← Ch.08 | Ch.10 → |
Suốt cả dọc đường, tôi nói rất nhiều chuyện với Thanh thanh, vì thế lúc này cảm thấy cực kỳ khô miệng, liền quyết định tìm một quán trọ nghỉ ngơi uống nước. Nhất Phẩm Trà Lâu nổi danh nhất kinh thành mà Thanh thanh nói đến, quả nhiên danh bất hư truyền, bên dưới không còn một chỗ trống, tôi đành phải lên lầu thưởng thức vậy.
Lên đến lầu hai, sau khi ngó nghiêng tứ phía, vị trí đẹp nhất chính là chỗ ngay sát cạnh cửa sổ, nhưng đáng tiếc chiếc bàn đó đã bị hai người đàn ông khác chiếm mất rồi, tôi liền tìm chỗ trống cách cửa sổ không xa ngồi xuống. [Mimi - dienđanlequyđon]
Mới đến đây được một thời gian ngắn, cho nên tôi nhất thời chưa học được lối nho nhã, thi vị của người xưa, chính vì thế mà cứ trông thấy các soái ca là lại mắc tật đưa mắt lên nhìn liên tục. Sau khi ngồi xuống, tôi bắt đầu lén lút nhìn sang hai người đàn ông có tướng mạo khá xuất chúng ngồi cạnh cửa sổ.
Một người khoác trên mình bộ áo bào dài màu trắng ngà, khuôn mặt trắng hơn người thường, thần thái bình thản, ngũ quan anh tuấn giống như Thượng Quan Tầm, chỉ có điều Thượng Quan Tầm tầm vóc khỏe mạnh, cường tráng, còn người này có phần ốm yếu. Nhưng dáng vẻ ốm yếu đó lại không hề ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh ta, ngược lại còn tôn thêm vẻ cao quý hiếm thấy, khiến người khác không khỏi đắm say. Mà hình như khuôn mặt này tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải, cảm giác rất quen thuộc.
Nói đến việc nhớ người, tôi khâm phục Hạ Chi Lạc, khuôn mặt của bất kể phụ nữ nào chỉ cần nhìn qua một lần, nàng ta đều có thể nhớ rõ từng đường nét. Nhưng còn khuôn mặt của đàn ông, ngoại trừ phụ thân của mình, hoàng thượng cùng mấy đại thái giám như Đức Hỷ công công đang theo hầu bên hoàng thượng, thì nàng chỉ còn nhớ mỗi khuôn mặt của Thượng Quan Tầm mà thôi. Ngay cả Đồng Võ luôn theo cạnh Thượng Quan Tầm cũng như Hoa Thanh Thần và những người đàn ông khác hoàn toàn đều mờ ảo, nhạt nhòa trong trí nhớ Hạ Chi Lạc.
Đối diện với người đàn ông mặt trắng là một anh chàng vạm vỡ khoác trên mình bộ trang phục màu đen, có thể chỉ là một võ đồng đi theo các công tử quyền quý. Làn da màu đồng khỏe mạnh của anh nếu ở thời hiện đại sẽ vô cùng đậm chất nam nhi, nói một cách thông dụng là "rất man lì", ngũ quan tuy rằng không đẹp như người đàn ông mặt trắng nhưng cũng thuộc loại phụ nữ chín chắn phải tranh giành.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình rực cháy của tôi, người đàn ông mặt trắng liền quay sang hướng ánh mắt nhìn về phía tôi, trước tiên là ngây lặng người đi, tiếp sau đó mỉm cười gật đầu với tôi. Da mặt của tôi cũng thuộc diện khá dày, ở thế kỷ hai mươi mốt nhìn đàn ông không cần phải lén lút, che giấu, huống hồ tôi bây giờ đang cải dạng nam nhi. Đối diện với nụ cười tuyệt sắc của người đàn ông mặt, tôi cũng tự nhiên đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Người đàn ông da đồng dường như nhận thấy nụ cười kì quái của người đàn ông mặt trắng, cũng hiếu kì quay sang nhìn về phía tôi, ánh mắt này khiến tôi suýt chút nữa thì phụt hết cả trà trong miệng ra. Tôi nhướng mày, sau đó cũng hất mắt ra hiệu với anh ta. Trông tôi kì quái lắm sao? Tại sao người đàn ông da đồng này lại kích động đến mức đó? Thanh Thanh thấy vậy không khỏi che miệng bật cười.
