Nói Dối
← Ch.173 | Ch.175 → |
Ngày hôm sau đối với Trương Tuyết Y chính là một khởi đầu mới, cô đã nộp đơn xin nghỉ việc, sau đó lên mạng tìm kiếm bất động sản, sau hai ngày tìm kiếm cuối cùng cũng mua được một công ty nhỏ bằng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
Đây sẽ là trụ sở chính của công ty, tên là Công Ty Điện tử Nhất Trương.
Trương Tuyết Y biết một mình mình thì không thể thực hiện được nên đã ngỏ lời mời Hàn Yên Nhi, Sở Tiêu, Trịnh Minh Bảo và Fiona về cùng hợp tác, họ cũng đã đồng ý ngay lập tức.
Khoảng thời gian này Trương Tuyết Y rất bận rộn, thường xuyên đi sớm về trễ, vừa chuẩn bị cho lễ cưới diễn ra một tuần sau đó, vừa tìm đối tác và hợp đồng cho công ty, việc chăm sóc cho Cherry và Dưa Hấu đều được giao lại cho Dương Nhất Thiên.
Lúc đầu có hơi khó khăn một chút nhưng về sau cũng có thể nói là thuận lợi.
***
Lúc Trương Tuyết Y bước ra khỏi công ty đã là sáu giờ chiều, cô vươn vai đầy mệt mỏi, không định về ngay mà ngồi xuống nhắn tin cho Dương Nhất Thiên.
"Hôm nay sau khi tan làm em đi mua sắm một chút rồi ăn ở ngoài luôn, anh đừng chờ em nhé, trông con giúp em luôn."
"Ừ, mua sắm vui vẻ."
Trương Tuyết Y mỉm cười tắt điện thoại đi, nhưng cô lại không đi mua sắm như đã nói mà lái xe tới một nhà hàng năm sao cách đó khá xa, đi đến đó phải mất hơn ba mươi phút.
Trương Tuyết Y vừa bước xuống xe thì một người nhân viên liền chạy ra tiếp đón.
"Kính chào quý khách, không biết quý khách đã có hẹn trước chưa ạ?"
"Tôi hẹn rồi, tên là Trương Tuyết Y."
"Mời quý khách đi theo tôi."
Cô đi vào bên trong, được nhân viên dẫn tới một bàn ngay cạnh cửa cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn cảnh bên dưới, trông rất đẹp.
"Cô có muốn gọi món trước không?"
"Đợi bạn tới tôi sẽ gọi sau."
"Vâng."
Trương Tuyết Y sốt ruột nhìn đồng hồ, hẹn nhau lúc sáu rưỡi mà bây giờ đã là sáu giờ bốn mươi rồi.
Bỗng lúc này chiếc điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, cô mở ra xem, là Dạ Nguyệt gửi tới.
"Xin lỗi nhé Tuyết Y, chỗ tôi đang kẹt xe, chắc phải năm phút nữa mới tới nơi."
"Cứ đi từ từ mà đi, đừng lo cho tôi."
Tuy nói là năm phút sau nhưng mãi hơn mười phút Dạ Nguyệt mới tơi nơi.
"Xin lỗi em nhé, tôi tới trễ mất mười lăm phút rồi."
"Không sao, để gọi đồ ăn đã nhé."
"Ừm."
Hai người bắt đầu gọi món, chỉ vài phút sau đồ ăn đã được đưa lên.
"Người ngoài hành tinh, tôi muốn đề xuất một ý kiến, liệu anh có muốn nghe không?"
"Ý kiến gì vậy? Em cứ nói đi."
Trương Tuyết Y ấp úng một hồi lâu mới dám nói.
"Thật ra thì... !Tôi nghĩ anh nên báo cáo vụ việc của bác gái cho cảnh sát, cả việc tên Vân Hi lén lút xây dựng căn cứ ở đảo Balima nữa..."
"Báo cảnh sát sao?"
"Ừm."
Dạ Nguyệt trầm ngâm giây lát, sắc mặt kém hẳn đi.
