Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Tứ Là Thiên Tài - Chương 07

Lão Tứ Là Thiên Tài
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Hạ Tử Dược lập tức xoay người, chỉ thấy Lăng Vị Ương vẻ mặt thần sắc mệt mỏi, không biết khi nào đã tỉnh lại, đứng dựa vào cánh cửa phòng ngủ đang mở, nhìn hắn với đôi mắt to tròn.

" Sao em lại ra đây? Có phải bị tiếng điện thoại đánh thức hay không?" Hắn nhanh chóng đi đến bên nàng, ôn nhu hỏi.

Nàng gật đầu, tiếp tục nhìn hắn không dời mắt.

" Làm sao vậy?" Hắn hỏi nàng, tiếp theo tự nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng, đo nhiệt độ cơ thể nàng hiện tại."Hình như đã không sốt nữa. Em hiện tại cảm thấy thế nào? Có khỏe hơn chút nào hay không? Có còn cảm thấy không thoải mái sao?" Hắn vừa nói, một bên thật cẩn thận đỡ nàng đến sô pha trong phòng khách ngồi.

" Khá hơn rồi." Nàng trả lời, sau đó nhịn không được hỏi hắn, "Điện thoại vừa nãy là...... Tìm em?"

" Đương nhiên, đây là nhà em." Hắn ngạc nhiên cười nhẹ, "Em sẽ không bệnh đến nỗi ngay cả nơi này là nhà em cũng nhận không ra chứ?"

" Em hình như nghe được tiếng anh trả lời điện thoại." Nàng nhìn hắn.

" Đúng, anh nhận cuộc điện thoại vừa nãy." Hắn gật đầu, rồi sau đó ngữ khí một chút nghi vấn: "Để ý sao?"

Lăng Vị Ương thong thả lắc đầu, nàng cũng không phải để ý hắn chưa được nàng cho phép đã thay nàng nhận điện thoại, mà là câu vừa rồi hắn nói -

" Em hình như nghe được anh nói chuyện với đầu dây bên kia rằng anh là...... Vị hôn phu của em?" Nàng chăm chú nhìn hắn, thử mở miệng hỏi.

" Anh nói thế chẳng lẽ không đúng sao?" Hắn mỉm cười nói, mặt không đỏ giọng không run, chẳng những thấy đúng lý hợp tình, hơn nữa không có chút do dự liền trả lời.

" Anh không phải? Chúng ta đính hôn khi nào, sao em lại không biết?" Nàng ngây người ngẩn ngơ, không tự chủ được lên tiếng kháng nghị.

" Ngày hôm qua không phải anh đã hỏi em có muốn đi đăng ký kết hôn hay không? Em không có phản đối chính là đồng ý rồi. Nam nữ có hôn ước, không phải là vị hôn phu và vị hôn thê sao?" Hắn tiếp tục thấy đúng lý hợp tình, vẫn mỉm cười như cũ. (Sia: Kiểu lý sự cùn này thật là...đáng iu)

Lăng Vị Ương cứng họng nhìn hắn, nhất thời nói không ra lời.

Nàng đáp ứng cùng hắn kết giao đến nay chỉ mới qua hai ngày mà thôi, hắn kế hoạch truy thê (cướp vợ ^^) an bài có quá dày đặc hay không, rất thần tốc nha?

Ngày đầu tiên kết giao, ngày hôm sau đính hôn, ngày thứ ba – cũng chính là hôm nay, tiến độ hắn cho thấy sẽ không liền viết hai chữ "Kết hôn" này đi?

(Sia: Dĩ nhiên Dược ca mà ra tay thì nhanh như tên lửa rùi ^^)

" Anh......" Có cần phải gấp như vậy sao? Nàng muốn hỏi hắn như vậy, lại lo lắng kỳ thật chưa chắc hắn có ý tứ ấy, nàng nếu nói ra ngược lại sẽ làm hắn nghĩ đến nàng có chờ mong việc kia.

" Anh cái gì?" Hắn liên tục mỉm cười nhìn nàng, tỏ ý kiên nhẫn đối với nàng.

" Chúng ta mới kết giao hai ngày mà thôi, anh không biết là hiện tại liền nói tới chuyện kết hôn thực lạ sao?" Nàng đổi phương thức thử tâm ý hắn.

" Sẽ không." Hắn không chút do dự trả lời, nhưng chỉ nói hai chữ chứ không có câu gì thêm.

" Sẽ không như thế nào?" Nàng đành phải lại mở miệng hỏi hắn lần nữa, đồng thời cường điệu nói: "Chúng ta mới kết giao hai ngày mà thôi."

" Không chỉ hai ngày, mười năm trước chúng ta còn kết giao hơn nửa năm."

" Đúng vậy, nhưng đã là mười năm trước." Nàng còn thật sự nói."Anh không biết là trải qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều hẳn có bao nhiêu điều thay đổi, hiện tại cần nhiều thời gian để hiểu đối phương, chính mình xác định chắc chắn người kia có phải người có thể sống cùng nhau cả đời không, mới có thể nói đến kết hôn sao?"

" Em biết sao? Trước kia nhiều người kết hôn đều qua mai mối, cho dù trước khi lấy chưa gặp mặt quá vài lần, sau kết hôn cũng có thể cùng bên nhau cả đời, đến đầu bạc răng long."

Nàng nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao đột nhiên cùng nàng nói chuyện này.

" Mà hiện tại mọi người cơ hồ đều là tự do yêu đương và kết hôn, trước khi lấy bọn họ tìm hiểu đối phương rất lâu, hầu như kết quả sau lại ly hôn hoặc vợ chồng bất hoà. Cho nên em thật sự cho rằng tìm hiểu đối phương thật lâu rồi mới kết hôn, liền nhất định có thể sống cùng đến già sao?" Hắn hỏi nàng.

Nàng không biết nói gì nữa.

" Anh tin tưởng có thể cùng em sống đến trọn đời, điều đó và thời gian chúng ta kết giao hay quen biết bao lâu không quan hệ, quan trọng là tâm anh không đổi." Hắn ngóng nhìn nàng, ôn nhu nói.

" Tâm?" Nàng kinh ngạc hỏi.

" Đúng, tâm." Hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thâm tình ngóng nhìn nàng nói: "Trái tim anh nói cho anh biết, anh sẽ yêu Lăng Vị Ương này cả đời, sủng nàng cả đời. Có lẽ tương lai trong cuộc sống sẽ có khắc khẩu, cũng sẽ không hề khoái trá, nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay, bởi vì anh luôn nghĩ sống cùng em cả đời, luôn nghĩ cùng em hạnh phúc đến răng long đầu bạc."

Nước mắt tràn đầy hai mắt, Lăng Vị Ương kìm lòng không được, cảm động đến nỗi đầu thấy rối tinh rối mù.

" Em có?" Hắn nắm tay nàng, nâng bàn tay nàng đặt lên đó một nụ hôn, ôn nhu hỏi nàng, "Nguyện ý cùng anh sống đến đầu bạc răng long không?"

Trái tim nàng cũng bị hắn làm cảm động đến muốn ngừng đập, nàng sao có thể không muốn?

Lúc này, lý trí đã bị nàng xem thường cho sang một bên, nàng rơi lệ đầy mặt gật đầu với hắn, giây tiếp theo đã bị hắn kích động kéo nàng ôm trong lòng.

Phát hiện tim hắn đập rất nhanh, hô hấp cũng có chút dồn dập, nàng thế mới biết thực ra hắn cũng khẩn trương, phát hiện này làm cho nàng nhịn không được mà mỉm cười, nước mắt cũng rơi càng nhiều.

Rồi sau đó hắn buông ra, nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn môi nàng.

Hắn hôn nàng, một lúc sau nàng mới đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hai tay vội vàng đẩy hắn ra, đỏ mặt ngắc ngứ nhắc nhở hắn: "Em đang bị cảm......"

" Không sao, anh có kháng thể." Hắn một chút cũng không thèm để ý, nói xong nháy mắt lại hôn nàng lần nữa, hôn đến khi nàng thở hồng hộc, có chút không chịu nổi, hắn mới chầm chậm hôn nhẹ.

