Bạn trai của trình hoa
← Ch.15 | Ch.17 → |
Đứng trước cửa nhà hàng, Hồ Anh Vũ thở dài mệt mỏi. Bàn tay cô đưa lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán lại chợt khựng lại giữa không trung.
Có nằm mơ cô cũng không giám tin người mà cô đang nhìn thấy lại là Trần Thế Lãm.
Vì thời điểm về trưa lên đường rất vắng vẻ. Điều này giúp cô thêm khẳng định, đây không phải là mơ.
Ở mặt đường đối diện, chàng trai trẻ có mái tóc màu đen, khuôn mặt baby cực chuẩn với sóng mũi cái cùng hai mí mắt dài tuyệt đẹp. Người này dù có biến thành tro Hồ Anh Vũ cũng nhận ra. Trần Thế Lãm, chính xác là anh ta. Cô thật không nhìn ra anh ta là loại người như vậy. Giám làm tổn thương đến người chị em tốt của cô, việc này không thể tha thứ được.
Hồ Anh Vũ mày đen kịt, chẳng buồn nhìn đường cô phi thẳng đến trước mặt Trần Thế Lãm.
Chỉ với một cái kéo tay cô đã khiến cho người phụ nữ đi bên cạnh anh ta ngã nhào ra đất.
Thấy vậy, Trần Thế Lãm định chạy lại đỡ nhưng bị Hồ Anh Vũ nhanh tay đẩy ra.
Không kìm nén được, cô tức giận hét lên.
- Trần Thế Lãm tôi không ngờ được anh lại là loại người bỉ ổi bắt cá hai tay. Đùa giỡn với tình cảm của người khác anh thấy vui lắm sao? Anh tưởng mình là ai, là thiếu gia, hoàng tử hay là người nổi tiếng mà muốn làm gì thì làm?
Hồ Anh Vũ nói một tràng dài cũng chẳng để Trần Thế Lãm nói một câu nào, cô tiếp tục.
Anh ta với cô ta đã gian dúi với nhau bao lâu rồi? Một lũ tiện nhân, một đôi gian phu dâm phụ, lũ khốn.
- Em thôi đi!
Hồ Anh Vũ đơ toàn tập, một người tính tình hiền lành, hòa đồng lại ít nói như Trần Thế Lãm lại vì một cô gái quát cô. Phải biết rằng Hồ Anh Vũ, cô, là bạn thân nhất của Trình Hoa.
Hồ Anh Vũ không quan tâm đây là người Trần Thế Lãm mới quen hay là đã quen trước đó, chỉ cần làm Trình Hoa của cô đau lòng, cô quyết không bỏ qua.
- Anh...
- Anh ấy và tôi đang quen nhau đó, cô làm gì được nào?
Nét mặt Trần Thế Lãm thay đổi đột ngột, từ bộ mặt khó sử chuyển sang đắn đo nhiều cảm xúc.
Hồ Anh Vũ đanh mặt nhìn kẻ vừa phát ngôn. Ở sau lưng Trần Thế Lãm, cô ta đang loạng choạng đứng dậy, môi ả cong lên cười khiêu khích thêm nữa là sự khinh bỉ.
Máu nóng trong người cô lại chảy ngược, phải kiềm chế lắm mới không ra tay đánh người.
Hồ Anh Vũ bước lên trước vài bước. Ở trước mặt cô ta, cô quan sát một lượt từ trên xuống dưới thầm đánh giá.
Đây là một người phụ nữ khá xinh đẹp, vóc dáng cao chuẩn, ăn mặc thời thượng, xem ra không phải là con gái nhà tầm thường. Trông cô ta xinh đẹp là vậy, thảo nào Trần Thế Lãm để ý đến, nhưng đáng tiếc thay, số phận của cô ta lại là kẻ đi cướp bạn trai của người khác.
Hồ Anh Vũ sưng mặt, nhìn thẳng vào mắt cô ta cười khẩy một cái.
- Cô biết tình yêu vụng trộm là gì không? Đó là cái thứ tình yêu rẻ tiền nhất. Tôi thấy cô cũng chỉ như một con chuột hôi hám, nét nút xuất hiện khi không có người và thường kết cục của chúng chẳng mấy khi toàn thây.
Khả năng khiến kẻ khác nổi điên của cô cũng không tầm thường chút nào. Quả nhiên cô ta đỏ mặt tức giận, đôi mắt đỏ ngầu rưng rưng như sắp khóc.
