Hồi Ức Nhà Xác
← Ch.149 | Ch.151 → |
Dạ Nguyệt và Dạ Liên mau chóng đội mũ và đeo khẩu trang, đi tới nơi mà cô đã nói lúc này.
Vừa tới nơi thì cậu đã bị vấp phải một vật lạ dưới đất.
"Ôi trời, là gì đây?"
Dạ Nguyệt giật mình, cúi người xuống nhặt lên, đó chính là chiếc dùi cui điện mà lúc đầu cậu đã đưa cho Trương Tuyết Y.
Dạ Liên nhanh chóng đi vào kho hàng trước mặt, nhưng bên trong hoàn toàn không có ai.
"Tuyết Y có ở đây không?"
Dạ Nguyệt lo lắng chạy vào.
"Không có."
Cậu nhíu mày, đang định quay người đi tìm thì thấy một góc của cuốn sổ màu đỏ ló ra sau chiếc thùng cạnh góc tường.
"Cái gì đây? Chị à, nhìn kìa..."
Dạ Liên quay người lại, tiến tới rồi cầm nó lên, nét chữ bên trong vô cùng quen thuộc.
"Mẹ... !cái này là của mẹ..."
"Sao cơ? Vậy Tuyết Y đâu?"
Dạ Nguyệt tiến lại hỏi.
"Chị không biết."
"Chúng ta mau đi tìm cô ấy thôi, chắc có chuyện không ổn rồi."
"Khoan đã, khi nãy cô ấy nói trên đảo có bom đúng không? Chẳng lẽ là đọc được trong này."
Dạ Liên kéo tay cậu lại, lật cuốn sổ ra rồi chiếu đèn pin vào để nhìn rõ chữ.
Cô lật từng trang, đọc lướt sơ qua nhưng vẫn không thấy thông tin gì cả.
"Chuyện này khi trước mẹ có nói với chị không?"
"Chưa từng, mẹ không nói có bom được chôn ở đây."
"A, đây rồi, nó nằm ở trang gần cuối!"
Dạ Liên mừng rỡ la lên, đưa lại cho cậu cùng đọc.
Trong sổ ghi có một quả bom hẹn giờ được chôn ở chính giữa đảo, sức công phá rất lớn, được kích hoạt bằng một kíp nổ ở dưới tầng hầm Ali.
"Tầng hầm Ali là tầng hầm nào vậy?"
"Là một tầng hầm được xây rất lâu rồi, nó dùng để các nhà khoa học trốn vào mỗi khi thí nghiệm thất bại."
"Mẹ cũng kể cho chị sao?"
"Ừm, đã từ rất lâu rồi, lúc đó chị còn nhỏ lắm nên không nhớ rõ nữa."
Dạ Liên vân vê cằm, chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
"A Nguyệt à, chúng ta có nên kích nổ quả bom này không..."
Dạ Nguyệt sững người.
"Chị nói gì cơ?"
"Nếu không mang được cỗ máy đó về thì chi bằng phá huỷ nó luôn đi, dù sao đó cũng là thành quả nghiên cứu của cha mẹ, không thể để nó rơi vào tay của tên đó được, chúng ta có thể chế tạo lại nó theo công thức được ghi trong cuốn sổ này."
"Nhưng chúng ta đâu biết quả bom và kíp nổ chôn ở đâu chứ?"
"Phải thử tìm thì mới biết được.
A Nguyệt, em đi tìm Tuyết Y đi, chị sẽ tới từng hầm Ali."
Cậu trợn tròn mắt, lập tức ngăn cản.
"Không được! Để em làm cho, việc này nguy hiểm lắm!"
"..."
Dạ Liên im lặng, suy nghĩ một chút rồi quả quyết gật đầu.
"Được."
"Chị gọi Sở Tiêu quay lại đi, kêu em ấy mang cuốn sổ về trước, sau đó chuẩn bị trực thăng, khi nào có lệnh lập tức bay tới đảo."
"Được!"
***
Trương Tuyết Y đau đớn mở mắt ra, cuộn tròn người lại như một loài vật yếu ớt gặp nguy hiểm.
Xung quanh cô chính là khoảng không tối đen, không thấy điểm bắt đầu và kết thúc.
"Đây là đâu đây?"
Cô ôm chặt lấy đầu mình, đứng dậy rồi loạng choạng bước về phía trước, nhưng cứ đi mãi, đi mãi vẫn là một khoảng đen kịt.
"Cứu tôi... !Cứu tôi với..."
Trương Tuyết Y rên rỉ, cảm thấy luôn có vô vàn con mắt đáng sợ dõi theo mình.
Bỗng một ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở phía trước.
