← Ch.143 | Ch.145 → |
Bếp lò rắn chắc, Phó Lê lập tức buông sách vở xuống rồi bày ra tay nghề của mình, cô làm ra đủ loại bánh bột ngô: bánh hạt mè, bánh nướng, bánh có nhân, bánh hành rán, bánh ngũ vị hương.
Cả ngày nay, trong phòng đều là mùi bánh nướng, làm cho những người mua thịt dò hỏi không ngừng: "Bên trong đang làm gì vậy? Thơm quái"
Chiêu Đệ đều trả lời rằng: "Nướng bánh, hai ngày nữa sẽ bắt đầu bán."
Tuyên truyền trá hình bánh nướng còn chưa ra mắt kia một đợt.
Năm loại bánh bột ngô, mỗi loại đều ăn rất ngon, trông cũng rất hấp dẫn người khác. Mấy người bọn họ chọn đến hoa mắt, không biết nên chọn loại bánh bột ngô nào để bán, cuối cùng vẫn là do Lăng Nghị nói: "Chọn bánh ngũ vị hương đi, nó dễ làm nhất... Trong hai ngày cậu có thể học được không?"
Lăng Nghị hỏi Lý Xuân Sinh.
Lý Xuân Sinh chỉ vào mũi mình: "Tôi á?"
Lăng Nghị gật đầu: "Đúng vậy, sẽ trả tiền công cho cậu. Cậu phụ trách làm bánh nướng, Chiêu Đệ phụ trách nấu thịt và bán thịt, lúc bận rộn hai người làm cùng nhau, công việc này khá vất vả, tiền công của cậu sẽ cao hơn cô ấy mười khối, một tháng sáu mươi đồng tiền, cuối tháng chia thêm hoa hồng."
Lý Xuân Sinh nghĩ nghĩ, hắn vỗ đùi: "Được thôi!"
Lúc cửa hàng thịt trong huyện khai trương, hắn ngại xa nên không đi... Lần trước hắn nghe Trương Du nói, ngay cả tên đó làm việc cũng đều để tích góp tiền cưới vợ.
Làm cho hắn nghe xong vội muốn chất.
Chỉ là không có cách nào khác, Lăng Nghị vẫn luôn canh chừng Lăng Trạch không biết sẽ phát bệnh lúc nào, anh không có tinh lực mà chuyển qua làm buôn bán, thỉnh thoảng sẽ săn thú kiếm tiền tiêu vặt.
Thật vất vả lắm Lăng Nghị mới mở một quán thịt kho cho vợ anh, sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ- vợ tương lai cứ chờ anh, anh đi tích góp tiền cưới em đây!
Lý Xuân Sinh nói thâm trong lòng, hắn hưng phấn vén tay áo lên rồi đi theo Phó Lê học làm bánh.
Bánh ngũ vị hương đúng là loại bánh đơn giản nhất trong mấy loại kia, nó tinh túy ở chỗ bột ngũ vị hương, và một loại mè, sau đó nghiền nát năm loại gia vị lại với nhau, lúc cán phần bánh thì rắc bột vào bên trong, bánh bột ngô nướng ra sẽ có một loại mùi thơm độc đáo.
Hai ngày học làm bánh bột ngô, Lý Xuân Sinh đã có thể làm được, hắn đã làm ra bánh như hình như dạng, quán ăn có thể bán.
So với trong tưởng tưởng thì bánh kẹp thịt càng được chào đón hơn, đặc biệt là những người đi làm, ở nhà không ăn cơm sáng. Lúc giàu có thì mua một cái bánh kẹp thịt ba mao tiền, ăn đã rồi lại ăn thêm thịt, lúc ít tiền thì sẽ mua bánh kẹp trứng gà năm phần tiền một mao, hay là một phần đậu phộng ăn cho đỡ thèm.
Lý Xuân Sinh bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng mặt lại cười ha ha. Hắn biết, quán ăn càng bận rộn, cuối tháng tiền hoa hồng của hắn sẽ càng nhiều, nói không chừng chỉ tích góp mấy tháng là hắn đã có thể cưới vợ, với cả còn có thể ngẩng đầu lên trời, khinh thường nhìn thằng nhóc bí thư Lý một cái, hắn cũng có thể làm nên chuyện lớn.
Lý Xuân Sinh và Chiêu Đệ vô cùng có năng lực, Phó Lê cũng chỉ giúp đỡ lúc nêm nếm gia vị, thời gian còn lại cô đều đi ôn tập, sẵn tiện giảng bài cho Lăng Tuệ.
Sau vài lần giảng bài, cô phát hiện Lăng Tuệ không phải là đần, mà vốn dĩ tâm cô nhóc không đặt trên việc học hành.
Hôm nay, sau khi cô giảng xong bài thì Lăng Tuệ lại mờ mịt hỏi: "Chị dâu, chị nói gì vậy?"
Phó Lê buông bút, cô chọc chọc cái trán nhóc: "Em đó, trách sao anh em lại nói em."
Lăng Tuệ ngượng ngùng cười một cái, nhóc biết mình lại ngẩn người.
Phó Lê bất đắc dĩ, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Lúc chị giảng bài em lại ngẩn người ra đó, em đang nghĩ gì thế?"
Lăng Tuệ nuốt nước miếng, cô nhóc nhìn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của đại ma vương Lăng Nghị, lúc này cô nhóc mới lấy trong cặp ra một thứ đưa cho Phó Lê xem.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |