Vay nóng Homecredit

Truyện:Lười Thê Của Tổng Giám Đốc - Chương 47

Lười Thê Của Tổng Giám Đốc
Hiện có 55 chương (chưa hoàn)
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-55 )

Siêu sale Shopee


Cái gì đang không ngừng cắn môi mình vậy? Nhưng là thực thoải mái, mềm mại lại ấm áp lắm. Hử? Người này rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt trên người anh ta khiến người ta rất muốn trầm mê mãi mãi, không cần tỉnh lại. Ách lừa gạt, mặt mũi người nọ ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng khiến cho cô khẩn trương, hô hấp ngày càng không thông. Sao lại là anh ta? Sao lại là anh ta chứ! Khuôn mặt kia, đó là khuôn mặt Bùi Nhĩ Phàm mà mình nhìn thấy mỗi ngày, phiền hà mỗi đêm, nhìn từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đáng ghét! Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ rồi! Y Thượng Tĩnh, mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại, mau a mau a!!

"Á!" Y Thượng Tĩnh mở bừng mắt ra, liền lập tức ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, "Làm sao có thể, làm sao có thể mơ thấy anh ta chứ! Nhưng... Y Thượng Tĩnh, xem ra mày thực sự yêu rồi, muốn quen bạn trai! Cư nhiên bắt đầu mộng xuân! Lại là mơ về anh ta nữa chứ!"

Đột nhiên phát hiện ra chăn trên giường không phải là của mình, ra giường màu trắng, gối cũng màu trằng, giường màu đỏ sậm, rèm cửa sổ trắng, sô pha lớn màu đen, gương lớn, TV lớn, đèn treo hình hoa sen, vách tường màu trắng."Đây là nơi nào? Bây giờ là mấy giờ rồi? Như thế nào lại cảm giác thấy mình ngủ đã lâu rồi?" Y Thượng Tĩnh có chút mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, đồng thời cũng cố gắng nhớ lại chuyện trước lúc ngủ. Thứ bảy, đầu tiên là gặp Phương Nhứ, tiếp theo là xem mắt, sau đó cảm giác mình hình như bị người ta tính kế, tiếp theo là gặp Bùi Nhĩ Phàm, sau đó thì sao?

Phương Nhứ?! Phương Nhứ nói cô ấy cùng Thiếu Ương thật sự đã chia tay! Bọn họ sẽ không phải là vì câu nói kia của mình mà chia tay chứ! Ách, có phải vậy không, hai người bọn họ ở cùng nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại vì mấy câu nói của người ngoài mà chia tay?! Bất quá, Phương Nhứ nói trong lòng của cô ấy có người khác, người khác đó là ai? Còn nữa, đêm đó Phương Nhứ nói Dịch Thiếu Ương nhớ kỹ lại Tiểu Tĩnh là người nào? Aizz! Quan hệ của bọn họ sao lại rắc rối như vậy chứ!

Đau đầu quá! Vén chăn ra, Y Thượng Tĩnh xuống giường, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Bùi Nhĩ Phàm, cùng với hình ảnh nụ hôn phát sinh bên ngoài thang máy, ngón tay đang xoa huyệt thái dương cũng cứng lại: "Á! Chẳng lẽ không phải mơ? Thật sự... thật sự... Ôi, trời ạ, tôi không muốn sống nữa!"

"Đang yên đang lành, sao lại không muốn sống nữa?!" Một giọng nói đàn ông vang lên, vài phần chậm rãi, vài phần trêu đùa.

Nhưng khi Y Thượng Tĩnh nghe thấy giọng nói này thì thân thể lại cứng đờ, Bùi Nhĩ Phàm! Sao mà ở đâu cũng gặp phải anh thế?! "Tôi nói không muốn sống nữa khi nào chứ?" Xoay người, tuy rằng ngữ khí thực vững vàng, giống như lúc tìm anh báo công tác ngày thường, nhưng trên mặt lại không cách nào trưng lên nụ cười chuyên nghiệp được, mấy cái hình ảnh ở trong đầu kia, thật sự làm cho Y Thượng Tĩnh ngay cả giả cười cũng cười không nổi! Hơn nữa, thay đổi là đặc quyền của nữ nhân, nói mà không thừa nhận cũng không phải không thể! "Làm sao anh lại ở chỗ này?" Theo thói quen nói lãng sang chuyện khác, đem vấn đề ném lại cho anh ta.

Bùi Nhĩ Phàm cầm trên tay một hộp gì đó giơ giơ lên, đi về phía Y Thượng Tĩnh: "Mua thuốc cho cô."

"Mua thuốc? Tôi rất khỏe a, vì sao lại mua thuốc cho tôi?" Y Thượng Tĩnh nhíu mày hỏi, đột nhiên nhớ tới, mình hình như bị người ta tính kế, mình uống chén rượu đỏ kia hình như là bị bỏ thuốc—— bởi vì lúc ấy chỉ có Y Thượng Tĩnh đem rượu đỏ uống lên, mà Sử Lộc dường như chỉ ăn điểm tâm, lại không động đến chén rượu đỏ đó!

"Nhớ ra rồi sao?" Bùi Nhĩ Phàm đứng ở trước mặt Y Thượng Tĩnh, sau đó đặt một tay lên trán Y Thượng Tĩnh, nhưng Y Thượng Tĩnh lại bị động tác này của Bùi Nhĩ Phàm dọa đến, máu sôi trào, cả người nóng lên."Nhiệt độ cơ thể tại sao lại lên cao thế? Mau lấy thuốc này uống vào!" Bùi Nhĩ Phàm buông tay ra, đem thuốc cầm trong tay đưa cho Y Thượng Tĩnh.

Y Thượng Tĩnh tự nhiên sẽ không nói mình nóng lên là bởi vì động tác đột nhiên của anh, cúi đầu, nhận lấy thuốc, nhìn nhìn, là Penicilin."Tôi rất khỏe, cũng không có cảm giác gì khác, không cần uống thuốc đâu! Là thuốc ba phần độc!" Y Thượng Tĩnh tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không có đem penicilin trả lại cho Bùi Nhĩ Phàm, "Hơn nữa, vừa rồi không có bác sĩ kiểm tra, tôi sao có thể uống thuốc loạn được?"

"Tôi gọi điện thoại hỏi qua rồi, từ bệnh trạng của cô mà xem, chỉ là không cẩn thận uống phải chút thuốc ngủ thôi." Bùi Nhĩ Phàm ngồi xuống, vẻ mặt thoải mái, không chút để ý hỏi, "Sao cô lại uống phải thuốc ngủ thế? Còn nữa, cô nói cô bị trúng kế, đến tột cùng là sao lại thế này?"

"Tôi chỉ đi xem mắt! Nào biết đối tượng xem mắt lại là Sử Lộc! Về phần trúng kế, vừa mới bắt đầu tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy rất buồn ngủ thôi; nhưng sau lại phát hiện Lý Quốc Chính, không đúng, là ngay từ đầu tôi liền thấy Lý Quốc Chính rồi, nhưng anh ta lại ở cùng một cô gái. Cũng không đúng, tôi chỉ là sau khi uống rượu đỏ xong, cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, bởi vì tôi là không có khả năng ngủ trước mặt người ngoài..." Đang lúc Y Thượng Tĩnh ngồi ở đối diện Bùi Nhĩ Phàm đem chuyện nói đến chỗ này thì chợt nhớ tới mình hình như đã ngủ trước mặt Bùi Nhĩ Phàm ba lần rồi, nếu như dựa theo lời nói vừa rồi của mình mà nói, mình là đã đem Bùi Nhĩ Phàm xem như người nhà rồi? "Ầm" một tiếng, trong đầu Y Thượng Tĩnh một mảnh xấu hổ cùng hối hận, sao lại thế này chứ, mới trúng một chút thuốc ngủ thôi mà, đầu óc thế nào lại không dùng được, sao lại nói ra những lời không suy nghĩ như vậy chứ, một chuyện vô cùng đơn giản, cũng bị nói đến loạn thất bát táo! "Aizz, bất kể sao lại thế này, tóm lại tôi chính là đã phát hiện vậy đó!" Y Thượng Tĩnh có chút xấu hổ cũng lười nói thêm gì nữa, rất nhanh liền buông ra một câu tổng kết, "Cám ơn anh hôm nay đã giúp tôi! Nhưng anh... làm sao anh có thể... có thể..." Y Thượng Tĩnh chưa bao giờ để mình chịu thiệt, đương nhiên sẽ tính sổ trước tiên.

"Là hôn cô sao?" Bùi Nhĩ Phàm tiếp lời nói, cười khẽ, hơn nữa trong mắt đều là đắc ý, không có một tia ăn năn hối lỗi, "Tôi chỉ là dựa theo lời kịch bản của cô để nói tiếp được chứ, nếu cô muốn tính sổ, hay là tính sổ mình trước đi!"

"Nhưng anh cũng không cần làm như vậy a! Anh không sợ bạn gái của anh hiểu lầm sao?" Trên mặt và trong mắt của Y Thượng Tĩnh đều là sự không cam lòng, ngọn nguồn của chuyện này quả thật là do mình mà ra, nhưng anh ta diễn trò cũng diễn quá rồi, "Hình như lúc ấy bạn gái của anh đứng ở ngay bên cạnh!"