Cô tiến lại đó, hai bóng hình nho nhỏ chợt hiện ra, đó chính là cô và Dương Nhất Thiên lúc năm tuổi.
Khung cảnh lại lần nữa thay đổi, những hình ảnh thời ấu thơ cứ như một cuốn băng cũ được khởi động, xuất hiện trước mắt Trương Tuyết Y.
Nó vô cùng chân thực và rõ nét, giống như chính mình quay về quá khứ để trải nghiệm.
Cô đã thấy được gia đình mình nhiều năm về trước, lúc đó cô vẫn chỉ mới năm tuổi, trên tay bế đứa em trai gần ba tháng.
Trương Tuyết Y sững người, vì những thứ này cô đã không còn nhớ nữa.
Trương Tuyết Y mà cô đang thấy lớn nhanh như thổi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, quá trình lớn lên của cô được tái hiện lại tất cả.
"Cứu tôi... !Làm ơn cứu tôi... !Người ngoài hành tinh, anh đâu rồi... ?"
Trương Tuyết Y bước đi như người vô hồn, lẩm bẩm mãi một câu nói.
Đầu cô đau như búa bổ, chân tay như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, khó chịu vô cùng.
Cô ngã khuỵu xuống đất, vài giây sau một giọng nói trầm khàn văng vẳng bên tai.
"Sao hình ảnh lại bị ngắt quãng rồi?"
"Tôi cũng không rõ, chẳng lẽ... !nó vẫn có vấn đề à..."
"Chẳng phải cậu nói không có vấn đề gì sao?"
"Thật xin lỗi, tôi sẽ kiểm tra lại xem vấn đề nằm ở đâu?"
"Chết tiệt! Mau gây mê đi, con ả này sắp tỉnh lại rồi!"
Mí mắt Trương Tuyết Y nặng trĩu, không tài nào mở ra nổi, nhưng mọi âm thanh bên tai cô vẫn nghe rất rõ.
Khi hai từ "thuốc mê" vang lên, cô lập tức hít một hơi thật sâu rồi nín thở.
Lũ người đó úp bình khí lên mũi Trương Tuyết Y, chờ khi không còn nữa, cô mới dám thở ra.
"Lập tức đi sửa chữa lại cho tôi! Chuyện này không thể chậm trễ được."
"Vâng thưa sếp!"
Khoảng vài phút khi bọn chúng rời đi Trương Tuyết Y mới có thể mở mắt ra, cô đưa tay lên sờ đầu mình, nó đã bị gắn hơn mười sợi dây kì lạ đủ màu.
"Cái quái gì đây?"
Cô nhẹ nhàng gỡ từng sợi ra, sau đó loạng choạng bước ra khỏi phòng, phải nhân cơ hội này trốn đi, vừa đi vừa bấm liên tục vào chiếc tai nghe mini gắn bên tai.
"Người ngoài hành, cứu tôi với... !Có ai không, làm ơn cứu tôi..."
"Tuyết Y! Cô đang ở đâu vậy?"
Đầu bên kia được kết nối ngay lập tức, nhưng đó là Dạ Liên chứ không phải Dạ Nguyệt.
"Tôi cũng không biết nữa, chỗ này trông lạ quá, nó không giống với các phòng thí nghiệm mà tôi thấy lúc trước."
Trương Tuyết Y nhìn xung quanh, cố gắng xem xem có dấu hiệu nhận diện nào không nhưng hoàn toàn vô ích.
Cách bố trí ở nơi này trông vô cùng khác so với dãy hành lang mà khi nãy cô đi qua.
"Có vẻ như đây là tầng hai của căn cứ trung tâm, tôi thấy một chiếc thang máy nhưng nó không dùng được."
"Cô tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ tìm đường tới đó ngay."
"Được."
Trương Tuyết Y ôm đầu mình, mau chóng tìm một phòng không bị khoá rồi trốn vào.
Cô đi tới góc phòng, định trốn sau chiếc tủ đựng đồ nhưng lại thấy viên gạch ngay đó dính một thứ gì đó màu đỏ sẫm.
"Gì đây, chẳng lẽ là máu sao?"
Cô tiến lại gần, quả nhiên là máu vì nó có mùi tanh, nhưng có vẻ đã khô từ lâu rồi.
Trương Tuyết Y đứng dậy, sợ hãi rời đi nhưng chưa kịp bước được bước nào thì viên gạch chỗ đó bỗng lún xuống khiến cô rơi nhanh xuống một tầng hầm.
"Á á á á á!"
Trương Tuyết Y kêu lên, ôm chặt lấy bụng mình, vài giây sau mới dám mở mắt ra, xung quanh đây tối om như mực, không có lấy dù chỉ một tia sáng.