"Sao em lại muốn tôi báo cảnh sát? Chúng ta đâu có chứng cứ hắn mưu sát ba mẹ tôi, mẹ tôi cũng bị mất trí nhớ rồi, bà ấy không thể làm nhân chứng được nữa."
Cô xoa xoa lòng bàn tay, phân vân không biết có nên nói hay không.
"Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, bây giờ mới dám nói ra.
Người giúp Lê Nhật Hạ trốn khỏi tù chính là học trò của ba mẹ anh - Vân Hi."
"Sao cơ?"
Trương Tuyết Y nhoài người ra phía trước, cố gắng giảm âm lượng của mình xuống.
"Em trai của Nhất Thiên là cảnh sát, cậu ấy đã từng gặp người cứu cô ta ra một lần, đặc điểm nhận diện của người đó chính là một đoá hoa bỉ ngạn được xăm ở lòng bàn tay.
Lúc bị hắn bắt, tôi cũng nhớ trên tay tên Vân Hi có một hình xăm giống vậy.
Những ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nhớ lại được."
Cô ngừng một lát, lấy hơi rồi nói tiếp.
"À còn nữa, anh còn nhớ lần trước trên du thuyền tôi bị người khác cho uống thuốc cấm không? Loại thuốc gây ra ảo giác ấy?"
"Nhớ."
"Lúc đó có một nam phục vụ thường xuyên bưng nước và đồ ăn cho tôi, thật trùng hợp, hắn ta cũng có hình xăm ở tay, tôi cũng vừa nhớ ra cách đây mấy ngày thôi.
Nếu xâu chuỗi sự việc lại thì có thể giải thích một cách hợp lí hết rồi."
Dạ Nguyệt gật gật đầu, chống cằm nói.
"Theo ý của em thì sau vụ nổ trên đảo, Vân Hi vẫn chưa chết, nhưng hắn ta đã phẫu thuật thay đổi khuôn mặt để tiếp tục kế hoạch của mình.
Hắn ta đã theo dõi em trong một khoảng thời gian dài, đi theo lên du thuyền để chuốc thuốc.
Sau khi quay trở lại đất liền lại tiếp cận Lê Nhật Hạ, lợi dụng cô ta để khiến em thân bại danh liệt.
Đúng chứ?"
Trương Tuyết Y búng tay, vui vẻ gật đầu.
"Hoàn toàn chính xác!"
Cô nói tiếp.
"Anh và chị Dạ Liên nên khai báo cho cảnh sát, vì họ có thể dùng súng, chúng ta không thể dùng súng mặc dù biết bắn vì nó là bất hợp pháp, nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ lớn chuyện, công việc của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Trương Tuyết Y nắm tay Dạ Nguyệt, nhìn anh bằng cắp mắt sáng rực.
"Người ngoài hành tinh, tôi nghĩ đây là cách tốt nhất, một vài tiến sĩ làm chung với ba mẹ anh cũng biết đến sự tồn tại của cỗ máy quay ngược thời gian, họ có thể giúp chúng ta đăng kí bản quyền và báo cảnh sát, ra lệnh bắt giữ Vân Hi, dù sao đoạn video hắn ta ăn cắp công thức chế tạo cũng đã được khôi phục lại, chúng ta có đủ chứng cứ để làm việc đó."
Dạ Nguyệt thở dài, dường như cũng bị dao động.
"Tôi sẽ bàn bạc lại với chị Dạ Liên rồi mới quyết định được, dù sao cũng cảm ơn em."
Trương Tuyết Y lắc đầu, phất phất tay.
"Không có gì, tôi đã đắn đo rất nhiều mới dám nói đấy."
"Mà em đã kể chuyện này cho Dương Nhất Thiên chưa?"
Cô lắc đầu, chán nản nói.
"Chưa, tôi sợ anh ấy lo lắng nên vẫn không dám nói."
"Yên tâm đi, tôi đã bố trí một vài vệ sĩ xung quanh em để âm thầm bảo vệ rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Ừm, chúng ta mau ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Hai người bắt đầu dùng bữa, vừa ăn vừa trò chuyện mà không hề biết rằng ngay đằng sau họ đang có một ánh mắt đằng đằng sát khí..
← Ch. 173 | Ch. 175 → |