"Cô bây giờ mới nhớ tới có phải đã quá muộn hay không?" Bùi Nhĩ Phàm lắc lắc đầu, độ cong trên khóe miệng rõ ràng càng gia tăng, "Cho nên bạn gái của tôi bị cô chọc tức mà chạy đi! Cô nói xem, chuyện này, chúng ta nên tính sổ thế nào đây?"

Ách, sao lại quay sang anh ta tìm mình tính sổ rồi?! Chẳng lẽ hôm nay tất cả thiệt thòi, tổn hại, bất lợi đều phải nuốt xuống như vậy sao? Theo như lời anh ta, mình ôm anh ta trước mặt bạn gái anh ta, người ta không hiểu lầm mới là việc lạ đó! Hơn nữa lúc ấy mình chỉ là một lòng thầm muốn mượn Bùi Nhĩ Phàm đề khiến cho Sử Lộc tin mình thật sự là có người trong lòng rồi, lại chợt thấy Phùng Mỹ Nhàn đứng bên cạnh Bùi Nhĩ Phàm! Nói cách khác, Bùi Nhĩ Phàm thừa nhận Phùng Mỹ Nhàn là bạn gái của anh ta! Làm sao bây giờ, đã khiến cho người ta hiểu lầm rồi, hiện tại nói thêm cái gì cũng vô dụng a! "Đối với hiểu lầm đã tạo ra với bạn gái của anh, tôi thật sự xin lỗi. Tôi nghĩ, anh có thể giải thích rõ với bạn gái anh, nếu anh giải thích không rõ được, anh có thể bảo Phùng tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự mình giải thích với cô ấy." Y Thượng Tĩnh mở túi xách của mình ra, lấy ra xấp giấy nhỉ, viết xuống một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi, anh có thể đưa cho cô ấy gọi vào số này."

"Số này cùng với số cô để lại cho tôi không giống nhau a!" Bùi Nhĩ Phàm nhận lấy số điện thoại, "Hóa ra thư ký Y là có một số cho cuộc sống, một số cho công việc à!"

Y Thượng Tĩnh không nói gì, chỉ đem giấy bút để vào trong túi xách. Kỳ thật số này, là số mà Y Thượng Tĩnh mới đổi. Thuận tay nhìn nhìn thời gian trên điện thoại di động, đúng 3h chiều. Aizz, không nghĩ tới cứ như vậy chợp mắt trong chốc lát, cũng đã qua bốn tiếng rồi! "Nếu phó tổng không có chuyện gì khác, tôi muốn về nhà trước." Y Thượng Tĩnh thầm đau lòng cho thời gian a, nếu là ở nhà, bốn tiếng, cũng đủ chơi xong cái trò chơi kia rồi! Lần xem mắt chết tiệt này, ngày hôm qua thì xem mắt với người quen cũ, hôm nay là xem mắt với người xấu; ngày hôm qua chọc bạn tức giận, hôm nay đem bạn gái của ông chủ chọc tức mà chạy; ngày hôm qua thì say đến bất tỉnh nhân sự, hôm nay lại thiếu chút nữa bị người ta hãm hại! Aizz tự nói với mình là cái "vận may" gì đó đã đi rồi, sao chỉ có việc xem mắt cũng có thể oanh oanh liệt liệt như vậy, đầy kích thích, kinh tâm động phách?! "Về sau cũng không đi nữa!" Đây kết luận mà Y Thượng Tĩnh rút ra!

"Sao rồi? Lợi dụng người khác xong, cứ như vậy mà đi à?" Bùi Nhĩ Phàm bắt chéo chân, không chút để ý nói.

Y Thượng Tĩnh dừng chân, xoay người, nhíu mày: "Vừa nãy không phải đã cảm ơn rồi sao? Huống chi anh còn ăn đậu hủ của tôi nữa! Hơn nữa, tôi và anh lại không quen, có cái gì để nói chứ?"

Không quen? Một tuần bảy ngày thì có năm ngày phải mặt đối mặt, càng huống hồ đã ôm qua vô số lần, hôn cũng hôn rồi, nếu cái này gọi là không quen, cái gì mới được gọi là quen? Bùi Nhĩ Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào Y Thượng Tĩnh, sau đó tới gần cô.

"Anh... anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Y Thượng Tĩnh không chút nào lùi bước, có lý thì đi khắp thiên hạ cũng được, cho nên, Y Thượng Tĩnh thực đúng lý hợp tình, "Nhìn tôi cũng vô dụng thôi, điều tôi nói là sự thật, huống chi tôi cũng sẽ giúp anh giải thích hiểu lầm của anh với bạn gái anh, cho nên..."

Đột nhiên, giọng của Y Thượng Tĩnh biến mất, đó là bởi vì miệng của cô gái nào đó đã bị môi của một chàng trai che lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-55 )