Vay nóng Homecredit

Truyện:Lương Điền Mỹ Thương - Chương 078

Lương Điền Mỹ Thương
Trọn bộ 104 chương
Chương 078
Sắc đảm ngập trời (tt)
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Shopee


Đợi đến khi xử lý sạch sẽ thịt dê, Lý Văn cắt một cân thịt dê hai bên cho ba tên tiểu gia hỏa đã giúp một tay, sau đó đỡ Lý Đức vào phòng nghỉ ngơi, mới mang thịt dê đã được cắt thành từng miếng lớn vào phòng bếp.

Lý Noãn thì ở trong phòng tính toán tháng chuyên cần trong một tháng này cho mọi người, chia ra cất vào trong túi tiền của Tô thị và Tương thị, tất nhiên của hai ngườ Tô thị và Lý Đức do nàng bảo quản, về phần những người khác, đương nhiên là lập tức phát cho mọi người.

Từ hai mươi ba tháng mười đến hai mươi ba tháng mười một âm lịch, Tương thị đạt được 323 văn tháng chuyên cần, Lý Đức 98 văn, Tô thị 330 văn, Lý Văn 588 văn, Lý Noãn 905 văn, Chu Nguyên 48 văn, Lý An 45 văn, Lý Nhạc 41 văn.

Lần đầu tiên chính thức cầm được tiền chuyên cần của một tháng, Lý An, Lý Nhạc, Chu Nguyên vui mừng nhảy loạn ở phòng bếp thật lâu, cũng lên kế hoạch muốn mua những thứ gì, nhưng cuối cùng nhịn lại, quyết định cất tiền tháng chuyện cần, mặc dù Lý Văn không biểu hiện quá vô cùng hưng phấn, nhưng cũng trịnh trọng cất hà bao vào, mà Tương thị cầm hà bao nhìn thật lâu, mới cẩn thận thu vào, cận thân cất giữ.

"Mẹ, tiền tháng chuyện cần của mẹ ở chỗ con, lúc nào muốn dùng, thì tới lấy, nếu không dùng, con vẫn sẽ giữ cho mẹ." Phát xong tháng chuyên cần cho Tương thị, Lý Noãn cười nói với Tô thị.

"Hiện tại chúng ta ăn mặc đều không tệ, tạm thời mẹ chưa dùng tới những tiền kia, giữ lại." Tô thị vừa làm nhân, vừa cười nói với Lý Noãn.

"Được, tất cả đều giữ cho mẹ, giữ đến được một núi vàng núi bạc." Lý Noãn cười lên tiếng.

Đợi đến khi nhân và cán vỏ sủi cảo tốt rồi, mọi người mang đồ lên phòng trước, người một nhà vây ở một chỗ làm sủi cảo, vừa nói vừa cười, không khí rất ấm áp.

Gói hết hai chậu lớn sủi cảo, Lý Noãn đã nói: "Cha, mẹ, con và đại ca đi nhà cũ đưa sủi cảo và thịt dê cho gia gia và nãi nãi nhé."

Vừa nghe Lý Noãn muốn đưa đồ đi nhà cũ, Tô thị lập tức nhớ lại chuyện gặp phải trước kia, sắc mặt có chút nhất thời trắng bệch, Lý Đức nghe được, cặp mắt lại bộc phát ra một đạo ánh sáng kinh người, lộ ra nụ cười thật thà vui vẻ, nói: "Được, được, đưa sủi cảo, đưa thịt dê, đưa nhiều một chút, nhà cũ nhiều người, sẽ đưa một nửa dê, một chậu sủi cảo qua."

Lời Lý Đức vừa nói ra, mọi người nhất thời hết ý kiến.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Lý Noãn cười nói: "Cha, con đưa nhiều quá bọn họ sẽ ăn không hết, hơn nữa, bên nhà cũ cũng làm thịt dê và sủi cảo, đưa nhiều quá, trong lúc nhất thời ăn không hết, để lâu mặc dù sẽ không hư mất, nhưng sẽ thay đổi mùi vị, ăn sẽ không tốt, đến lúc đó ăn thức ăn biến chất vào, nhà cũ sẽ cho rằng chúng ta đưa đồ ăn hư hỏng cho họ."

"Sẽ không, đang mùa đông, vị sẽ không thay đổi." Lý Đức vẫn nở nụ cười, sắc mặt lại có chút trở nên quỷ dị, hình như có cái gì đó bộc phát muốn xông ra khỏi nụ cười.

Lý Noãn trao đổi ánh mắt với Lý Văn thật nhanh, lập tức cười gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, con nghe cha, đưa qua cho nhà cũ nhiều một chút."

Tô thị nhíu mày, muốn nói điều gì đó, lại bị Lý Noãn kéo lại, nói: "Mẹ, chúng ta mang đồ đi phòng bếp trước đã, thịt dê đều ở phòng bếp mà, con và đại ca cũng sẽ không chọn, mẹ, mẹ giúp chúng con chọn đồ tốt đưa qua cho nhà cũ nhé."

"Được rồi." Tô thị hơi chần chừ một lúc, nhưng cũng gật đầu đáp.

Sau đó Tương thị và Tô thị mỗi người bưng một chậu sủi cảo, Lý Noãn và Lý Văn cầm nhân và vỏ sủi cảo đi phía trước, bốn người cùng nhau đi về phía phòng bếp.

"Noãn Nhi, con ngăn cản không cho mẹ nói, cha con bất công thiên vị đến như thế, nào có người cha nào như vậy!" Vào phòng bếp, Tô thị đã không nhịn được mở miệng, những lời Lý Đức nói lúc nãy, bà rất bất mãn.

Đổi lại là ngày trước, Tô thị sẽ không oán trách những chuyện này, nhưng mà bây giờ, Tô thị đã tỉnh ngộ rồi, tất nhiên sẽ không lại im lặng.

"Mẹ, ngài đừng nóng giận, cha đã chui vào ngõ cụt rồi, nói với ông ấy nhiều như vậy làm gì, hơn nữa, ông ấy bảo đưa nhiều như vậy, thì con cũng sẽ đưa nhiều ư?" Lý Noãn cười nói, lấy từ trong tủ chén ra một cái tô sạch sẽ, cho sủi cảo vào, thấy Tô thị còn lo lắng, thì cười thúc giục, "Mẹ, mau làm thịt cái đùi dê đưa cho đại ca, cũng sắp buổi trưa rồi, sau khi con đi đưa đồ qua, trở về còn phải bày đồ cúng nữa đấy."

"Để ta." Tương thị bên cạnh hiểu được, lập tức đi đến cầm đao, lấy dao rạch từ sống lưng đến đùi dê xuống thành miếng thịt lớn, lại chọc thủng trên miếng thịt một lỗ, dùng dây xỏ xong đưa cho Lý Văn.

Vẻ mặt Tô thị có chút phức tạp thở dài nói: "Aizz, không ngờ người một nhà chúng ta lại phải chia thành hai."

"Mẹ đừng đau lòng, qua không bao lâu nữa, cha sẽ hiểu, đừng có gấp." Lý Noãn biết Tô thị là thay Lý Đức cảm thấy thương cảm, vội vàng cười an ủi, "Mẹ, hai mươi năm cũng đã trôi qua, cũng không cần gấp gáp trong nhất thời, đúng không?"

"Mẹ, cha là một người thông minh, có một số việc, sớm muộn gì ông ấy sẽ hiểu." Lý Văn cũng cười nói.

"Ai biết ông ấy có hiểu được hay không." Tô thị bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên không có lòng tin với Lý Đức, dừng một chút, làm như hạ quyết tâm, rồi nói tiếp, "Nếu ông ấy vẫn không hiểu, đời này cũng chỉ có thể trôi qua như vậy, cũng không thể bởi vì một mình ông ấy, mà làm cho cả nhà phải uất ức theo."

"Phải hiểu, nhất định phải hiểu, mẹ, con và đại ca đi nhà cũ đây, chỉ chốc lát nữa sẽ trở lại." Lý Noãn cười nói, trừng mắt nhìn Tương thị, để bà giảng giải cho Tô thị nghe, sau đó bưng một chén sủi cảo to cùng với Lý Văn rời khỏi phòng bếp, ra khỏi sân đi về phía nhà cũ.

Trong phòng bếp, hai nữ nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện một lát, rõ ràng tâm tình Tô thị trở nên khá hơn không ít, hai người đã bắt tay đun nước thuộc thịt, lại thương lượng buổi trưa làm bữa tiệc thịt dê, rất nhanh công việc đã lu bù, cũng không lâu lắm, trên mặt Tô thị lại thấy nụ cười xuất hiện.

Hôm nay nhà cũ đặc biệt náo nhiệt, chỉ là cũng không phải cùng nhau gấp gáp làm sủi cảo, làm thịt dê, mà là đang gây gổ, từ xa Lý Noãn và Lý Văn đã nghe thấy giọng nói to lớn của Vương thị: "Sao lại trách ta, ta bị thương, ta nói này đại tẩu, nhân khẩu của các ngươi nhiều như vậy, hơn phân nửa gia đình đều là của các ngươi, nhiều thêm chút sủi cảo cũng sẽ không chết người, lại nói không phải đã A Dũng nhà ta cũng ở đây rồi sao?"

"Nhị thẩm, thẩm bị thương ở mặt, cũng không phải tay, sao không thể làm sủi cảo?" Một người trung hậu thành thật trong đám người đó không hiểu hỏi.

"Con thỏ nhỏ chết kia, ngươi nói thế là thế nào, ta đây đau mặt, ta phải lấy tay che chở mặt! Chỉ còn lại một tay, ngươi nói xem, một tay phải là sủi cảo thế nào?" Vương thị cậy mạnh không nói lý lẽ.

"Một tay không thể làm sủi cảo, nhóm lửa vẫn không có vấn đề đấy, hắc hắc." Người trung hậu thành thật kia rất tự nhiên nói, nói xong lại cười ngây ngô hai tiếng.

Chỉ là lấy trình độ da mặt dày của Vương thị, hoàn toàn sẽ không mua bán lỗ vốn, trực tiếp kêu la: "Đốt lửa cái gì! Không phải các ngươi vẫn còn đang làm sủi cảo, còn làm tiếp thịt dê ư, gấp cái gì! Lại nói hôm qua cha ngươi bị người đánh thành như vậy, các ngươi còn làm ầm ĩ đến quá nửa đêm, làm cho người ta ngủ không yên, đến bây giờ ta vẫn còn sợ hãi đây này!"

Vào buổi trưa bên nhà cũ đã rùm beng thành ra như vậy, hai huynh muội đi tới ngoài viện không khỏi liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng có chút cổ quái.

Đi tới cạnh cửa, Lý Noãn liếc mắt nhìn vào sân thấy nam nữ già trẻ, thì kêu lên: "Gia gia, nãi nãi, chúng cháu tới đưa sủi cảo và thịt dê cho hai người đây."

Trong sân bày cái bàn lớn, phía trên để một chậu lớn nhân sủi cảo, còn có một cặp vỏ sủi cảo vừa mới cán ra, năm sáu người vây ở một chỗ làm sủi cảo, lúc này đều dừng lại động tác trong tay, nhìn ra ngoài cửa thấy hai người Lý Noãn, vốn Vương thị chống nạnh, vênh váo hống hách hướng về phía năm sáu người kia, nghe được giọng nói của Lý Noãn, dáng vẻ bệ vệ lập tức xìu xuống hơn phân nửa.

"Nơi này thật náo nhiệt, nhị bá mẫu, vết thương trên mặt nhị bá mẫu đã khá hơn chút nào chưa, cháu thấy là biết đụng phải rất mạnh rồi, chỉ tái một chút, cũng không cần tránh gió." Lý Noãn bưng chén đi vào trong sân, cười chào hỏi Vương thị.

Nhất thời Vương thị không dám mở miệng, mấy người kia sửng sốt một lát, một người thanh niên thân thể khỏe mạnh, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cũng có chút ngớ ngẩn nói: "Hai người, hai người chính là Lý Noãn đường muội và Lý Văn đường đệ nhà Tứ thúc?"

"Đúng vậy." Lý Noãn cười gật đầu, đoạn đối thoại nghe được lúc nãy cũng chính là của người này và Vương thị, cũng rất tự nhiên tiếp lời, "Muội còn nhớ lúc còn nhỏ đã tới đây mấy lần, nhưng cũng không nhớ rõ lắm, không biết huynh là vị đường ca nào?"

"Không nhớ rõ cũng không sao, ta cũng không nhớ ra được các ngươi như thế nào, chỉ nghe các ngươi kêu gia gia và nãi nãi, suy nghĩ có lẽ hai người là đệ đệ muội muội nhà Tứ thúc, nên mới hỏi một câu, đúng rồi, ta tên là Lý Lực, là đại đường ca của hai người, hắc hắc." Lý Lực thành thật nói, vẻ mặt ngớ ngẩn nở nụ cười, không chút nào dối trá giả bộ.

Lý Noãn không nhịn được khẽ cười, nàng còn tưởng rằng nhà cũ là đầm rồng hang hổ gì, cứ nghĩ người nhà cũ không phải là dạng không biết xấu hổ như hai vợ chồng Lý Nghĩa, thì cũng lưu manh như Lý Huy, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ tồn tại loại người trung thực như Lý Lực, làm cho lòng đầy phòng bị của nàng thả lỏng chút ít.

"Đại đường ca, đệ và Noãn Nhi tới đưa sủi cảo và thịt dê cho gia gia và nãi nãi, một lát còn phải trở về, chúng ta đi vào phòng trước đã." Lý Văn mỉm cười tiếp lời.

"Được, gia gia và nãi nãi đã dậy rồi, ta sẽ dẫn hai người đi. Sức ta lớn nên để ta cầm đồ giúp cho." Lý Lực cười khúc khích nói xong, vội vàng đi tới giúp Lý Văn xách thịt dê, lại xoay bàn tay lớn một cái, đã cầm lấy một tô lớn sủi cảo vững vàng, thật nhanh đi ở phía trước mặt dẫn đường cho hai người tới phòng trước, thậm chí không muốn giới thiệu những người trong sân cho hai người Lý Noãn.

Chỉ là Lý Noãn còn chưa biết tính toán của những người này, nở nụ cười với mọi người, rồi lôi kéo Lý Văn đi theo phía sau Lý Lực đi phòng trước.

Lý Lực xung trận đi ở đằng trước, rất nhanh đi vào phòng, nói rõ ý định của hai người Lý Noãn khi tới đây, lúc này hai người Lý Noãn mới đi tới trước cửa, nào biết còn chưa có đi vào, đã nghe được trong phòng truyền đến tiếng rống giận dữ âm trầm: "Khốn kiếp! Ai cho ngươi mang đồ bọn nó tới vào trong nhà, nhanh ném ra ngoài cho ta! Để bọn nó cầm đồ cút đi!"

Hai huynh muội gần như đồng thời nhíu đuôi lông mày, trao đổi ánh mắt, lập tức đi thẳng vào.

Trong nhà có chút mờ mờ, lão thái thái ngồi ở đầu giường nơi đặt gần lò sưởi ngủ gà ngủ gật, tóc bà bạc hơn phân nửa, hẳn là đã rớt hàm răng, đôi môi hơi khô quắt, hoàn toàn không thấy người trong phòng, mà ông cụ an vị ở bên cạnh lão phu nhân, tóc đã bạc hoàn toàn, môi dưới khẽ lật ra ngoài, chính là bộ dạng của một ông già bình thường, nhưng mà lúc này vẻ mặt của ông như đưa đám, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người Lý Noãn.

Mà Lý Lực một tay nâng thịt dê lên, một tay bưng tô sủi cảo đứng ở trong phòng, bị rống đến ngây dại.

"Đại đường ca, cám ơn huynh đã giúp chúng ta cầm những thứ này, huynh đi giúp mọi người đi, muội có chuyện cần nói với gia gia và nãi nãi." Lý Noãn đi lên phía trước, cười lấy cùi chỏ chọc vào Lý Lực.

"À à, vậy các ngươi từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước." Lý Lực chợt hiểu lấy lại tinh thần, vội vàng đặt thịt dê và sủi cảo lên trên bàn, sau đó vừa đi ra ngoài, vừa không hiểu tự nhủ, "Kỳ quái, bình thường gia gia rất dễ nói chuyện, cũng không biết hôm nay bị gì nữa, bên Tứ thúc tặng đồ tới đây, còn tức giận lớn như vậy......"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-104)