Đang đúng lúc buồn phiền tự hỏi, tôi liền thấy tiểu nhị hớn hở chạy lại phía mình: "Hai vị khách quan muốn dùng gì?" Nhìn thấy bộ dạng của tôi rồi, nụ cười trên mặt tiểu nhị bỗng cứng lại, sau đó chuyển thành bộ dạng như gặp phải ma quỷ. Tiểu nhị này vốn là người nhiều năm kinh nghiệm, lấy lại thần sắc rất nhanh, rồi liền đổi sang một nụ cười kiểu khác: "Ngài lần đầu tiên tới bổn tiệm đúng không? Bổn tiệm là trà lâu nổi tiếng nhất, lớn nhất kinh thành, cũng là nơi có nhiều loại trà nhất, ngài muốn uống thứ gì đều có cả."
Tôi nghịch ngợm khẽ chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ tên này thật sự quá phô trương, vốn định chọc ghẹo hắn vài câu, xong lại nghĩ sẽ khiến người ta càng thêm chú ý, thế nên đành quyết định không gây chuyện vẫn hơn.
"Vậy thì cho ta một bình trà đại mạch." Vì thường không uống được cà phê, tôi luôn phải dùng thứ này để thay thế. [Mimi - dienđanlequyđon]
"Trà...trà đại mạch?" Tiểu nhị kêu lên đầy kinh ngạc.
Tôi ngước mắt lên nhìn rồi kì lạ hỏi lại: "Làm sao thế? Không có hay sao? Lúc nãy không phải ngươi nói chỗ này thứ trà nào cũng có cơ mà."
Lúc này Thanh Thanh liền khẽ kéo tay áo tôi rồi thì thầm bên tai: "Công tử, người quên rồi hay sao? Trà đại mạch bị liệt vào đồ cấm, bởi vì phạm vào tên húy của Tiên hoàng Hoàng đế."
Tôi bất giác thở hắt ra một tiếng, Thanh Thanh mà không nhắc, tôi thật sự quên khuấy đi mất. Tiên hoàng Hoàng đế xuất thân là con nhà nông gia, lúc đó gia đình rất nghèo, vì muốn thu hoạch được nhiều nông sản, người nhà liền đặt cho ngài cái tên "Mạch"... Thượng Quan Mạch. Sau đó, chắc hẳn dân ngài cũng giống như Chu Nguyên Chương, phát động nông dân khởi nghĩa, giành được giang sơn, kiến lập nên Hoàng triều Kim Bích, đồng thời đăng cơ thành Hoàng đế. Trong tên ngài có một chữ "Mạch" mà lúa mạch lại là thức ăn chủ yếu của bách tính lương dân, ngài không thể cấm được, chỉ đành hạ lệnh cấm uống trà đại mạch.
Vốn định uống thứ trà bình thường nhất, không ngờ lại phạm phải điều cấm kị. Nhưng Thượng Quan Mạch, Thượng Quan Mạch, nghe buồn cười quá đi mất.
Tôi bất giác bật cười thành tiếng, thì thầm nói với Thanh Thanh: 'Mong rằng sau này nhà Thượng Quan đừng có Hoàng đế nào có cái tên là Thượng Quan Tỉnh, nếu không ngay cả trà long tỉnh cũng không được uống nữa đâu, ha ha...ha ha..."
"Phụt..." Người đàn ông da đồng vừa mới hớp hụm trà, nghe tôi nói vậy không kìm được mà phun cả ngụm trà mới uống ra ngoài.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của tiểu nhị, tôi mới nhận ra mình chẳng ý tứ gì cả, cứ ăn nói lung tung nãy giờ. Nghĩ vậy, tôi ngại ngần dùng ngón tay cái quẹt lên chiếc mũi nhỏ của mình.
Bỗng bên tai truyền lại tiếng cười khẽ, tôi đưa mắt nhìn sang, thì ra là người đàn ông mặt trắng.
