← Ch.47 | Ch.49 → |
Ở Kỳ Sơn mấy ngày, Thiên Âm đã hiểu được dụng ý của Diễn Kỳ khi mang nàng tới đây. Một phần có thể là vì thủ đoạn của Thiên Hậu, không cho nàng có quá nhiều dính dáng với Linh Nhạc. Về phương diện khác, có lẽ là vì nơi này có Viêm Hoàng.
Còn chuyện vì sao y lại làm như vậy, cố ý để nàng và Viêm Hoàng ở cùng một phòng, nàng nghĩ không ra. Y ghét nàng như vậy, còn hận không thể khiến nàng biến mất trước mặt y mà. Nàng thậm chí còn nghĩ, hôm nay nếu nàng chết, có khi y sẽ là người đầu tiên vỗ tay vui mừng đó. Vì sao hôm nay lại đưa nàng tới Kỳ Sơn, để nàng bên cạnh Phượng Minh, người y yêu thương nhất.
Hay cuối cùng y cũng nhìn ra nàng không có uy hiếp gì, hoặc là y quá tự tin vào bản thân mình? Mỗi ngày y lại tới đây kiểm tra, trên danh nghĩa là hướng dẫn bài vở cho Viêm Hoàng, nhưng mỗi lần lại nhìn nàng đầy hàm ý, muốn nói lại thôi.
Nàng không muốn tìm hiểu suy nghĩ của y quá kĩ, cũng không muốn phí thời gian đi làm rõ tâm ý của người kia. Nàng của hôm nay, chỉ đơn thuần muốn ở cùng Viêm Hoàng mà thôi. Những thứ khác tạm thời không muốn nghĩ tới.
"Đưa tay cho ta." Diễn Kỳ vào trong phòng ngồi xuống, duỗi tay về phía Thiên Âm bên cạnh. Nàng như không nhận ra y, ngơ ngác nhìn phía trước, giống như hồn phách bay mất. Không có Viêm Hoàng ở bên cạnh, nàng cũng không có lí do để tiếp tục ngụy trang.
Diễn Kỳ cau mày, cuối cùng nhịn không được bộc lộ ra. Đưa tay kéo một tay của nàng, giữ lấy mạch môn nghiêm túc nghiền ngẫm. Thiên Âm tránh thoát hai lần, tay lại bị bắt lại. Thôi thì không quản nữa, quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
Cho đến khi xác định thân thể nàng không có gì đáng ngại, Diễn Kỳ mới buông tay ra. Ngẩng đầu nhìn nàng đầy chán ghét, như ai chọc gì y, lửa giận lại bắt đầu tràn ra.
"Thân thể cô không có gì đáng ngại, tu dưỡng* nhiều là được." *tu dưỡng ở đây là tu bổ + bồi dưỡng.
Thiên Âm không đáp, y lại càng thêm tức giận, trước đây dù nàng không quấn quýt với y như quá khứ, nhưng tốt xấu gì vẫn khách khí lễ độ, bây giờ đã hoàn toàn không coi y ra gì rồi sao?
Vì cái gì mà đối với Linh Nhạc lại có thể cười rực rỡ như hoa, đối với y lại có cái bộ muốn chết không muốn sống vậy chứ. Thế mà y lại lo lắng cho thương thế của nàng nữa đấy.
Y cố gắng ngăn cảm giác tức giận trong lòng ngực, hít sâu một hơi.
"Hôm qua Linh Nhạc..."
Mới nói được câu đầu, nàng giống như bị sét đánh, chợt ngẩng đầu lên: "Y làm sao vậy?"
Diễn Kỳ cừng người, cắn chặt răng, nhìn đôi mắt mong đợi của nàng, cuối cùng tiếp tục nói: "Nó cãi ý chỉ của phụ quân, bị phạt ở băng vực suy nghĩ."
Mắt Thiên Âm như mờ đi, băng vực, lại là băng vực. Người đó vẫn lỗ mãng như vậy, không đi tìm Thiên Hậu sao? Sao lại rước lấy phiền phức từ Thiên đế.
