một bức hưu thư?"
Mặc lão phu nhân nghĩ ngợi một hồi, trịnh trọng nói: "Ừm, Cửu Diệp nói có lý, các tẩu tẩu của con vốn đáng thương, Mặc gia chúng ta không thể tiếp tục liên lụy bọn họ nữa, còn có Hách thị, vừa vào cửa, thì phải nhận tội chung với Mặc gia, quả thực hơi oan uổng."
"Mẫu thân, Cửu đệ, ta không cần hưu thư, Thôi Bích Đình ta sinh là người của Mặc gia, c. h. ế. t cũng phải làm ma của Mặc gia."
"Ta cũng vậy, cho dù Mặc gia sẽ bị cả nhà c. h. é. m đầu, Tạ Phương ta cũng đi tiếp tới cùng."
"Ta cũng không cần hưu thư, ở lại sống c. h. ế. t cùng Mặc gia."
"Ta từng hứa với phu quân, mặc cho như thế nào cũng sẽ tận hiếu thay chàng ấy trước mặt mẫu thân."
"Ta cũng không đi."
Tám vị quả phụ Mặc gia, mỗi người lòng đầy căm phẫn, ai cũng không chịu lấy hưu thư rời khỏi.
Cho dù là con đường sống duy nhất, bọn họ cũng không muốn, ắt phải sống c. h. ế. t cùng Mặc gia.
Nhìn thấy tám vị nhi tức có thể như vậy, Mặc lão phu nhân cảm động, đồng thời chuyển ánh nhìn tới trên người Hách Tri Nhiễm.
"Hách thị, còn con thì sao?"
← Ch. 0013 | Ch. 0015 → |