Đến khi hắn cảm thấy mỹ mãn, ngừng hôn lại lẳng lặng ôm nàng trong chốc lát, mới bỗng nhiên nghĩ đến chút việc cúi đầu hỏi nàng: "Đúng rồi, đã quên hỏi em có đói bụng không? Bữa sáng muốn ăn gì?"

Khi nói chuyện, bộ dáng hắn xem ra thần thanh khí sảng (ý là rất tốt ^^), mặt mày hớn hở, có điểm giống đứa trẻ được thưởng quà.

Nàng đáp ứng gả cho hắn, thật sự làm cho hắn vui vẻ như vậy sao?

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của hắn, nàng cũng rất vui vẻ, cảm thấy bệnh cảm mạo như bởi vậy đỡ hơn phân nửa, không hề giống lúc mới tỉnh lại cảm thấy toàn thân đều đau nhức, khó chịu.

" Em muốn ăn bánh nướng, bánh quẩy cùng sữa đậu nành." Nàng nói.

" Được." Hắn kích động lập tức gật đầu đáp, lại ngừng một giây, gắt gao nhíu mày.

" Làm sao vậy?" Nàng hỏi.

Hắn nhếch đôi môi mỏng, càng nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Muốn ăn không thành vấn đề, nhưng anh không quen khu này, em có thể vẽ bản đồ cho anh, hay nói cho anh biết chỗ mua đồ, nếu không chờ anh mua trở về thì bữa sáng khả năng đều biến thành cơm trưa."

Nói xong hắn nhìn lên đồng hồ trên tường phòng khách, đã hơn mười giờ, nếu lạc đường thật thì có thể hai, ba tiếng nữa mới được ăn.

Nàng bật cười, nhìn bộ dáng hắn thật sự buồn rầu còn thấy đúng là buồn cười.

" Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi. Em dẫn đường." Nàng cười nói.

" Em...... Có thể chứ?" Hắn lo lắng nhìn nàng. Dù sao hôm trước hắn mới trải qua cái sự tra tấn của bệnh cảm mạo, cho nên thực hiểu được cảm giác không thoải mái này.

" Không sao đâu." Nàng gật đầu nhếch miệng nói.

Không thành vấn đề thì có quỷ mới tin!

Lăng Vị Ương không nghĩ tới, đi ra ngoài ăn cơm trưa sớm, khi về nhà nàng vẫn cảm giác thân thể êm đẹp, không không ngờ chiều lại phát sốt, làm cho Hạ Tử Dược bởi vậy không ngừng hé ra bộ mặt tức giận.

Tuy rằng nhìn ra được vì hắn tự trách mới như vậy, nhưng vẫn có chút dọa người.

" Em không sao, chỉ là nhiệt độ tăng chút mà thôi, đã uống thuốc hạ sốt, sẽ khỏe nhanh thôi. Cho nên...... Anh không cần hé ra bộ mặt này được không? Như vậy em sẽ cảm thấy sợ hãi a." Nàng nằm ở trên giường, trấn an hắn ngồi ở bên cạnh, kéo kéo tay áo hắn, nũng nịu nói nho nhỏ.

" Em mà sợ anh mới là lạ." Mặt hắn trong chốc lát có thay đổi, mới lộ ra biểu tình không cho là đúng, nhìn nàng mở miệng nói.

Mặc kệ là mười năm trước hay mười năm sau, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút kinh sợ, sợ hãi hắn, cho dù mọi người chung quanh bởi vì tâm tình hắn khó chịu mà một đám câm như hến, nàng cũng có biện pháp ở bên người hắn lên tiếng huyên náo không ngừng, chọc hắn lửa giận bừng bừng, tức giận đến ngay cả tâm tình lúc trước vì chuyện gì mà không tốt đều quên không còn một mảnh.

Vì thế, kết quả bình thường đều là hắn trực tiếp trút giận đổ tội lên nàng, còn nàng xoay mình bỏ của chạy lấy người, nhưng tới khi gặp lại, nàng lại chỉ biết hé ra khuôn mặt tươi cười hướng hắn vui vẻ, không hề đề cập tới chuyện lần trước hắn giận dữ với nàng.

Nàng chính là như vậy dần dần rót mật vào tâm hắn, làm cho hắn giống kẻ ngu ngốc, không thể không áy náy, càng áy náy lại đau lòng. Vẫn đều là như vậy.

" Nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nói chuyện nữa." Hắn ra lệnh cho nàng.

" Nhưng em không ngủ được." Bình thường không có thói quen ngủ trưa, kêu nàng làm sao nói ngủ là ngủ được luôn?

Xem, còn nói sợ hắn đây! Làm sao sợ?

" Nhắm mắt lại có thể từ từ ngủ." Hắn nói.

" Cách tốt nhất đó à." Nàng bĩu môi nói, tiếp tục trợn mắt nhìn hắn. Bộ dạng hắn thật là đẹp trai, mười năm qua hẳn là có rất nhiều cô gái thích hắn đi? Mà hắn trong đó có kết giao qua vài cô đây?

Cảm thấy ánh mắt của nàng là lạ, bộ dáng có chút đăm chiêu, hắn mở miệng hỏi nàng, "Em suy nghĩ gì thế?"

Dù sao nàng có cố ngủ đều không được, không muốn ngủ, hắn cũng không có cách nào bắt buộc nàng, chỉ có thể tìm chuyện để nói.

" Em nghĩ mười năm qua chắc anh có rất nhiều bạn gái." Nàng nói gọn gàng dứt khoát, hiểu vấn đề một khi hình thành nếu không tìm ra đáp án thì chỉ biết sẽ làm chính mình khó chịu.

" Không có."

" Không có khả năng......" Nàng nhanh chóng mở to hai mắt, dừng không được bật thốt lên lời.

" Vì sao không có khả năng?" Hắn khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi lại nàng.

" Bộ dạng anh suất (đẹp trai^^) như vậy, hơn nữa lại tài hoa dào dạt, gia tài bạc triệu, nữ nhân ở bên cạnh anh trừ phi tất cả đều mù, nếu không làm sao có thể không tranh cướp kết giao với anh?" Nàng kích động nói.

" Cám ơn lời ca ngợi của em." Hắn nhếch miệng cười nói, bỗng nhiên cúi người hôn nàng một cái.

Nàng nhịn không được mặt đỏ trừng mắt liếc hắn một cái."Đừng nghĩ nói sang chuyện khác."

" Anh không nghĩ đã nói sang chuyện khác." Hắn nói xong, đột nhiên cởi giày trèo lên giường của nàng.

Nàng nghi hoặc lại trừng to hai mắt nhìn hắn.

" Đắp chăn bông cùng chỉ nói chuyện phiếm." Hắn giả tư thế phòng thủ, hướng nàng thề.

Nàng nhìn hắn chằm chằm, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tựa hồ lại bay (tăng ^^) lên mấy độ.

Ở cùng một giường, đắp chung chăn bông, tuy rằng nàng nằm hắn ngồi nhưng cảm giác được như nhiệt độ cơ thể hắn lại gần gang tấc a.

" Anh không phải một người hòa hảo với mọi người, không có mấy ai có kiên nhẫn cùng bao dung như em có thể chịu được anh." Hắn như thể chứng minh lời nói kia nên ngừng chút lại nói tiếp.

" Hóa ra anh cũng biết khuyết điểm của mình nha." Nàng liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói.

Miệng hắn nhếch lên cười. Ý của nàng chính là nàng đã biết, nhưng vẫn nguyện ý theo hắn, hắn có thể nào không mừng thầm?

" Anh tự mình biết, nhưng người khác lại không biết, luôn mang theo quá nhiều ảo tưởng tới gần anh, chờ phát hiện anh khác với bạch mã hoàng tử mà các cô tưởng tượng sẽ tự động rời xa. Những người đó không có một ai chân chính thích anh, dĩ nhiên không có khả năng trở thành bạn gái của anh. Cho nên đáp án là không có." Hắn nói cho nàng biết.

" Thật sự một người cũng không có sao?" Ngay cả như vậy, cá tính hắn hẳn là còn không có thảm đến độ làm người ta bỏ qua những ưu điểm của hắn mới đúng.