"Rất thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy có người dám nói những lời thẳng thắn như vậy." Câu nói này của người đàn ông mặt trắng đương nhiên nhằm chỉ vào tôi, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn đầy sự tán thưởng, nhưng có phần đặc biệt kì quái.
Bất ngờ nhận được lời tán thưởng của soái ca, trong lòng tôi vô vàn vui sướng, trên môi nở một nụ cười mà tôi cho rằng rất đẹp, nhìn người ta, đáp: "Để huynh phải cười chê rồi."
Người đàn ông mặt trắng khẽ cười sau đó quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Tôi bỗng cảm thấy vô vị liền nói với tiểu nhị: "Thôi bỏ đi, hãy mau mang đến cho ta một bình trà hoa, rồi xem có món điểm tâm nào đặc sắc cứ mang lên đây."
"Dạ được, xin khách quan chờ đợi giây lát." Tiểu nhị nói xong liền vội vã rời đi
Tôi cúi đầu nghí ngoáy chiếc sáo vừa mới mua được, nghĩ đến việc tiếp sau đây sẽ đi đây để thổi một khúc.
"Công tử..." Thanh Thanh cúi đầu gọi tôi.
"Hả?"
Thanh Thanh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi thì thầm nói: "Công tử, những lời nói đại nghịch bất đạo như khi nãy, sau này công tử không được nói ra bên ngoài, ngộ nhỡ truyền đến tai người trong hoàng cung thì phiền phức lắm đó."
"Ừm ta biết rồi." Tôi gật đầu.
Lúc này tiểu nhị đã nhanh chóng quay lại, đặt lên bàn của tôi một bình trà hoa cúc cùng mấy đĩa điểm tâm. Tôi cầm một miếng bánh hình giống cánh hoa mai cắn một miếng sau đó quay sang nói với Thanh Thanh: "Mùi vị thơm quá, ta thích ăn thứ này nhất, Thanh Thanh, em cũng thử xem sao." Nói xong tôi lấy một miếng khác đưa vào miệng Thanh Thanh liền bị cô bé đẩy ra.
"Công tử..." Thanh Thanh thẹn thùng lên tiếng.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngán ngẩm, đưa mắt nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một người đàn ông da trắng, người đàn ông da đồng cùng một đống người A, B, C, D trợn tròn hai mắt nhìn về phía mình. Tôi thật sự muốn ngất. Tôi quên mất mình đang trong bộ dạng một "nam nhân", đương nhiên không thể nào tình cảm với một nữ nhân ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này. Đáng lẽ tôi phải chú ý hành động, lời nói của mình mới phải. [Mimi - dienđanlequyđon]
"Các ngươi có nhìn thấy hai người này không?" Dưới lầu bỗng truyền lên những tiếng ồn ào.
"Chưa từng gặp."
"Không thấy."
Những tiếng ồn ào đó nhanh chóng di chuyển lên lầu hai, xem ra có vị quan phủ nào đấy đang muốn truy tìm những kẻ phạm tội?. Tôi vô cùng hiếu kỳ thò cổ ra ngó nghiêng, nghe ngóng.
"Các ngươi có nhìn thấy hai người này không?"
Mấy tên quan sát chỉ vào bức hình rồi hỏi những người đang ngồi trong trà lâu, sau đó nhanh chóng đi đến trước bàn tôi, hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy hai người này không?"
Tôi đưa mắt liếc qua, trong bức tranh là hai người đàn ông mặc trang phục kì quái, một người trông khá được, người còn lại có khuôn mặt ác bá, trên mặt thậm chí còn có một vết sẹo lớn. Nói thực tình, tuy rằng không phải người nào cũng biết vẽ tranh, nhưng đã là họa sư vẽ tranh tội phạm truy nã thì ít nhất cũng phải là một người có tay nghề tương đối cao. Thế nhưng, bản lĩnh của người vẽ bức tranh này có vẻ kém cỏi quá. Một bức tranh trừu tượng thế này hoàn toàn trông chẳng ra bộ dạng con người, làm sao có thể tìm được cơ chứ?
← Ch. 08 | Ch. 10 → |