Hồ Anh Vũ thấy thật buồn cười, mặt dày đi cướp bạn trai của người khác mà lại có thể khóc khi bị người ta nói một vài câu sao? Cô ta nghĩ mình đang diễn kịch cho ai xem vậy?
- Anh Vũ, em lý lẽ một chút có được không?
Lý lẽ? Thật nực cười.
Hồ Anh Vũ nhếch môi cười khinh miệt.
- Lý lẽ? Vậy lý lẽ của Trình Hoa ở đâu?
Hình như câu nói của Hồ Anh Vũ đã mở ra một bức màn mới. Cô ta này giờ im lặng, nghe đến đây liền đanh mặt.
- Nói lắm như vậy thì ra cô chỉ là một kẻ lo chuyện bao đồng. Khi không quản chuyện của người khác làm gì, bộ bị điên hả? Bị điên thì vào trại điên nói chuyện với mấy người ở đó. Chúng tôi không rảnh nói chuyện với cô.
- Cô không có quyền mở miệng ở đây. Tôi khuyên cô biết điều thì ngậm cái miệng thối của cô lại, không thì đừng có hỏi tại sao răng còn mà lợi đi mất.
- Anh Vũ, em thôi đi.
Trần Thế Lãm đứng ngoài lo lắng, đâu phải anh không hiểu con người Hồ Anh Vũ, một khi cô đánh nhau thì phải đánh cho người đó không ngóc đầu dậy nổi nới chịu dừng lại.
Nói đoạn, anh quay sang người bên cạnh quat lớn.
- Cẩm Linh, em cũng thôi ngay đi.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh trớ trêu này, lời nói của anh hoàn toàn không có tác dụng.
Cẩm Linh đột nhiên mỉm cười, cô ta đưa tay vén những sợi tóc mai ra sau tai, trêu chọc nói.
- Tôi thấy người nên ngậm miệng là cô mới phải, xem cô kìa, sủa nhiều sắp không còn là người nữa rồi...
- Chát!
Trần Thế Lãm hoàn toàn bất động, điều anh lo sợ cuối cùng cũng xảy ra.
Hồ Anh Vũ thu tay lại, nhìn thẳng vào mắt Cẩm Linh cười khinh bỉ.
Dù là vậy cũng đâu thể lợi hại bằng Hồ Anh Vũ, cô.
- Cẩm Linh tức giận, bắt đầu nổi đóa lên quát tháo.
- Sao cô giám?
Lại một lần nữa Cẩm Linh hứng trọn cái bạt tai của Hồ Anh Vũ.
Hồ Anh Vũ mặt lạnh nhìn Cẩm Linh, cười như không cười, cô nói.
- Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Giờ ngậm miệng vẫn còn kịp đấy.
- Mẹ kiếp!
Cô ta thô tục, định gươ tay lên tát Hồ Anh Vũ nhưng nhanh hơn đã có một bàn tay khác ngăn lại.
Trần Thế Lãm giữ chặt tay Cẩm Linh, tức giận quát.
- Em có thôi đi không?
- Anh... bảo vệ cô ta?
Cẩm Linh không tin người ngăn cản mình lại là Trần Thế Lãm, nhưng ngay chính anh cũng không tin mình lại làm vậy.
Cẩm Linh là người con gái anh đem lòng yêu xuất 20 năm trời, nhưng khi nhìn thấy cô bị Hồ Anh Vũ bạt tai, tại sao trái tim anh không đau? Có lẽ nào anh không còn yêu cô nữa? Không đâu, cô là người con gái duy nhất mà anh yêu.
Nhân lúc Trần Thế Lãm phân tâm, Cẩm Linh vùng tay thoát ra khỏi bàn tay anh, cánh tay cô giơ cao chỉ chờ thời khắc giáng xuống. Bị bất ngờ, Hồ Anh Vũ hoàn toàn bị động, chỉ có thể đứng chờ cái tát đó hoàn toàn giáng xuống. Nhưng thời gian trôi qua, cô thấy mình cẫn còn lạnh lặn thì thấy rất kì lạ. Mở một con mắt ra, rồi con mắt kia cũng mở nốt. Ở khoảng cách rất gần, bàn tay của Cẩm Linh bị ai đó giữ chặt.
Hồ Anh Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên, cô vui sướng hét to.
- Duệ Minh!
Tần Duệ Minh buông tay Cẩm Linh ra, nhìn Hồ Anh Vũ cười dịu dàng, đoạn, anh nhướn mày đánh giá người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt đanh lại, nét mặt lạnh lùng đến nỗi đáng sợ.
- Thay mặt vợ tôi, xin lỗi cô.
