← Ch.02 | Ch.04 → |
"Vì sao cứ phải nhất định tập võ? Cứ ngồi ở trên bàn gảy hạt tính toán không tốt hay sao? Hảo hảo làm một nữ nhân, tội gì biến mình thành một thân thương tích?"
Mạc Nhạn Hồi tính tình cực cương quyết, một khi đã quyết định chuyện gì, thì ngay cả Mộ Dung Thao nói gì cũng không chịu thay đổi.
Nguyên nhân là bởi vì năm 15 tuổi, nàng bồi Mộ Dung Thao đi Từ Châu thị sát sản nghiệp, trên đường bị tập kích. Hắn vốn có công phu khá ổn, nhưng lại vì phải bảo vệ nàng, cánh tay liền trúng một kiếm.
Thương thế tuy không nặng, nhưng lúc đó nàng đã lĩnh ngộ, tuy có hộ vệ tùy thân, nhưng nàng là người thân cận với hắn nhất. Người đầu tiên có thể bảo hộ an toàn hắn chỉ có nàng, ít nhất, cũng đừng làm gánh nặng của hắn.
Từ đó, nàng quyết tâm tập võ.
Không cần giỏi, nhưng ít nhất phải chống đỡ được một thời gian, cho đến khi cứu viện đến.
Đoạn thời gian kia thật khổ, tập võ hao đi hơn phân nửa thể lực. Trên người lúc nào cũng có thương tích, lại còn phải học kinh thương, cố gắng học hỏi những kiến thức mà hắn dạy dỗ. Mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai canh giờ. Toàn thân đau đớn nhưng không dám kêu khổ, cắn răng chống đỡ.
Sau đó qua mấy tháng, bọn họ ở trên đường lại bị tập kích, hộ vệ bị người khác tính kế, ly khai, nàng mới tập võ sơ sơ, chống đỡ không được, qua lần giáo huấn trước, nàng từng tự nói với mình sẽ không bao giờ để hắn vì bảo hệ nàng mà bị thương.
Lần này, người bị thương là nàng.
Lưỡi dao có độc, đại phu ở trong hiệu thuốc nói thiếu thuốc dẫn.
Thuốc dẫn kia, là giọt máu của đồng tử.
"Để ta." Mộ Dung Thao không hề chần chờ, đưa cách tay ra.
Cứ 15 ngày lại một lần, phải tròn một năm. Cũng vì vậy, nam tử hoàn mỹ không chê vào đâu được, cánh tay phải vì nàng mà lưu lại sẹo, còn phải tự thủ một năm.
Nàng làm sao có thể gánh vác được ân nghĩa sâu nặng như vậy?
Về sau nàng thường nghĩ, rốt cuộc biến chuyển ra sao, nàng lại khăng khăng một mực, từ nay ngoài hắn, trong lòng không thể có thêm được một thứ gì khác. Có lẽ, là vì ngày hôm đó, khuôn mặt hắn kiên định, nói: "Ngươi bị thương là vì ta, ta cống hiến một ít thuốc dẫn cũng là chuyện đương nhiên."
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thấy thiên hạ âu yếm ôn tồn đêm qua.
Vô luận là hắn thức dậy sớm thế nào, nàng vĩnh viễn đều có thể rời khỏi giường trước hắn. Lúc nào cũng khắc thủ chừng mực, không để cho chính mình phóng túng. Nếu không có mệnh lệnh của hắn, không biết được liệu nàng có thể "thị tẩm", ngủ chung cùng mình...
Ngực nhức nhối... giận... buồn...
Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cái người hôm nay thức dậy sớm lại đang ở bên ngoài phòng luyện kiếm.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều phải nghỉ ngơi, bởi vì liên quan đến an nguy của hắn, nàng không cho phép chính mình buông lỏng.
Luyện kiếm xong, mồ hôi thấm ướt quần áo, chảy xuống cái cổ duyên dáng, vạt áo khẽ mở, mơ hồ còn có thể thấy được ngân tích như ẩn như hiện hắn lưu lại đêm qua, cùng với khe rãnh đường cong tuyết nộn kia---
Hạ phúc của hắn liền căng thẳng.
Đây là sân của hắn, ngày thường nếu hắn không cho gọi thì không ai được phép ra vào. Bằng không, nàng sơ ý như vậy, để cho người khác nhìn thấy màn xuân sắc phong tình này, là tuyệt đối không thể!
Ước chừng một khắc qua đi, nữ nhân không biết sống chết kia đã trở lại, mang theo nước ấm. Tựa như ngày thường, cúi người hạ lễ, sau đó mới đem chiếc khăn thấm nước ấm hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo.
Hắn nhìn mà uất ức. Giường cũng đã nằm lên, lúc này nàng còn giữ chừng mực cái gì?
Căm tức, hắn lấy tay kéo nàng, hướng xuống đôi môi vừa cắn vừa mút, ý định làm đau môi của nàng, lưu lại mấy dấu răng.
Nguyên là muốn trả thù, nhưng thân hình mềm mại của nàng lại khiến hắn nổi lên phản ứng.
Nàng vừa mới tắm qua, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt. Hắn chôn mặt ở cần cổ, trầm mê ngửi.
Thực không ổn, nàng làm cho hắn không cách nào khống chế mà mê luyến thân thể của nàng.
Cứ cho sắc trời đã sáng, hắn cũng không quan tâm, một tay tham lam phủ xuống, có khát vọng ôn lại tư vị mất hồn mà cơ thể này cho hắn.
"Đừng—"Nàng còn có một tia lý trí, cảm thấy sự tình tựa hồ không tốt lắm, huống chi... huống chi thân thể của hắn...
"Đừng cự tuyệt." Hắn bất chấp, cởi áo, vội vàng cởi tiết khố, nâng đùi ngọc của nàng lên, vội vàng đâm vào nơi ấm áp kia thật sâu.
"A!" Nàng kinh hô, đem mặt chôn ở chỗ hắn, nhỏ giọng thì thầm."Đau—"
Bộ dáng yếu thế hiếm có này lấy lòng hắn.
Còn không phải? Nữ nhân gia vẫn nên nhu nhược một chút, mềm mại một chút, cần gì lúc nào cũng quật cường chống đỡ, đối với nam nhân như vậy đều vô dụng.
"Được, được, là do ta quá mau." Hắn trấn an, dỗ nàng hai câu, hôn lên lệ dung của nàng."Ai bảo ngươi chọc giận ta."
"Ta— "khi nào?
Chuyện đáng giận nhất ở trên đời là, người làm chuyện khiến người khác phát điên, sau lại bày ra một vẻ mặt vô tội, hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Mạc Nhạn Hồi nàng chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Chôn sâu ở trong ấm huyệt của nàng, giật giật, trừng mắt nhìn nàng."Là tính tình ta không tốt, làm sao?"
Bàn tay mềm mại nâng lên, xoa gương mặt uất ức của hắn. Nàng nhấc người lên hôn hắn, chóp mũi chạm chóp mũi, thân mật nói: "Ta ăn nói vụng về, ngươi đừng tức giận—"
Giai nhân trấn an, cơn tức lập tức tiêu tan, hắn thực cảm thấy mình vô dụng.
Hừ hừ, không cam lòng, lại muốn có được càng nhiều nhu tình mật ý, nhìn nàng không tự chủ được nhếch lên khóe môi.
Nàng— nở nụ cười.
Tuy rằng cực lãnh đạm, nhưng những năm gần đây, duy nhất lần này thấy nàng nhếch môi lộ ra nụ cười.
Hắn nở nụ cười, như có được tất cả trân quý trên đời, từ từ nổi lên khoái ý, hạ thân liên tục luật động.
Nàng nhíu mày, hai tay gắt gao nắm ở khung cửa sổ, hơi thở hổn hển, giống như là ẩn nhẫn điều gì đó.
"Kêu lên đi, ta muốn nghe thấy tiếng của ngươi."
"Ngươi.... a.... chủ... ân...."
"Ta họ gì, còn phải nhắc nhở ngươi sao?" Trực tiếp cầm lấy hai tay nắm chặt lấy khung cửa sổ đến mức đốt ngón tay trắng bệch của nàng đem đặt ở trên vai, giọng nói trầm nhẹ mị hoặc, dụ nàng nói ra khỏi miệng.
"Mộ Dung..." Nắm chặt hai tay, âm thanh kia truyền đến tai hắn, cực nhuyễn, cực mị.
"Thật ngoan... Tiểu Thập Nhi của ta." Ôm chặt lấy cái eo nhỏ, tăng thêm chút lực đạo, khiến nàng không thể chống đỡ được, âm thanh yêu kiều kêu lên.
"Mộ Dung... Mộ Dung..."
Xem... lúc này không phải là kêu lên sao.
Hắn cười nói: "Ôm ta, ngã ta cũng mặc kệ."
Trong nháy mắt, nàng không khống chế được cào tấm lưng của hắn, hẳn là sẽ lưu lại vết, bất quá, hắn không định nói cho nàng biết.
Vui một hồi, hắn tựa vào vai của nàng, điều hòa hơi thở.
Cổ nhân nói không sai, chết dưới hoa mẫu đơn, cũng cam nguyện. Hắn lại chả quan tâm cái gì, khi xúc động lên thì cái gì cũng không quản, thương thế không chịu nổi ép buộc, ẩn ẩn đau.
"Làm sao vậy?"
Nữ nhân này! Có thể đừng sâu sắc như vậy hay không?
"Không có việc gì!" Hắn cứng rắn trả lời. Là nam nhân chết cũng không thể thừa nhận! Cùng vui với mỹ nhân đến mức mềm cả chân, truyền ra ngoài còn không phải là không muốn sống?
Không biết là nàng thật phát hiện ra, hay chỉ đơn thuần là cử chỉ thân mật, đôi bàn tay chặt chẽ ôm lấy hông của hắn, giảm đi gánh nặng ở trên đùi.
Hắn cười khẽ, cắn gáy của nàng, thấp giọng gọi: "Nhạn Hồi... Nhạn Hồi... Nhạn Hồi đáng yêu tri kỉ của ta..."
Cần cổ bị cắn tê tê, nàng sợ ngứa rụt lại, sợ hắn ôm ôm thân ái, một lát nữa lại..."Ngươi... ngươi không thể lại..." Ánh mắt trừng hắn mềm nhẹ vô lực, ba phần cũng không giống với cảnh cáo, bảy phần lại giống với hờn dỗi.
"Yên tâm." Hắn cũng không muốn ở trước mặt nàng mà mềm chân, khiến nàng chê cười cả đời.
"Ngươi cũng biết tác phong của ta là gì, đừng giả ngu."
"Ta, ta chỉ là......" Chờ mong cả đời, cũng không cho rằng sẽ có được, nhưng đột nhiên có một ngày, hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay, ngược lại chậm chạp không dám nhận lấy. Là sợ khi nắm lại bàn tay lại phát hiện vẫn là công dã tràng? Hay vẫn là tự hỏi chính mình, những thứ có được này từ đâu mà đến?
Mấy năm này, theo thói quen nhìn lên, cũng không dám dùng tay chạm vào. Nam nhân quá mức hoàn mỹ kia, là thánh địa kính yêu tối thiêng liêng nhất ở trong lòng, nàng làm sao có thể, làm sao dám?
"Ngươi cũng biết rõ ta, ta lại là người thế nào, sẽ không đụng đến người ở bên cạnh. Huống chi, ngươi đã bao giờ thấy ta đắm chìm trong nữ sắc? Nhạn Hồi, nếu miệng người lại nhét đầy chừng mực, không chỉ là bôi nhọ chủ ý của ta, cũng là tự nhục nhã bản thân, nghe hiểu không?"'
".... . Ân."
Nghe được nàng nhận lời, lúc này mới vừa lòng lùi cơ thể lại, để cho nàng rời khỏi cửa sổ.
Không có chỗ dựa, dưới chân hắn liền mềm nhũn, cánh tay mềm mại kia lập tức đỡ lấy, đưa hắn dìu về phía giường.... . Ai....... cái này, thật không còn mặt mũi làm người.
"Trên đầu chữ sắc là một cây đao, lần tới đừng có tiếp tục phóng túng như thế." Lại vắt chiếc khăn nóng lau người sạch sẽ cho hắn lần nữa, miệng nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại.
Giáo huấn hắn?
Hắn chau chau mày, lấy tay kéo nàng xuống, thân mật: "Cho dù ngươi là độc, ta cũng cam tâm tình nguyện uống."
Nàng nhu thuận, nằm ở trong lòng hắn, một lúc lâu cũng không ai tiếp tục nói nữa.
"Nhạn Hồi..."
"Ân?"
"Ngươi như thế nào xác định là ta?" Mộ Dung gia có cặp song sinh, tướng mạo không có mấy điểm khác biệt, ngay cả nhũ mẫu từ nhỏ cùng lớn lên cũng không nhận ra, nàng lại lấy tự tin từ đâu đến?
"Các người.... . không giống nhau." Nàng không thể nói rõ ràng nguyên nhân chính xác, chỉ biết là, mình sẽ không nhận sai nam tử ở trong tâm. Vì sự tác động của hắn, tim đập dồn dập không ngừng là minh chứng hữu lực nhất.
Nàng yêu, cho tới bây giờ cũng không phải là một khuôn mặt.
"Luôn luôn phải có căn cứ gì chứ, bằng không làm sao thuyết phục được nhóm ông chú khó chơi lại ngoan cố kia?"
"Cái này." Tay mềm lại xoa chỗ gần khuỷu tay phải, một vết sẹo ước chừng ngón út, vì nàng mà lưu lại, là chứng minh hữu lực nhất chỉ có ở Mộ Dung Thao.
"Vạn nhất....... sai lầm thì sao?"
"Sẽ không!"
"Ta nói là vạn nhất, ngươi.... . sẽ làm gì bây giờ?" Kỳ thực không có cách nào hỏi rằng - chúng ta phải làm sao?
"Ta chấp nhận."
"Ngươi cho dù có hối hận, cũng sẽ không cho ngươi đi." Kiên quyết không buông tay.
"Ân." Không cần như thế, nàng cũng sẽ không đi, hắn ở ngay chỗ này, nàng còn có thể đi đâu?
Ngón tay nàng đáp lại đôi bàn tay, gò má chạm gò má, trộm một chút ôn tồn.
Mộ Dung trang chiếm hơn mười khoảnh, bao năm qua tới nay, Mộ Dung tộc ở đây khai chi tán diệp, vinh thịnh mấy trăm năm, tựa như thôn trang nhỏ tuyệt thế độc lập, biệt viện ở giữa Mộ Dung phủ là nơi ở của gia chủ nhiều đời.
Lúc ban đầu, là từ rất lâu rất lâu trước kia, nữ nhi Mộ Dung gia từng vào cung làm phi, sau đó chấp chưởng hậu cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Vì thế, Mộ Dung gia liền từ đó nước dâng thuyền lên, dùng ý chí làm gốc ban đầu, hơn nữa còn có kiến thức kinh thương vô hạn, từ đó từng bước từng bước ở thành môn quy như hiện nay.
Mộ Dung gia một nhà bao quát đại kế dân sinh, giao tiếp nhiều mặt, cho đến ngày nay, nghiễm nhiên đã trở thành chủ mạch cho nền kinh thương vùng Hoài Nam. Hàng năm đến lúc đều cống hiến đầy đủ cho quốc khố, quan viên địa phương cũng kiêng kị vài ba phần.
Giống như một gốc cây đại thụ trăm năm, thân cây cung cấp chất dinh dưỡng cố gắng khai chi tán diệp, lớn mạnh đến mức dậm chận một cái cũng có thể khiến cho nền kinh thương của quốc gia bị rung chuyển.
Nhưng, càng về sau, ai lại không muốn làm cái thân cây kia? Ai mà trung thực, tình nguyện hầu hạ người khác? Chỉ cách có vài cái bụng lại có thể khác biệt như thế?
Những năm gần đây, Mạc Nhạn Hồi thủy chung nơm nớp lo sợ, một lát cũng không dám lơi lỏng, chính vì nàng hiểu rõ, chỉ cần hơi vô ý, Mộ Dung Thao có thể ngay cả xương cốt cũng không còn.
Người muốn hắn chết, nhiều lắm, rất nhiều, nếu thực xảy ra chuyện, hung thủ là ai đều không thể nói được.
Lúc trước khi gặp chuyện không may, Mộ Dung Thao từng điều nàng đến vùng Lãnh Châu tiếp tế, người gặp thiên tai, hắn chỉ có thể tìm người đáng tin cậy nhất, tin tưởng phẩm hạnh của nàng. Chỉ sợ chủ sự bên trung gian kiếm lời nhét vào túi riêng, nạn dân liền bị ăn ít đi vài bát cơm.
Nàng nguyên là thấy không ổn, mấy năm nay nàng chưa từng rời xa hắn như vậy. Nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của hắn, vừa rời đi, liền xảy ra chuyện.
Nàng chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa thành, không đến nửa ngày sau liền thấy người trong trang giục ngựa đến truyền tin tức, vội vàng chạy về, hắn đã một thân trọng thương, bị đưa về phủ.
Nghe nói, khi thuyền khởi hành, hắn với Mộ Dung Lược cùng nhau đi, trên đường lại phát sinh việc ngoài ý muốn, chỉ tìm được hắn bị rơi xuống ở triền núi. Còn Mộ Dung Lược cho đến nay không biết rơi xuống đâu, sinh tử khó dò.
Các trưởng lão lập tức triệu nàng trở về, là vì muốn xác nhận thân phận.
Trên người hắn có ấn tín của Mộ Dung Thao, còn có túi gấm nhỏ từ nhỏ chưa từng rời khỏi người. Có vật chứng, nhưng vẫn không đủ, nên lập tức gọi về, vì nàng cùng hắn ngày đêm đều ở chung, cũng là thân tín nhất của Mộ Dung Thao, một câu của nàng, hết sức có phân lượng.
"Hắn chính là— gia chủ."
Một câu, từ nay hết thảy đều đã được định, không có một người nào nghi kị.
Sau này, nàng trái lo phải nghĩ, như vậy không khỏi quá mức trùng hợp, cực kì giống âm mưu được tỉ mỉ bày ra. Chủ mưu là ai, nàng đến nay vẫn đang tra, nếu tra không được chân tướng, nàng thật sự có lỗi với Mộ Dung Thao.
"Vẫn là chưa tra được nơi nào Mộ Dung Lược ở đâu sao?"
Mộ Dung gia có mật thám tinh anh, đi theo Mộ Dung Thao kinh thương mấy năm nay, biết rất rõ những chuyện sáng tối, hôm nay không biết, ngày mai ăn rủi ro tiềm ẩn chính là mình.
Mấy năm nay mật thám điều tra sự việc, vô luận lớn nhỏ, chưa bao giờ có sai lầm, nhưng sự việc phát sinh đã được hơn một tháng, lại không hề có thu hoạch gì, này—
Nàng nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
"Biểu tiểu thư—"
Tả hộ vệ muốn nói lại thôi, đổi lấy cái nhìn của nàng."Chuyện gì?"
Tả, hữu hộ vệ là tùy tùng cho Mộ Dung Thao còn lâu hơn so với nàng, đoạn thời gian hắn dưỡng thương này, hai hộ vệ này là người duy nhất có thể tin tưởng, là người có thể hiểu rõ tình thế.
"Người hiện thời ở trong phủ thật sự là gia chủ?"
"Thế nào? Ngươi phát hiện có điều gì khác thường?"
"Không, không có. Chỉ là phòng vạn nhất."
"Là hắn, chuyện đấy không cần đa tâm. Về phần Mộ Dung Lược mất tích— nói mật thám tiếp tục điều tra, một khi tra ra cái gì, dù cho rất nhỏ cũng phải báo lại."
"Vâng." Bàn xong việc, thuộc hạ nhất nhất đều rời khỏi thư phòng, lúc này nàng mới có thể đi về phía cửa nhỏ phía sau. Tuyệt không ngoài ý muốn, đem nam tử đang dựa vào cửa đi về phía chủ vị.
Cửa nhỏ này thông đến phòng ngủ của gia chủ, vốn là ngày thường thiết kế cho dễ dàng xử lý công vụ, trừ bỏ vài người cực kì thân tín, cũng không có bao nhiêu người biết.
Đùi phải vẫn không thể đứng lâu, nàng bưng thuốc mới được hầm tốt quỳ gối ngồi ở trước mặt hắn. Vì hắn tháo bỏ đôi hài, đem hai chân ngâm vào trong đó, lại vắt khăn nóng thấm thuốc đặt ở trên đùi hắn.
Hắn cúi mắt, chăm chú nhìn nữ tử đang dốc lòng chăm sóc.
"Vẫn là không có tin tức sao?"
"Ân. Mật thám vẫn toàn lực điều tra."
Hắn hừ hừ.
"Tốt nhất là mau chóng đem người tìm ra, sớm đem chân tướng làm rõ, đỡ phải trong phủ cao thấp đều là binh lính, khắp nơi đều bị nghi ngờ, làm sao mà sống qua ngày!"
Nàng dừng động tác một chút."Tả hộ vệ là xuất phát từ lòng trung thành, ngài đừng giận hắn."
"Ta ai cũng không giận!"
".........." Rõ ràng là bộ dáng bực mình.
"Ngươi thì sao? Ngươi nghi ngờ ta cái gì?"
"Là có một chút suy nghĩ......." Bất quá không phải là nghi hắn."Người này ngay cả mật thám trong phủ đều có thể tránh thoát, thấu triệt toàn bộ phương pháp làm việc của chúng ta, khiến không người nào có thể tra ra được. Ta nghĩ, nếu không phải là người một nhà, hơn nữa còn là người một nhà biết rõ ràng chúng ta, mới có thể làm được đến quỷ không biết, thần không hay."
"Ngươi muốn ám chỉ hắn."
"Người chết đều còn có thi thể, nhưng Mộ Dung Lược đâu? Vì sao chúng ta không thể tìm được?" Nếu là cùng bị thương, thám tử không thể không tìm thấy. Nếu bị bắt giữ thì vô luận tặc nhân muốn làm chuyện gì thì cũng đã sớm có động tác, duy nhất một khả năng, chỉ còn một phương hướng—
"Ngươi đây là rủa hắn hay là nghi ngờ hắn?"
Thấy sắc mặt hắn khó coi, nàng than nhẹ."Ta biết người không thích người khác nói xấu hắn, hắn là thân đệ đệ của người. Nếu được, ta cũng không nguyện lấy lòng tiểu nhân mà đi nghi ngờ hắn."
Nếu hắn luôn luôn chỉ là Mộ Dung Lược, qua lại khi dễ nàng, khắp nơi đều một vẻ ép buộc, vì Mộ Dung Thao nàng có thể nhẫn. Chỉ cần hắn không làm ra việc gây tổn thương này thì cả đời này nàng đều không chống lại hắn.
Nhưng tình huống hôm nay hiển nhiên không phải như thế. Biết rõ chủ tử không thích, nàng vẫn nói ra lời nhắc nhở, để phòng ngừa hắn lại dính rủi ro.
Mộ Dung Lược rất ít khi nhúng tay vào gia nghiệp, ngày ấy vì sao đột nhiên muốn cùng đi nghị sự?
Mà sao lại khéo, hắn vừa ở cùng, Mộ Dung Thao liền xảy ra chuyện.
Hơn nữa xử trí còn không lưu lại dấu vết, trừ bỏ Mộ Dung Lược, không ai có bản sự kia, có thể ở gần bên người chủ tử, dễ dàng xuống tay, cũng chỉ có Mộ Dung Lược, mọi chi tiết trong Mộ Dung trang đều nắm ở trong lòng bàn tay. Vì chủ tử thân thiết tin tưởng, không hề phòng bị hắn.
Nàng còn có thể nghĩ như thế nào? Trừ bỏ thần thông quỷ quái, nàng thật không nghĩ ra khả năng khác.
"Ở trong mắt ngươi, hắn liền không có lương tâm, không có nhân tính như vậy?"
"Ta cũng hy vọng không phải hắn." Bằng không, bi thương nhất vẫn là Mộ Dung Thao, nàng không đành lòng để hắn nhận phải đả kích tàn khốc như thế.
"Nhạn Hồi, hắn có chút tùy hứng, có lẽ tính còn có chút kém, luôn mang ý định khắp nơi làm khó dễ. Đây cũng bởi vì từ nhỏ không có người nào thương tiếc hắn, lắng nghe hắn nói, dung túng hắn. Mà nay, có người đau, có người thương, hắn chỉ là mang tính tình của đứa nhỏ muốn đùa giỡn linh tinh, đông náo tây loạn, chính là muốn người khác chịu đến cực hạn. Lúc ban đầu là không có người nào có thể vô điều kiện dung túng hắn, về sau cũng chỉ là đơn thuần náo loạn, muốn huynh trưởng sủng hắn một chút. Vô luận là ngươi tin hay không tin, ta tin tưởng trong lòng hắn cũng sẽ có cảm động. Hắn lại không phải là cầm thú, cũng sẽ không muốn đại ca của mình chết."
Nàng chỉ cúi mắt, an tĩnh nghe, không nói một lời nào.
"Ngươi không tin?"
"Mộ Dung Lược như thế nào cùng ta không có quan hệ." Nàng không việc gì phải tìm tòi nghiên cứu hắn nghĩ cái gì, động cơ là cái gì. Nhưng Mộ Dung Thao thương hắn, nghĩ như vậy có thể làm hắn trở nên tốt hơn một chút.
"Phải không? Ở trong lòng ngươi, người này căn bản không là gì sao?"
Nàng cố gắng nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.
Thật ra là nàng muốn nói, nàng đối với người này quả thật một chút ý tưởng cũng không có.
Cũng đúng. Nàng làm sao có ý tưởng gì đây? Một người chưa từng đem ánh mắt đặt ở trên người hắn, lưu lại không quá một lát. Hắn là tốt là xấu, quả thật cùng nàng không có quan hệ, cũng sẽ không có cảm giác.
Hắn cười cười, nhìn nàng lau khô hai chân, lại một lần nữa mang hài vào, dựa vào mép bàn đứng dậy."Ta đi dạo ở trong vườn một chút, rất nhanh sẽ quay trở lại, không cần lo lắng."
Lời vừa nói còn mang theo một ý nghĩa khác, đó là, không cần nàng đi cùng.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn bị thương cự tuyệt nàng, đem nàng xa cách khỏi cửa lòng, khóa tình cảm lại, không cho nàng đụng chạm.
Nàng ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng hắn lẻ loi cô độc, thật lâu không có rời đi.
"Rất nhanh trở về" này, vừa đi liền đi cả một buổi chiều, ngay cả bữa tối cũng không ăn.
Hắn đã mở miệng, không ai được phép quấy rầy, bất luận kẻ nào, liền không người nào dám làm trái. Nàng đứng nhìn từ xa, không thể tới gần, chỉ có thể ở trong đình không nhúc nhích.
Gió nổi lên, nàng cầm áo bào, thật lâu, thật lâu, không đợi được đến khi hắn quay đầu lại nhìm.
Đây là lần đầu, hắn đem nàng bỏ xuống, lãng quên.
Sắc trời dần dần tối, hắn chậm rãi trở về phòng, thấy một bàn đầy ắp thức ăn, cùng với nữ tử kiên nhẫn chờ đợi.
"Thật xin lỗi, có chuyện suy nghĩ nên thất thần, quên thời gian, ngươi đã ăn chưa?"
Nàng lắc lắc đầu. Hắn không dùng cơm, nàng làm sao có thể ăn trước hắn?
Mạc Nhạn Hồi đứng dậy đem đồ ăn chuẩn bị lại một lần nữa, hắn nâng cánh tay lên, dịu dàng ôm nàng.
Nàng đứng yên bất động, im lặng ở trong vòng tay của hắn. Hai người dựa vào nhau, thật lâu không có hành động gì khác.
"Thật xin lỗi, sau này người không thích nghe thì ta sẽ không bao giờ nói nữa." Là nàng không tốt, muốn hắn phải nhìn nhận chuyện bị chí thân phản bội. So với giết hắn thì lại càng tàn nhẫn, có một số việc, biết rõ là không thể nói, nàng làm cái gì cứ hướng chỗ đau là đánh.
Hắn muốn nghĩ Mộ Dung Lược là tốt, vậy thì là tốt đi. chỉ cần hắn đừng lộ ra vẻ mặt mờ mịt ưu thương, quay lưng để lộ thân ảnh tịch mịch cô liêu.
"Không phải là ngươi sai." Hai cánh tay càng ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt hơi gian nói với nàng."Không ổn, ta cái gì cũng không cầu, cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi, Nhạn Hồi... Nhạn Hồi..."
"Ta luôn... luôn luôn ở bên cạnh người!" Dang tay kiên định ôm lại, an ủi hắn lúc này tuyệt vọng mà yếu ớt.
Cứ như vậy thôi, biết rõ như thế, nhưng cũng là con đường mà hắn lựa chọn, ôm lấy một thứ không thuộc về tâm của hắn, ôm thân hình chân thật lại vô cùng hư ảo, vui vẻ trong tịch mịch.
Mặc dù đau đớn, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |