Khách không mời mà đến (1)
← Ch.098 | Ch.100 → |
Qua một lát, Lý Noãn giật mình hoàn hồn lại từ trong quyển sách, thấy Tịnh Liên mài mực ở bên cạnh, hơi kinh ngạc, cũng để sách xuống, trải giấy Tuyên Thành ra, chấp bút viết bài thơ vừa nãy, hạ bút cười nói: "Tịnh Liên đại sư, bài thơ tán thưởng hoa mai năm nay, hi vọng sang năm mai đỏ vẫn còn đẹp như vậy, ta đi về trước, qua mấy ngày nữa sẽ tới hái hoa mai."
Trong lúc Lý Noãn nói chuyện, đã đứng lên.
"Tất nhiên Tịnh Liên sẽ để thợ chăm sóc vườn hoa tỉ mỉ, lúc này sang năm sẽ không phụ sự nhờ vả của tiểu phu nhân, Mai viên phức tạp, Tịnh Liên đưa tiểu phu nhân rời đi." Tịnh Liên chắp tay trước ngực, hơi lui ra một bước nói.
"Vậy thì phiền toái Tịnh Liên đại sư." Lý Noãn gật đầu cười, đi tới lấy cái ô của mình, rồi đẩy cửa ra.
Bầu trời bên ngoài vẫn có tuyết rơi, gió lạnh thổi qua, Lý Noãn rùng mình, che ô ra khỏi gian phòng, Tịnh Liên đi theo bên cạnh nàng, nhận lấy cái ô trong tay nàng, dẫn nàng theo một đường nhỏ khác ra khỏi rừng mai, ra khỏi Mai viên.
Dọc theo đường đi, Lý Noãn và Tịnh Liên thương lượng công việc hái hoa mai, cũng không cảm thấy đoạn đường này dài bao nhiêu, đợi đến khi rời khỏi Mai viên, nhìn sắc trời, mới giật mình thì ra đã xế chiều rồi, gấp gáp chạy tới Đệ Nhất lâu, Trương quản sự chờ lâu ở đại sảnh thấy nàng, thì cười mang nàng đi phòng khách hậu viện.
Trong phòng khách, Lý Văn thấy Lý Noãn tiến vào, thở phào nhẹ nhõm, có chút lo lắng hỏi: "Nhị muội, sao đi lâu như vậy?"
"Ở Mai viên thấy được đồ hiếm có, rồi nói chuyện với Tịnh Liên đại sư một cuộc buôn bán, không cẩn thận quên luôn thời gian." Lý Noãn có chút áy náy giải thích, ánh mắt quét một vòng ở trong phòng khách rồi mới hỏi, "Đúng rồi đại ca, Long công tử đâu?"
"Long công tử có chuyện đã rời đi, hắn bảo huynh đưa cái này cho muội." Lý Văn có chút bất đắc dĩ cười, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp dài mảnh dài nửa mét đưa cho Lý Noãn nói: "Nhị muội, đừng trách đại ca quá dài dòng, nếu như muội không muốn đồng ý Long công tử, thì phải nói cho cho sớm, những thứ đồ này......"
"Đại ca, ý của huynh muội hiểu, những chuyện này, tự muội có chừng mực." Lý Noãn cười nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn, nhìn lướt qua bên trong thấy trâm phượng được làm tinh xảo, đóng hộp lại rồi nói: "Tuy lúc vừa bắt đầu có chút đồng ý, chẳng qua sau đó muội cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không chuẩn bị đồng ý, vật này, muội sẽ tìm thời gian thích hợp trả lại cho hắn."
Tuy Long Tố Ngọc có chút tài lực, dung mạo cũng rất khá, nhưng trong lòng cũng không nhất định nho nhã như mặt ngoài, một điểm này, từ "địa ngục nhân gian" cũng có thể thấy được một hai, Lý Noãn cảm thấy đã nhìn vô số người, luyện được một đôi mắt nhìn rõ mọi chuyện, nhưng lại nhìn không thấu người này, càng sẽ không bởi vì nhất thời xúc động mà quyết định.
"Ừ, nhị muội hiểu là được rồi." Lý Văn cười gật đầu một cái nói, "Bây giờ sắc trời đã chiều, chúng ta đi cáo từ một tiếng với Trương quản sự, sau đó trở về."
"Đại ca không cần gấp như thế, muội còn muốn đi xem vật liệu gỗ và kính lưu ly, xem phòng dưới đất dùng những vật gì, trước tiên muội hỏi giá tiền, lần sau cũng mang đủ bạc tới đây mua." Lý Noãn cười lắc lắc đầu, ngược lại lại hỏi, "Đại ca, chuyện thực đơn thế nào rồi?"
Kính lưu ly, cũng chính là kính thủy tinh người hiện đại dùng, chỉ là ở niên đại này sản lượng thủy tinh cực thấp, cho nên giá trị kính lưu ly xa xỉ, bình thường chỉ người phú quý mới dùng.
"Long công tử xem thực đơn của chúng ta, lại nói một ít chuyện có liên quan công việc, bảo Trương quản sự tới viết khế ước, sau này chúng ta cung cấp thực đơn cho Đệ Nhất lâu, cũng chia lợi nhuận ba bảy." Lý Văn mỉm cười nói xong, lấy khế ước ra đưa cho Lý Noãn.
Lý Noãn nhận lấy khế ước xem, lập tức gật đầu cười nói: "Nếu Long công tử sảng khoái như vậy, sau khi trở về, muội sẽ viết thực đơn cho Đệ Nhất lâu nhiều hơn."
Nàng cẩn thận suy nghĩ, chuyện mở tửu lâu, vẫn nên giao cho người khác làm, nàng thích hợp làm sự nghiệp dưỡng sinh hơn, ngày nào đó nàng gây dựng sự nghiệp dưỡng sinh lớn mạnh, có lẽ cũng không còn tâm tư đi kinh doanh tửu lâu, chẳng giúp đỡ Đệ Nhất lâu này, lấy lợi nhuận là được rồi.
Lý Văn gật đầu mỉm cười nói: "Nhị muội quyết định là được."
Sau đó Lý Noãn nhắc đến chuyện hái mai đỏ với Lý Văn, lại đưa ra chuyện muốn mời thợ lắp đặt thiết bị cho phòng ngầm dưới đất, cố gắng trước tết có thể cất giữ được tuyết, cũng hái mai đỏ xuống để vào phòng dưới đất.
Hai huynh muội nói xong, cùng đi ra phòng khách, cáo từ một tiếng với Trương quản sự, vội vàng cho xe bò chạy tới những tiệp tạp hóa lớn trong huyện Bảo, cẩn thận hỏi thăm giá tiền tổng số lượng kính lưu ly, sau lại đi mấy cửa hàng vật liệu gỗ, dự định số lượng vật liệu cần dùng, lúc này mới ra khỏi thành về nhà.
Về đến nhà đã là đêm khuya, ba đứa bé Lý Nhạc đã ngủ, Tô thị và Tương thị còn ở trước nhà chờ hai người, thấy bọn họ trở lại, lập tức đi đến phòng bếp hâm nóng thức ăn để cho hai người ăn, mọi người nói chuyện vài câu, rồi đi rửa mặt rửa chân về phòng của mình ngủ. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ô
Lý Noãn vừa mới ngồi vào trên kháng, đã nghe được Lý Nhạc thần bí nói: "Nhị tỷ, nói cho tỷ biết, hôm nay cha tới tìm mẹ."
"Nhạc Nhạc, cũng quá nửa đêm rồi, muội còn chưa ngủ?" Lý Noãn khẽ nhíu mày, vừa hỏi, vừa cởi quần áo rúc vào trong chăn.
"Cơm tối ăn nhiều, không ngủ được." Lý Nhạc lật người, nói với Lý Noãn: "Nhị tỷ, hôm nay cha đến tìm mẹ, còn tặng mẹ một chiếc trâm nữa, nói chuyện rất dễ nghe, nếu không phải ông ấy mang diện mạo của cha, đi bộ còn khập khễnh, muội cũng nghĩ có người giả dạng làm cha đấy!"
Lý Noãn vừa nghe, thì bật cười nói: "Nhạc Nhạc, không phải trước đó tỷ đã nói rồi sao, trước kia cha bị bệnh, cho nên mới đưa đồ chúng ta ra bên ngoài, hiện tại cha hết bệnh, đương nhiên là muốn lấy đồ về lại, hơn nữa mẹ vẫn còn đang nổi nóng, nếu cha không lấy chút đồ dỗ mẹ, mẹ sẽ không cho ông ấy vào cửa."
"A......" Lý Nhạc kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn, sau đó khẩn trương chắc nịch nói, "Sau này tuyệt đối Nhạc Nhạc sẽ không chọc cho mẹ tức giận!"
Lý Noãn cười nói: "Đó là dĩ nhiên, chúng ta ai cũng không thể chọc cho mẹ tức giận, nhanh ngủ thôi, cũng quá nửa đêm rồi, nếu không ngủ, sáng sớm ngày mai sẽ không dậy nổi đâu."
"A, nhị tỷ, Nhạc Nhạc muốn đi nhà xí." Lý Nhạc ở trong chăn giật giật, ngồi dậy nói.
"Vậy nhanh mặc áo ấm vào, đừng để lạnh." Lý Noãn đứng dậy đưa áo khoác để ở một bên cho Lý Nhạc nói: "Trời tối chú ý một chút, đừng để ngã."
"Vâng." Lý Nhạc khéo léo gật đầu đáp lời, mặc áo khoác lên người, sau đó xuống giường ra khỏi gian phòng.
Qua một lúc lâu, Lý Nhạc còn chưa trở lại, trong lòng Lý Noãn có chút lo lắng, lập tức đứng dậy mặc áo ấm, mới đi ra khỏi gian phòng, đã nhìn thấy một bóng người lén lút nhảy từ trên tường ra ngoài, chưa kịp quát bảo dừng lại, đã nghe được Nhạc Nhạc phát ra tiếng kêu đau ở hậu viện, nhất thời cũng không đoái hoài tới người trèo tường kia, bước nhanh chạy về phía hậu viện.
Đi vào hậu viện, đã nhìn thấy Lý Nhạc mới đứng dậy từ trên mặt đất, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đi tới lôi kéo Lý Nhạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen nói: "Nhạc Nhạc, sao không cẩn thận như vậy, té đau không?"
Lý Nhạc khéo léo lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Nhị tỷ, muội không sao, chỉ là vừa rồi đi từ nhà xí ra ngoài, thấy một bóng người màu đen vào Thư Hương viện nhà chúng ta, muội liền vào xem, kết quả cái gì cũng không thấy."
"Vào Thư Hương viện nhà chúng ta ư?" Lý Noãn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng lặp lại, chợt dừng lại, nhẹ giọng nói với Lý Nhạc: "Có lẽ là muội nhìn nhầm rồi Nhạc Nhạc, muội trở về phòng ngủ đi, trời đang rất lạnh, đừng để bị lạnh, nhị tỷ đi nhà xí, lập tức trở lại, không cần chờ tỷ."
"Vâng." Lý Nhạc gật đầu đáp lời, đối với lời nói của Lý Noãn rất tin không nghi ngờ gì, kéo chặt áo khoác trở lại phòng.
Thấy Lý Nhạc rời đi, lúc này Lý Noãn mới xoay người, trực tiếp đi tới Thư Hương viện.
Vào thư phòng thắp đèn lên kiểm tra xung quanh, rất nhanh Lý Noãn thấy ở trên bàn để một phong thư rất dày, phía ngoài phong thư có chữ gì đó, con ngươi sáng ngời của nàng lộ ra chút nghi ngờ, để đèn xuống lấy xấp giấy bên trong ra xem, phát hiện trong đó liệt kê ra bảy tám phu tử có danh vọng ở huyện Bảo, cũng kèm theo sở thích, tính khí vân vân của mỗi vị phu tử, thậm chí ngay cả thành viên trong gia đình cũng có.
Sau khi xem xong tất cả, Lý Noãn nhíu mày, mơ hồ có chút im lặng.
Nét chữ này, cùng với phong thư để trong phòng nàng rõ ràng là cùng một người viết, không phải Long Tố Ngọc thì là ai?
Làm Lý Noãn buồn bực không thôi, Long Tố Ngọc này nhìn như một người thông minh, chẳng lẽ không nhìn ra tâm tư của nàng? Biết rõ nàng sẽ cự tuyệt, vẫn còn ở nơi này không có chuyện gì mà ân cần, thật sự làm cho nàng có loại cảm giác không rét mà run.
Còn nữa, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, coi như nhà nàng cần phu tử, cũng không tới phiên Long Tố Ngọc hắn tới quan tâm nhỉ?
Quan trọng nhất là, còn không biết Long Tố Ngọc này dùng phương pháp gì hỏi thăm được tình huống trong nhà nàng, hơn phân nửa là thủ đoạn không tốt đẹp gì, chẳng lẽ nhà nàng cất giấu bảo tàng gì, sao có người nhìn chằm chằm vào nhà nàng không buông tha?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Noãn bỏ xấp giấy vào phong thư, cẩn thận cất đi, chuẩn bị tìm thời gian nghiên cứu kỹ hơn, nếu người ta đã đưa tới, không xem mới lạ, chỉ là nàng suy nghĩ nên dùng biện pháp nào loại bỏ tai họa ngầm mới được, nếu chút chuyện này cũng làm không được, sau này cách điều chế bí ẩn của dưỡng sinh đường càng khó bảo toàn.
Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, Lý Noãn mới tắt đèn đứng dậy rời khỏi Thư Hương viện.
Ngày hôm sau, bầu trời hạ bão tuyết, mặc dù như thế, đám thợ vẫn tới thật sớm, ăn cơm xong đã bắt đầu làm việc, không chậm trễ, Tô thị và Tương thị thu dọn xong, an vị ở trên kháng trong phòng trước may một ít đồ, Lý Nhạc, Lý An và Chu Nguyên đi ngay Thư Hương viện.
"Nhị muội, đây là khế ước ngày hôm qua ký hợp tác với Đệ Nhất lâu, cộng với một trăm năm mươi lượng Đệ Nhất lâu chia." Trở lại trong phòng, Lý Văn để tổng thu hoạch ngày hôm qua lên bàn.
"Vâng." Lý Noãn gật đầu cười, thu khế ước và ngân phiếu vào, viết một khoản vào trên sổ công, lúc này mới hỏi, "Đại ca, chúng ta có lư hương không? Trong phòng muội có chút khó chịu, muội muốn xông một chút hương liệu."
← Ch. 098 | Ch. 100 → |