Hồ Anh Vũ tức xén ngã ngửa. Tưởng anh oai phong lẫm liệt thế nào? Ai cần anh phải xin lỗi.
Cô trừng mắt lườm Tần Duệ Minh. Anh có đang hiểu tình hình bây giờ không vậy? Người có lỗi là cô ta, là cô ta đó!
Không chỉ có mình cô ngạc nhiên, mà đến hai người kia cũng kinh ngạc không kém, Tần Duệ Minh, thế nhưng cũng biết đến hai chữ "xin lỗi"? nhưng sau đó chỉ có mình Cẩm Linh cười.
- Anh đẹp trai là thế, sao lại có một cô vợ vô văn hóa như vậy?
Trầm Thế Lãm đen mặt.
Hồ Anh Vũ tức giận. Vô văn hóa? Cô định chồm lên cho cô ta vài cái bạt tai nữa nhưng lại bị Tần Duệ Minh ngăn lại. Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, anh nhìn Cẩm Linh gật nhẹ đầu.
- Tôi sẽ dạy lại cô ấy.
Hành động của Tần Duệ Minh khiến Trần Thế Lãm lo lắng. Hẳn, anh cũng biết rõ, Tần Duệ Minh là người không dễ chọc vào. Và càng không nên chọc đến người của anh ta, nhất là cô gái trước mặt này, Hồ Anh Vũ.
Thế mà chỉ trong một lần, Cẩm Linh đã phạm cả hai điều cấm kị này.
Tần Duệ Minh nói đoạn, anh giơ cao tay, hành động nhanh và rứt khoát, anh khiến cô và Trần Thế Lãm đều không khỏi sửng sốt.
Cẩm Linh ôm má trái nhìn Tần Duệ Minh đầy căm phẫn.
- Anh có còn là đàn ông không? Đánh phụ nữ, anh không thấy nhục sao?
- Dĩ nhiên đây là thay vợ tôi xin lỗi, nếu là tôi, cô sẽ không tưởng tượng ra hậu quả đâu.
Cẩm Linh mặt mày xa xầm nhưng tuyệt nhiên không giám lên tiếng phản bác.
Cô nên thấy may mắn vì mình vẫn chưa động đến một sợi tóc của Hồ Anh Vũ.
Vừa đánh bạn gái của người ta xong, Tần Duệ Minh lại có thể thản nhiên vỗ vai người ta cười.
- Chuyện ở nhà hàng "Vọng Nguyệt" rất cảm ơn cậu đã tới.
Nói rồi, Tần Duệ Minh ôm eo Hồ Anh Vũ bước ra xe. Đi được một đoạn, điện thoại anh đổ chuông. Dừng một lát, anh quay sang cô nhẹ giọng.
- Anh nghe điện thoại.
Vừa bắt máy giọng Ngô Sơn gấp gáp ở đầu giây bên kia.
- Minh, đến giờ họp rồi, anh lại bỏ đi đâu vậy?
- Hủy đi. - Ngắn gọn và dứt khoát, chỉ vỏn vẹn có hai từ, Tần Duệ Minh ngắt máy.
Hồ Anh Vũ láng máng nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của anh, cô nhướn mày hỏi.
- Anh có cuộc họp sao?
Tần Duệ Minh nhìn cô, im lặng một lúc, anh gật đầu.
- Ừ!
Vậy sao anh lại hủy bỏ? Hơn nữa cô cũng có chuyện riêng cần giải quyết.
- Lần sau mình đi ăn nhé. Bây giờ anh về công ty đi, tối gặp lại. - Ngừng một lát, cô ngại ngùng nói. - Chồng yêu!
Nói xong, cô mở cửa xe bắt một chiếc tắc xi đi mất. Cũng chẳng giám nhìn xem mặt anh lúc đó như thế nào.
Tần Duệ Minh vốn định nói rằng "Để anh chở em đi" nhưng anh chưa kịp mở miệng cô đã đi mất. Ngồi trong xe nhìn bóng cô lắc đầu thở dài. Đôi môi anh nâng lên để lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cô lúc nào cũng vậy, luôn rất vội vàng. Đợi chiếc xe của cô hoàn toàn biến mất nơi ngã rẽ, anh mới quay đầu gọi vào một dãy số.
- Hoãn cuộc họp xuống 10 phút, anh đang về.
Đặt chiếc điện thoại sang một bên, anh thẫn thờ nhẻo miệng cười, ngón tay lướt nhẹ trên khóe môi đầy vẻ lưu luyến.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |