Vay nóng Tima

Truyện:Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Chương 03

Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Trọn bộ 69 chương
Chương 03
Mùi hương của sư phụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)

Siêu sale Lazada


Trên người Tử Yên có mùi thơm thoang thoảng, ngay cả quần áo chị ấy đưa cho tôi cũng có mùi thơm. Sau khi tôi tắm rửa, cầm bộ quần áo màu tím nhạt lại ngửi thấy nó, từ phía sau bình phong tôi ló đầu ra nhìn chung quanh đánh giá gian phòng, chỉ cảm thấy cái gì đó cũng đều thú vị

"Hắt xì!" Tôi nhảy mũi hắt xì, lúc này mới lấy lại tinh thần và thấy mình đang đứng trần truồng, da dẻ được nước nóng ngâm cho ửng đỏ đã trở nên lạnh lẽo. Tôi vội vàng khoác quần áo vào. Tử Yên cao hơn tôi, quần áo của chị ấy tất nhiên không vừa người tôi, tôi chỉ có thể đem quần dài xắn lên cao cao, ngay cả tay áo cũng kéo xắn lên cao, cuối cùng cũng mặc xong quần áo.

Đến muộn giờ cơm, Tử Yên lại tới một chuyến, đặt thức ăn ở trên bàn tôi, rồi nói với tôi: Lâu Tập Nguyệt bảo tôi sáng mai đến phòng của hắn, bảo tôi đêm nay nghỉ ngơi sớm. Đối với tôi thì làm sao ngủ được, nằm trên giường lăn lộn liên tục cả buổi, rốt cục chịu không được phải ngồi dậy. Hơn mười ngày qua ban ngày hay buổi tối tôi đều cùng với Lâu Tập Nguyệt chung một chổ, bỗng nhiên không thấy hắn, tôi cảm thấy không quen hẳn; hơn nữa sau biến cố ác mộng luôn quấy rầy tôi, xua đuổi mãi không đi, tôi lại càng không dám ngủ.

Tôi ôm mặt ngồi hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới chiều nay tôi thuận miệng hỏi một câu với Tử Yên rằng sư phụ ở chổ nào? Chị ấy chỉ một mái cong tinh xảo thấp thoáng dưới tàng cây, ở đó có một tòa nhà lầu gác. Tôi nhìn sang, qua cửa sổ vành trăng rất lớn, hít sâu để quyết định, tôi xốc chăn lên xuống giường.

Ban đêm gió núi rất lạnh, nó luồn theo cổ áo rộng mở mà lủi vào, trên người vận áo sam mỏng như trang giấy, lạnh cóng khiến tôi run rẩy, ra sức ôm lấy cánh tay. Cũng may tòa lầu gác Lâu Tập Nguyệt ở đã ở ngay trước mắt tôi. Mỗi lần tôi muốn quay đầu đi về thì nâng mí mắt coi trộm chút, ngay tức khắc đã đánh mất tâm tư rút lui không làm nữa.

Tôi vững vàng trong gió xê dịch từng bước chân, rốt cục xa xa cũng đã nhìn thấy cửa lớn tòa lầu, trong lòng một trận vui sướng, bước chân cũng nhanh hơn chút. Lâu Tập Nguyệt dường như còn chưa ngủ, ánh nến vàng vọt ấm áp ở trong phòng lọt qua song cửa sổ, chiếu lên phiến đá trên đường bóng loáng. Tôi kích động hô hấp hơi dồn dập, bước nhanh hướng về gian phòng còn sáng đèn kia mà chạy chậm qua, khi nhấc tay phải gõ cửa, tay bỗng nhiên cứng ở giữa không trung.

Tôi nhìn xuyên quá khe hở của cánh cửa, nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt đang ngồi dựa vào tháp dài. Lúc này, hắn đã cởi bỏ áo ngoài chỉ còn một kiện trung y, tay chống cằm xem sách dưới ánh nến, tóc dài đen như nước theo hướng hắn nghiêng mặt chảy dài xuống khuỷa tay

Hắn cứ như vậy lẳng lặng xem sách, không có hành động nào khác, đối với người nhìn trộm chỉ có càng ngày càng thấy nóng lên.

Khi đó tôi cùng lắm chỉ là đứa trẻ không tới mười tuổi, cũng đã biết Lâu Tập Nguyệt là một đàn ông rất đẹp. Tuy rằng cũng tự trách mình dùng từ 'đẹp' để mô tả sư phụ thực sự rất ư là không nên. Chỉ là thực sự tôi nghĩ không ra từ nào tốt hơn. Hắn so với những người đàn ông tôi đã gặp hay phụ nữ cũng chỉ là trò hề với hắn mà thôi. Mỗi ánh mắt, mỗi cái mỉm cười, luôn khiến cho tôi đỏ mặt tai hồng, ngay cả lúc hắn tức giận dáng vẻ cau mày tôi cũng đều thấy rất đẹp.

Bây giờ nhìn trộm hắn an tĩnh thản nhiên như thế, lòng tôi như có cái gì đó nổ mạnh, tim đập dồn dập gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Qua một khắc, tôi rốt cục lấy hồn về chuẩn bị gõ cửa, nhưng lại thấy một bóng dáng duyên dáng từ trong phòng bước ra, ngay cả bước chân cũng chầm chậm, tay áo thổi hương thơm mát, nhanh nhẹn đứng bên cạnh Lâu Tập Nguyệt.

"Công tử, đêm đã khuya." Tử Yên đưa lưng về phía tôi, giọng nói mềm mại chậm rãi nói với Lâu Tập Nguyệt. Không biết vì sao, tôi cảm thấy những lời nói xuất phát từ miệng chị ấy so với ban ngày nói với tôi không giống, rốt cuộc là không giống chổ nào tôi không nói ra được.

Ánh sáng trong phòng khẽ lay động, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu rọi lên người Lâu Tập Nguyệt, nhưng khi hắn ngước mắt nhìn về Tử Yên trước mặt, dường như toàn bộ gian nhà đều bừng sáng trong một cái chớp mắt.

Tử Yên lén lút nhích đến bên người hắn chút nữa, tiếng nói càng mềm càng êm ái hơn, như đám sương đọng lại mặt nước dày chảy vào sông Giang Nam xinh đẹp tuyệt trần, khiến cho người ta mơ màng."Công tử" chị ấy lại thấp giọng gọi một tiếng, vòng eo mềm mại đáng yêu hạ thấp xuống "Công tử......" run rẩy, lấy cánh môi mình dán lên cánh môi mỏng đó, thân mình thuận thế mềm nhũn, hóa thành một nước ao xuân hòa vào lòng ngực Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt cứ ngồi như vậy cũng không hề động gì, lông mi dầy phủ lên đôi đồng tử khẽ nhìn bóng ảnh màu tím nhạt, đôi mắt nhìn về phía Tử Yên đang dùng kỷ xảo lấy lòng bản thân mình, cũng không khước từ cũng không đón chào.

Tử Yên hôn lên cánh môi mỏng của hắn hồi lâu, thấy Lâu Tập Nguyệt không có ý không hài lòng, chị ấy ỷ vào lá gan đưa cánh môi dời dần xuống......

Một phòng ấm áp thơm mát, cảnh xuân bốn phía.

Tôi trợn tròn mắt đến nỗi quên luôn cả việc hít thở, mãi đến khi trong ngực như có một ngọn lửa đốt cháy, tôi mới run lên tỉnh táo lại. Hai tay che miệng lại, chân vô ý thức lui về phía sau..

"Ngươi đang làm cái gì?"

Một bàn tay không hề báo trước khoác lên vai tôi. Trong họng tôi phát ra tiếng thét chói tai, ba hồn sáu phách, dưới chân bỗng nhiên trơn trượt, theo bản năng tôi múa máy hai tay vung cào cấu giữa không trung, dùng sức bám vào một vật gì đó ổn định lại. Trọng họng nghẹn ứ không thể thoát ra ngoài, tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi bám trụ vật gì đó nó đang di động đưa tôi về phía trước, tôi ngây ra như phỗng nhìn nó đưa về hướng phòng, đến khi phát hiện xảy ra chuyện gì, cánh tay tôi mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.

Bị ngã khiến khuỷa tay cái trán tôi đều đau nhức, trong nháy mắt, tôi chỉ hy vọng trên mặt đất có một khe nứt ra nhét tôi vào trong. Phòng trong cửa ngõ rộng mở, cảnh xuân tràn trề triền miên, bị gió đêm thổi qua, bỗng nhiên tiêu tán. Bên tai tôi tĩnh lặng khiến đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà sau đó tôi nghe thấy tiếng cười khẽ cực kỳ dễ nghe.

Đúng, là cười khẽ. Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn lên thấy Lâu Tập Nguyệt ngồi trên trường tháp áo sam không chỉnh tề, trung y lộ ra cánh tay cùng bả vai nhẵn mịn, cứ như vậy nhìn thấy tôi chật vật quỳ rạp trên mặt đất cười vui.

"Tiểu Tự, lại đây." Hắn giống như mọi ngày, đôi mắt ôn nhu vẫy tay với tôi. Tôi tay chân cứng ngắc ngay cả đứng dậy cũng không nổi, hai chân dùng sức đạp đất mấy lần, càng căng thẳng càng không dậy nổi thân. Lâu Tập Nguyệt thấy thế, cũng đẩy ra Tử Yên đang ngồi trên đùi hắn, trong khi Tử Yên trợn mắt há hốc mồm, hắn chân trần đi đến trước mặt tôi, xoay người nâng tôi lên..

Tóc đen như nước theo động tác của hắn phất qua gương mặt tôi, giống như mưa bụi thổi qua mát lạnh, mang theo hơi nước thơm mát. Tôi đương nhiên biết, đây là mùi hương trên người hắn. Hơn mười mấy ngày gần đây tôi dựa vào mùi thơm này mà trấn an mình tiến vào mộng đẹp, nó thanh nhã nhưng áp được mùi máu tươi trong mộng.

Nhưng hôm nay, bên trong nó còn pha trộn một mùi hương khác, trở nên vô cùng gay mũi

Ngực như có một tảng đá lớn đè lên vô cùng khó chịu.

"Tiểu Tự khuya như vậy còn không ngủ, là nhớ sư phụ sao?" Lâu Tập Nguyệt tiếng nói dịu dàng vang bên tai tôi, ôn như như lúc ban đầu. Tôi theo bản năng gật gật đầu, lại ra sức mà lắc đầu.

"A, không muốn sao." Lâu Tập Nguyệt dùng ngón tay vỗ nhẹ hai má tôi, bị đụng vào khiến tôi run rẩy. Bỗng nhiên, hắn nâng cằm tôi lên bức tôi nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt đen có tia sáng kỳ dị xoay chuyển, trong ánh nến toát ra nhuộm lệ khí khó mà nhận biết

"Ngoại trừ sư phụ, Tiểu Tự còn có thể nghĩ tới ai chứ?" Hắn hỏi tôi. Tôi bị ánh mắt khiến bàn chân cũng đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói rằng: "Dạ, Tiểu Tự muốn sư phụ thôi."

Lâu Tập Nguyệt vừa nghe, đôi mắt sáng cong cong, khóe miệng hơi hơi vểnh lên tươi cười "Đây mới là đồ nhi ngoan của sư phụ." Hắn vỗ vỗ của bả vai tôi: "Từ nay về sau, Tiểu Tự đối sư phụ không thể có điều giấu diếm, sư phụ hỏi cái gì, Tiểu Tự phải ngoan ngoãn trả lời? Đã biết chưa?"

"Dạ vâng." Tôi si ngốc nhìn hắn, giống như bị nụ cười hắn mê hoặc khiến đầu óc trống rỗng.

Lâu Tập Nguyệt nói xong, liếc liếc mắt nhìn trời tối như mực ngoài cửa, đột nhiên nắm cả thắt lưng tôi bế hẳn lên, cười bảo: "Tiểu Tự vừa hay ở chổ này đi, một người ngủ sẽ sợ hãi. Đêm nay nghỉ ngơi ở phòng sư phụ đi" Tay của tôi chạm vào khoảng không trước ngực hắn, trên mặt thoáng chốc nóng như thiêu đốt, cúi đầu xuống để tùy ý hắn mang tôi vào trong phòng.

Nằm trong đệm chăn nhẵn mịn của hắn thoải mái vô cùng, tôi hoàn toàn bị bao bọc. Tôi có thể cảm giác Lâu Tập Nguyệt xốc lên góc chăn ngồi trên giường, tiếp theo nằm bên người tôi, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi tôi. Nhưng lúc này đây, tôi cũng không cảm thấy an tâm giống như mọi ngày. Trái tim tôi đập càng ngày càng loạn nhanh

"Tiểu Tự năm nay chín tuổi rồi?" Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên hỏi.

"Dạ." Tôi ở trong ổ chăn ồm ồm đáp. Tiếp theo trong chớp mắt, một cánh tay Lâu Tập Nguyệt duỗi tới ôm tôi vào sát trong lòng ngực, siết chặt."Qua mấy năm nữa, Tiểu Tự trở thành thiếu nữ." Lâu Tập Nguyệt nhẹ giọng cười cười, không nói nữa. Tôi nhịn không được trong ổ chăn lú ra nửa cái đầu, từ dưới hướng lên trên nhìn hai má tuấn tú của hắn. Cằm Lâu Tập Nguyệt thon nhọn, mũi cao thẳng, lông mì dầy lại dài, cho dù như vậy nhìn thế nào cũng thấy ngũ quan hắn đẹp đẽ, đẹp quá mức.

Có lẽ là nhận thấy rằng tôi đang nhìn trộm hắn, đôi mắt Lâu Tập Nguyệt khẽ xoay chuyển, đôi đồng tử trong như nước dừng ở trên mặt tôi. Tôi nhất thời quẫn bách phải chui vào trong chăn, tựa như khi tôi ăn vụng kẹo lo sợ bị mẹ tôi bắt gặp được. Nhưng Lâu Tập Nguyệt cũng không để cho tôi trốn thoát, bàn tay to kéo tôi tới trước mặt hắn híp mắt lại cười bảo: "Chờ khi Tiểu Tự trưởng thành thiếu nữ, sư phụ tặng cho ngươi bất ngờ."

Tôi nuốt ngụm nước miếng, hỏi thăm dò: "Bất ngờ gì a?" Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt ý cười càng đậm "Đến lúc đó, Tiểu Tự tự nhiên biết.". Sau đó không bao lâu, vừa mệt lại vừa buồn ngủ tôi liền mang theo nghi hoặc này rúc vào lòng hắn chìm vào mộng đẹp. Trong lúc ngủ mơ hai tay tôi gắt gao nắm chặt lấy quần áo hắn, một đêm cũng không buông ra

******

Sáng sớm hôm sau khi mở to mắt, tôi bỗng nhiên phát hiện có đôi mắt đen bóng nhìn mình. Tôi ngây người một lát, sau kêu lên đầy sợ hãi, bọc chăn lui vào trong giường, nhìn chằm chằm cậu bé trai hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt lão làng đứng bên giường của tôi.

"Ngươi, ngươi là ai?" Tôi mới nói ra khỏi miệng, cậu bé trai không kém tuổi tôi bao nhiêu nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Này, ngươi là đệ tử mới công tử mới thu nhận?" Đầu óc tôi vừa linh động, thầm nghĩ cậu ta nói công tử chắc chính là sư phụ, vì thế tôi gật gật đầu, hỏi lại: "Xin hỏi, sư phụ ta đâu?"

"Sư phụ, sư phụ gì, gọi nghe cũng rất thuận miệng nhỉ." Cậu đó bĩu môi lầm bầm, nghe từ miệng cậu ta nói ra chắc chắc không cam lòng rồi. Tôi không khỏi nghi hoặc quan sát cậu ta, mày ngang mi tú, môi hồng răng trắng, dáng vẻ rất tốt, đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng kéo banh ra quá sức, giong điệu nói chuyện như muốn gây sự với người khác. Trong khi tôi nhìn chằm chằm, cậu ta lại hùng hổ "Này, đồ lười, mặt trời cũng đã chiếu lên mông ngươi còn không chịu dậy, có phải coi mình quan trọng phải có người đến gọi ngươi hả!"

"Ngươi mới là đồ lười!" Tôi cuộn chăn lại mắng lại một câu, chỉ vào cửa "Ngươi, đi ra ngoài!"

"Dựa vào cái gì!" cậu trừng mắt to cỡ trái nhãn, ngạo nghễ nâng cằm tôi lên "Công tử đem ngươi giao cho Tử Yên tỷ, sau này ta tới chăm sóc công tử. Nơi này, ta muốn đợi bao lâu thì đợi. Ngươi mới là mau đi ra ngoài!"

Tôi bị cậu ta chọc tức nói không nên lời. Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên thanh âm mềm nhẹ, tôi vừa nhấc mắc thì thì bóng hình màu tím xinh đẹp nhanh nhẹn bước vào phòng trong, thoáng cái đầu óc tôi nổ ầm một cái.

"Tiểu Tự dậy rồi." Tử Yên mang theo nụ cười dịu dàng đi đến trước giường "Đứng dậy thay quần áo đi." giọng nói bình thường như tối hôm qua chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả, tất cả như một giấc mộng của tôi. Đối với người khác tôi không thể không rụt lui vào trong chăn, tuy rằng tôi không hiểu lắm mối quan hệ giữa Tử Yên cùng Lâu Tập Nguyệt, song chuyện tối hôm qua, tôi biết bản thân làm chuyện đó khiến chị ấy khó có thể chấp nhận. Nhưng mà, tôi không hối hận chút nào, thực sự, trong đáy lòng tôi còn gian ác đang mừng thầm. Đối với suy nghĩ này của chính mình, tôi không biết vì sao lại như thế.

Tử Yên thấy tôi thật lâu cũng không hé răng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đẩy ra cậu bé ở bên cạnh giường, cười nói: "Tiểu Bạch, đệ ra ngoài đi, người ta là con gái làm sao thay quần áo được đây". Cái tên mà chị ấy gọi là Tiểu Bạch không phục hừ một tiếng, nghiêng mặt quan sát tôi "Nàng là con gái? Sao đệ không thấy như vậy."

"Ngươi!!" Tôi phẫn nộ chỉ vào cậu ta, tên tiểu tử hồ đồ kia xoay người một cái, phóng khoáng rời khỏi, trong lúc tức giận mặt tôi đều đỏ ửng. Cũng không biết vì sao, vừa nghĩ đến Tử Yên ở trước mặt, tính tình tôi cũng kìm lại không ít. Có lẽ theo khi đó trở đi, tôi đã có ý nghĩ muốn học tập sự dịu dàng động lòng người của chị

Nhưng sau lưng Lâu Tập Nguyệt cùng Tử Yên, sự tức giận của tôi không thể đè nén nhịn được, hậu quả trực tiếp nhất chính là tôi cùng Bạch Khiêm "tranh đấu gay gắt" liên tục năm năm không ngừng nghỉ. Ví dụ như, cậu ta 'lơ đãng' đem con rắn ngủ đông bỏ vào trong chăn tôi, lại ví như tôi "không cẩn thận" bỏ thứ cậu ta sợ nhất là con gián vào trong quần áo cậu.

Ngay lúc đó tôi cảm thấy rằng, mỗi ngày phải đối mặt với gương mặt thối tha như thế, rõ là kiếp trước tôi có cừu oán với cậu ta, nhất định còn là huyết hải thâm cừu. Nhưng mà vài năm sau quay đầu nhìn lại, khi đó có thể có Lâu Tập Nguyệt dốc lòng dạy tôi võ công, có Tử Yên chăm sóc dạy tôi viết chữ, còn có một Bạch Khiêm khiến tôi rỗi rãi tới mức phải nghiến răng, lại khiến cho tôi khó có thể quên được khoảng thời gian thơ ấu.

Mà mọi thứ thay đổi, vào đêm trước lúc tôi sinh nhật mười hai tuổi

Ngày nào đó, Lâu Tập Nguyệt ra ngoài nhiều ngày sau rốt cục quay về, cùng trở về với hắn còn có một người, một thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh ít nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-69)