"Phụ quân cũng chỉ muốn cho nó có cơ hội để suy ngẫm thôi, nghĩ thông suốt thì đương nhiên sẽ thả nó ra." Tuy vốn y không muốn nói những lời này, nhưng nhìn vẻ lo lắng của nàng, y lại không kìm được nói: "Mấy ngày này, cô nên an tâm đợi ở đây, nếu buồn chán thì có thể đi lại xung quanh một chút, ta đã nói với Phượng Minh rồi, ở đây sẽ không có ai đến làm phiền cô".
Nàng không trả lời, quay đầu đi chỗ khác, bắt đầu sự yên lặng vừa rồi, vẻ kích động lúc nãy như chưa từng xuất hiện.
Diễn Kỳ nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi như không hề lọt vào tai nàng. Trong lồng ngực nghẹn ứ lại, ngay bản thân cũng không thể lý giải nguyên nhân tức giận là gì, nhưng lại không tiện phát tác.
Nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của nàng, y nhìn không nổi. Một lúc lâu, Diễn Kỳ đứng lên nói: "Viêm Hoàng đi tới chỗ của Phượng Minh học thuật pháp của Kỳ Sơn, cô đi theo ta đến nhìn một chút".
Thấy nàng vẫn không động đậy, y tiếp tục nói: "Không phải cô cũng thích khiêu vũ sao? Phượng Minh am hiểu cái này nhất, cô có thể học tập nàng thêm."
Dứt lời, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn y chằm chằm. Đôi mắt như tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc và một chút kinh ngạc. Giống như hiểu ra điều gì, nàng đột nhiên nở nụ cười, đầy châm chọc.
Nụ cười kia quá gai mắt, Diễn Kỳ không tự chủ lùi về phía sau. Nhìn nàng giơ thần khí Xích Cơ trong tay lên, đưa tới trước mặt y.
"Cô... Đây là ý gì?"
"Không phải ngươi muốn nó sao?" Nàng vẫn là cười nhẹ nhàng như thế: "Ta tặng cho ngươi."
"Cô!" Mắt trợn to, tức giận trong nháy mắt bùng lên, Thiên kỵ lần trước, cũng chỉ y vô tâm, mới có thể hại nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, y cũng hối hận lắm rồi. Nhưng nàng như vậy là có ý gì? Nàng cho rằng y để nàng đến xem Phượng Minh khiêu vũ chính là mưu đồ thần khí của nàng sao?
"Cô coi bổn điện hạ là người như thế nào hả? Trong lòng cô ta là loại người tiểu nhân đến mức đó sao?"
Thấy y không nhận, Thiên Âm dứt khoát buông lỏng tay, đặt cây quạt lên mặt bàn. Đôi mắt chìm vào bóng tối, trước đây nàng vẫn muốn mắt mình có thể hồi phục thị lực, có thể tận mắt thấy thứ nàng muốn nhìn, nhưng hôm nay tự nhiên nàng lại muốn đừng nhìn thấy nữa, khi đó sẽ không cần phải thất vọng vì người duy nhất thật lòng đối xử với nàng.
"Cô nhìn ta!" Giữ lấy người trước mắt, tức giận nhịn cả buổi, rốt cục bùng lên. Y nhịn đủ cái vẻ mặt trống rỗng của nàng rồi, nhịn đủ cái kiểu khuôn phép nề nếp của nàng rồi, cả ánh mắt quan tâm nàng dành cho Linh Nhạc nữa. Y không chịu nổi! "Linh Nhạc quan trọng với cô đến vậy sao?"
Nàng vẫn không trả lời, vẫn không nhìn thấy, chỉ nhắm chặt hai mắt.
Bộ dạng như vậy, lại càng thêm chọc giận Diễn Kỳ, y cầm lấy cây quạt bên cạnh, nhét vào trong tay nàng. Còn tạo một bí thuật trói buộc.
"Đừng trách ta không cảnh cáo cô, cô và Linh Nhạc không có khả năng". Y gằn từng chữ: "Đừng nói mẫu hậu không đồng ý, ngay cả phụ quân quần tiên cũng sẽ ngăn cản. Nó là nhị hoàng tử của thiên giới, thiên giới mong chờ nó mấy trăm năm mới đợi được ngày nó thoát xác, phụ quân mẫu hậu xem nó như châu như bảo. Nếu là lúc trước cô còn có chút hi vọng, thì bây giờ... sao cô cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì đi? Đừng nói tới chuyện cưới cô làm phi, dù là thu vào phòng, cũng không tới phiên cô."
Lửa giận trong đầu như cháy đốt cả người y, từng câu từng chữ đầy tàn nhẫn, mỗi một câu đau đớn ghim vào tim người đối diện. Nghĩ đến nàng hôm nay thất hồn lạc phách như vậy lại là vì người khác, lửa giận đó y không cách nào kìm nén được, không khống chế được càng nói càng ác ý.
"Dù cho sư phụ cô còn tại thế thì vì những vướng mắc trước đây của chúng ta, cô cũng đừng mong Linh Nhạc có thể lấy cô. Sao không nhớ tới lúc đầu cô mặt dày mày dạn theo đuổi ta như thế nào".
Cho đến khi thấy đối phương sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, y mới giật mình nhận ra mình đã nói quá lời. Nhưng lời đã nói ra, không thể nào thu lại được.
Trên mặt Thiên Âm không có chút máu, đôi mắt trống rỗng, nước mắt tràn mi, toàn thân không ngừng run rẩy. Ngay cả tay bên cạnh, cũng nắm thật chặt, có vết máu đỏ sậm rỉ ra.
"Trước đây... đối với ngươi như thế nào sao?" Nàng đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, cắn chặt răng.
Vẻ mặt đó như cây cung sắp đổ, như thể chỉ một khắc sau sẽ vỡ nát tiêu tan, làm y có ảo giác, trong đôi mắt kia không phải nước mắt chảy ra, mà là máu. Trong lòng đau xót, muốn nói vài câu xoa dịu, nhưng lại không thể nào mở miệng.
Nàng vốn nên là của y mới đúng, quấn lấy y năm trăm năm, sao có thể nói buông tay, là buông tay như thế, trong lúc y không hề hay biết, cứ như vậy buông tay. Y không cho phép, trước giờ sẽ không cho phép.
Không cho phép? Y đột nhiên kinh hoàng, giống như một chuyện trước nay không cách nào nghĩ thông suốt được, bây giờ lại nghĩ ra. Thế nhưng kết quả lại khiến y không thể tiếp nhận.
Nghe nàng kiên định nói.
"Ngươi yên tâm! Diễn Kỳ, đời này, dù cho thiên giới sụp đổ, tứ hải cạn kiệt, trọng lâm hỗn loạn, ta cũng không muốn yêu ngươi nữa." Ngốc một lần là do nàng chưa hiểu chuyện, ngốc một ngàn năm nàng cũng đã ngu xuẩn đủ rồi.
Diễn Kỳ lùi một bước, trong lòng rối loạn. Muôn vàn tâm tình, cứ thế dâng lên. Tức giận vì nàng khuôn phép quy củ, phẫn nộ vì nàng phong đạm vân kinh, còn cả khi nàng quan tâm Linh Nhạc, tự nhiên y lại thấy thất bại, những lời nàng vừa nói, giống như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào ngực y.
Lần đầu tiên y nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, hóa ra bên trong không chỉ thiếu đi sự cuồng nhiệt ngày trước, mà còn là đạm mạc không có chút tư tình. Nhưng y trước đây lại hoàn toàn không hề biết.
Đột nhiên y thấy sợ thấy ánh mắt đó, vội vàng dời đi chỗ khác. Thấy nàng mở miệng muốn nói gì, y vội vã xoay người rời đi, không muốn nghe nữa, không muốn nghe nửa chữ nàng nói ra. Sao lại khiến y cảm thấy... đau lòng?
← Ch. 47 | Ch. 49 → |