Vay nóng Tinvay

Truyện:Lương Tiên Khó Cầu - Chương 60

Lương Tiên Khó Cầu
Trọn bộ 91 chương
Chương 60
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


Hôn lễ trên Thiên giới, Thiên Âm chứng kiến từ đầu tới cuối thấy cũng chẳng khác những hôn lễ ở nhân gian là mấy. Nhưng nàng cũng không có tâm tư mà đi nghiên cứu những thứ đó, đầu nàng một mảng trống rỗng, tới khi nàng phục hồi tinh thần thì đã thấy mình choàng khăn voan lặng lẽ ngồi ở trong phòng mấy canh giờ liền.

Bên tai đã không còn nghe thấy tiếng nhạc ầm ỹ, bốn phía im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhè của Lục Thủy qua lại, mà nàng lại chỉ có thể nhìn ngắm đôi tay đặt trên đùi mình.

"Tinh quân tại sao vẫn chưa quay về phòng chứ, không biết là đã trễ lắm rồi sao?" Lục Thủy liên tục lẩm bẩm oán than.

"Có thể là còn bận việc gì đó." Thiên Âm nhẹ giọng nói một câu, vốn Viêm Kì đồng ý cưới nàng cũng chì vì do Thiên đế ban hôn, hắn tới hay không nàng cũng không quá để ý.

"Còn có chuyện gì mà quan trọng hơn việc nâng khăn voan của cô dâu chứ? Lục Thủy vẫn hậm hực lẩm bẩm."Cho dù là phải tiếp nhiều tiên nhân khác khứa cũng không thể lâu như thế không trở về chứ."

"........ Hay là người về Thanh Vân trước đi, không cần phải ở lại đây chờ đợi cùng ta nữa."

"Không được." Lục Thủy lại quay về trước giường, do dự một lúc mới mở miệng."Ta muốn đợi tôn chủ ngài thật tốt ta mới quay về được, ta.... lo lắng."

Thiên Âm sửng sốt, nhướn mày há miệng nhưng không nói ra tiếng nào. Nàng ấy là lo sợ nàng làm việc ngốc nghếch cho nên mới cố tình nán lại xem xét sao? Kỳ thật nàng ấy không cần phải lo lắng như thế, hiện giờ trong lòng nàng không có gì quan trọng hơn Thanh Vân cả.

"Đến đây đến đây." Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Lục Thủy đột nhiên mừng rỡ chạy ra mở cửa."A, ngươi là......."

Thiên Âm vừa kịp nghe giọng kinh ngạc của Lục Thủy, ngay sau đó vang lên tiếng nói giận dữ của nữ tử như đang chất vấn.

"Nữ nhân không biết xấu hổ đó ở đâu hả?"

Sau đó là một trận bước chân dồn dập đi về phía nàng, vụt một cái chiếc khăn voan trên đầu nàng được hất ra, nàng cuối cùng cũng được thấy rõ một mảng đỏ chói xung quanh. Còn có ánh mắt rực lửa của nữ tử trước mặt, đáng tiếc nàng còn chưa kịp thấy rõ thì vù một cái, nàng liền cảm nhận được trên mặt đau đớn, một bàn tay mạnh mẽ giáng xuống mặt nàng, khóe miệng như có chất lỏng đang từ từ chảy ra.

"Ngươi làm gì đó?" Lục Thủy hoảng hốt hô lên, hấp tấp chạy tới nâng nàng dậy.

Thiên Âm nghi hoặc nhìn nữ tử đột nhiên ra tay với mình, vô cùng xa lạ nàng chưa từng gặp qua, tại sao trong ánh mắt đó lại tràn đầy oán hận nhìn nàng vậy.

"Tiện nhân!" Nữ tử đó dường như vẫn chưa xả hết cơn giận dữ, vươn tay gọi ra một cây trường tiên, không suy nghĩ liền hướng nàng mà đâm tới.

"Dừng tay!" Lục Thủy lúc này đã kịp phản ứng lại, thục dục tiên pháp tạo thành một vòng quấn lấy nàng ta, sau đó liền gọi ra một đôi kiếm che chở trước mặt Thiên Âm.

Nữ tử vùng vẫy vài lần đều không thoát ra được càng thêm tức giận, "Thả ta ra, ta phải giết ả tiện nhân này." Nói xong lại vung tay định sử dụng pháp thuật lại bị một tiếng quát làm cho ngừng lại.

"Nhu nhi!" Viêm Kì vội vàng bước vào trong phòng, cầm chặt cánh tay nữ tử, chân may nhíu chặt, ánh mắt trách cứ, "Muội đang làm loạn gì đó?"

"Làm loạn! Huynh lại còn nói ta làm loạn sao?" Nữ tử tức giận càng tăng lên, "Kì ca ca, ngươi còn nhớ hay không ngươi từng hứa hẹn điều gì không? Ta không có trách huynh, hiện tại ta chỉ muốn giết ả tiện nhân đã quyến rũ huynh này thôi, huynh còn nói ta làm loạn sao?"

Viêm Kì hít một tiếng, "Nhu nhi, mọi chuyện không như muội tưởng tượng đâu."

"Sự tình còn chưa đủ rõ ràng sao? Các ngươi đã........" Đưa ánh mắt lần lượt nhìn hai người hỉ phục đỏ thẫm, tức giận trong ánh mắt lại bất chợt hóa thành bọt nước, ào ào chảy ra, "Huynh bảo ta phải nghĩ như thế nào, chẳng lẽ phải đợi tới khi các người có đứa nhỏ, lúc đó mới rõ ràng sao?"

"Nhu nhi........ Đừng bướng bỉnh nữa, muội về trước đi, sau này ta sẽ..... cho muội lời giải thích xác đáng." Viêm Kì chầm chậm nói, ánh mắt mềm mại mà Thiên Âm chưa bao giờ gặp qua, nâng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nữ tử bên cạnh, nhẹ nhàng, chậm chạp giống như đang vuốt ve một đồ vật vô cùng quý giá.

"Được, ta đi. Không quấy rầy các ngươi thành thân nữa, ta không nên trở về. Ta vĩnh viễn sẽ không trở về đây nữa!" Nữ tử hất tay Viêm Kì ra, khóc lớn chạy ra ngoài.

"Nhu nhi!" Viêm Kì hoảng hốt hô một tiếng, giọng điệu lo lắng. Ngẩng đầu nhìn Thiên Âm liếc mắt một cái, do dự một lúc, cuối cùng vội vã chạy đuổi theo.

Thiên Âm lúc này mới từ trên giường đứng lên, khẽ đưa tay vuốt má cảm giác có chút hơi sưng. Nữ tử đó tới là vì Viêm Kì, giờ nàng đã biết nguyên nhân vì sao, trong lòng không rõ có cảm giác gì, hay cũng có thể là không có bất kì cảm giác gì nữa. Lặng lẽ tháo từng món đồ trang sức cồng kềnh trên đầu xuống.

"Cái này..... Đây là....." Lục Thủy còn chưa hiểu rõ sự tình, khi phục hồi lại tinh thần nhìn về hướng hai người kia biến mất lại quay qua nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Âm khó hiểu.

"Lục Thủy, ta phải nghỉ ngơi rồi, ngươi cứ về Thanh Vân đi."

"Nhưng mà......Tinh quân vẫn chưa trở về mà."

"Hắn sẽ không trở về." Thiên Âm cười cười.

"Cái gì? Vậy......"

"Trở về đi."

"......" Lục Thủy đầy một bụng nghi vấn, nhưng thấy vẻ mặt kiên nghị của Thiên Âm đành phải hậm hực quay bước ra ngoài.

Mãi cho tới khi không còn nghe được tiếng bước chân của Lục Thủy nữa, nàng mới ngừng tay, thở dài một tiếng. Trên mặt vẫn cảm thấy có chút đau đớn, nàng lấy ra lọ thuốc vẫn mang bên mình, định bôi lên mặt. Bất chợt lại nhớ tới thuốc này là do Linh Nhạc lấy ở phủ Ti Dược dặn nàng lúc nào cũng phải mang bên người. Khẽ nhíu mày, chút đau đớn trên mặt dường như đã lan xuống tới tận ngực. Cầm lọ thuốc, cuối cùng nàng lại không dùng nữa.

Tháo xuống hết tất cả trang sức, phấn son cùng hỷ phục, nàng khẽ bước tới kéo lên góc chăn. Nghĩ ngĩ một lúc, nàng liền đi tới trước bàn, thổi tắt đôi nến đỏ dụ ý thiên trường địa cửu đang bập bùng cháy. Lúc này mới yên tâm nằm xuống giường, gắt gao nắm chặt lọ thuốc nhỏ nhắm mắt lại.

Gả cho Viêm Kì, cho dù không phải là do hai người thuận ý. Nhưng sau này cả đời sẽ phải ở cùng nhau một chỗ, nàng cũng đã từng nghĩ qua, thử cố gắng yêu thương, kính trọng hắn. Cố gắng giống như nhưng đôi vợ chồng bình thường khác, như vậy có lẽ cũng không quá khó khăn. Nhưng mà hiện giờ xem ra, chỉ sợ nàng cho dù muốn là ai..... cũng đều không thể làm được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-91)