Dạ Liên ở một nơi khác cũng nghe được tiếng kêu của cô, vội bịt tai lại rồi hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô không sao chứ Tuyết Y?"
"Tôi vừa phát hiện một viên gạch có dính máu, tiến tới xem thì bỗng té lọt xuống một nơi tối om."
Cô vừa nói vừa đứng dậy, sờ soạng người nhưng phát hiện đèn pin đã bị rơi ra.
"Tôi làm mất đèn pin rồi, tối quá, không thấy gì cả..."
Dạ Liên trấn an cô.
"Cô đứng im ở đấy đi, đừng đi lung tung, tôi đã trèo được lên tầng hai rồi, sẽ sớm tìm ra căn phòng đó nhanh thôi."
"Vâng."
Trương Tuyết Y thở dài, xoa xoa đầu và chân tay của mình, không hiểu sao cảm giác đau nhức vẫn mãi không hết.
"Đây là đâu đây..."
Khi một người không nhìn thấy gì thì tất cả các giác quan còn lại sẽ nhạy bén hơn bình thường, Trương Tuyết Y cũng vậy.
Nơi cô đứng rất lạnh, nhiệt độ thấp hơn hẳn so với bên ngoài.
Không những vậy, ở nơi này còn có mùi hôi tanh rất nồng.
Trương Tuyết Y đang mang thai, chính vì vậy nên những mùi như vậy khiến cô rất khó chịu và buồn nôn.
Cô nhích lên một chút, đưa tay ra phía trước để sờ soạng.
"Sao không có gì vậy nhỉ?"
Trương Tuyết Y lẩm bẩm, bỗng dưng vấp phải một vật thon dài khiến cô ngã ra đằng trước.
"Ai ui, cái gì đây?"
Cô xuýt xoa, cúi thấp người xuống rồi chạm tay vào, nào ngờ đâu lại đụng trúng bàn chân người.
"Á á á á á á á á!"
Trương Tuyết Y giật bắn người, run rẩy lùi về sau.
Dạ Liên ở đầu bên kia chưa ngắt kết nối nên vẫn nghe được tiếng hét của cô, vội vàng hỏi han.
"Cô bị sao vậy? Vẫn ổn chứ?"
"Chân người... !Tôi vừa đụng trúng một bàn chân người..."
Cô trả lời, nhiệt độ ở đây tuy lạnh nhưng trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Trương Tuyết Y lúc này cũng đã tờ mờ đoán được nơi mình đang đứng là nơi nào.
Nếu không nhầm thì có lẽ là... !nhà xác.
Nhiệt độ thấp là để bảo quản xác chết, mùi hôi là mùi xác đang phân huỷ còn mùi tanh là của máu.
Vả lại khi nãy cô đụng trúng bàn chân còn phát hiện trên đó được bọc một lớp màng mỏng, giống như bao ni lông.
Nếu còn sống thì ai lại làm như vậy.
Không những vậy, dựa theo mùi hôi thì chắc chắn nơi này phải nhiều hơn mười xác chết.
"Chân người sao? Người đó còn sống không vậy?"
"Không đâu, người đó chết rồi."
"Trương Tuyết Y, cô đứng im đó đi đừng di chuyển."
"Làm ơn cứu tôi với..."
Trương Tuyết Y run rẩy nói, đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực.
Cứ nghĩ tới việc đang đứng giữa một đống xác chết cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Dạ Liên ở bên trên lúc này đã trèo lên được tới tầng hai, thật may không có ai ở đây.
Cô mở cửa các căn phòng ra, đi vào xem xem có viên gạch nào dính máu như Trương Tuyết Y đã nói hay không.
Sau hơn mười lăm phút tìm kiếm cuối cùng cũng đã thấy, nó nằm ở gần cuối dãy hành lang.
Dạ Liên gõ gõ lên viên gạch đó, nói chuyện với Trương Tuyết Y qua chiếc tai nghe.
"Cô có nghe thấy tiếng gì không?"
"Có."
"Quả nhiên bên dưới có một tầng hầm."
Cô cúi thấp người, đạp một cái thật mạnh vào viên gạch đó, bên dưới chính là một không gian đen kịt.
"Rầm."
"Tuyết Y, cô có ở dưới đó không?"
Trương Tuyết Y nghe thấy giọng nói quen thuộc liền đáp lại.
"Có, tôi ở đây.
Là cô đúng không?"
"Ừm, cô bịt mắt lại đi."
Cô gật đầu, lấy hai tay bịt chặt mắt mình lại..
← Ch. 149 | Ch. 151 → |