" Trác Tuyệt Phong theo anh rất lâu, nếu không tin em có thể đi hỏi anh ta."

" Anh ta sợ anh như sợ quỷ, làm sao nói thực được." Nàng lẩm bẩm nói.

" Anh ta sợ anh mới là lạ." Miệng hắn cong lên như không cho là đúng, nói tiếp."Tên kia chính là cáo đội lốt cừu, bằng không em cho là anh ta vì sao có thể cùng anh làm cộng sự mười năm còn giống như cá gặp nước? Em cẩn thận một chút đừng bị anh ta lừa."

Lăng Vị Ương sửng sốt một chút. Trước nay nàng không có theo góc độ này suy nghĩ đến chuyện này, kinh ngạc khi hắn nói như vậy, mới bỗng nhiên có cảm giác như không thể xem mặt mà bắt hình dong. Vậy ra thật sự là vật họp theo loài nha. (như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ^^)

" Đừng hỏi anh nữa, em thì sao? Sau anh thì em có quen bao nhiêu bạn trai?" Hắn nâng mi nhìn về phía nàng.

" Một trăm." Nàng không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

Hắn ngây người ra, cười như không cười nhìn lại nàng nói: "Hẳn là muốn đem chữ số một bỏ đi mới là đáp án chính xác đi?" Một trăm lấy đi số một ở đầu, cũng chỉ còn lại hai số không, đáp án chính là không.

" Anh dựa vào cái gì nói như vậy?" Nàng trừng mắt nói.

" Anh nói sai rồi sao?" Hắn không đáp hỏi lại, cười nhìn nàng, không nói cho nàng rằng hắn đã gặp qua em trai nàng, đã biết hết thảy chuyện vất vả chị em bọn họ trải qua.

Cha mẹ đột nhiên bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà qua đời, vụ tai nạn xe cộ có duy nhất một người may mắn còn sống là em trai lại bị trọng thương, sinh mệnh đe dọa, chuyện đen đủi như vậy đối một tiểu nữ sinh vừa mới hai mươi tuổi mà nói là đại đả kích cỡ nào a? Nhưng nàng lại một người gánh chịu hết.

Lo hậu sự của cha mẹ, chăm sóc em trai bị thương nặng, đối diện với ánh mắt cảm thông của mọi người, còn phải cố gắng hoàn thành việc học, nàng chính là một người rắn rỏi như vậy.

Lăng Vị Nhiên, một thanh niên hai mươi ba tuổi, khi nói đến những điều này còn đỏ hốc mắt, có thể thấy được những ngày tháng ấy thực sự vất vả, thực gian nan.

Cậu nói chân trái cậu bị thương nặng, đối với một bóng rổ kiện tướng chuyên rong ruổi sân bóng mà nói không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất, cho nên sau khi mới khỏi bệnh nặng, có một thời gian ngắn cậu thực ngỗ nghịch, phá phách kết quả vẫn như cũ là làm người chị duy nhất của cậu mệt mỏi.

Cậu cũng nói, vì em trai này mà chị cậu hao tổn tâm trí, ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, làm sao còn có thời gian yêu đương? Vì thế, từ lúc còn nhỏ cậu từng đưa ra lời thề không bao giờ làm chị cậu khóc, hay bị thương, nếu có ai dám làm tổn thương nàng – bao gồm cả hắn – Hạ Tử Dược, cho dù cậu phải đem tính mạng hay bất cứ giá nào ra thì cậu cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.

Khi nói lời này, Lăng Vị Nhiên nhìn hắn với ánh mắt lộ vẻ uy hiếp cùng cảnh cáo, cậu đã không còn là nam sinh nữa, mà là một người đàn ông, người có thể vì bảo hộ người thân yêu mà trả giá hết thảy.

Hạ Tử Dược lập tức trong lòng chỉ có một ý tưởng, phải là – hoàn hảo, may mắn Lăng Vị Nhiên chính là em trai ruột, nếu không một nam nhân như thế yêu nàng hắn khẳng định sẽ tranh đấu đến chết.

" Đương nhiên sai rồi, em dĩ nhiên rất được ái mộ chứ? Không cần coi thường em thế." Nàng bất mãn nói, nghĩ hắn nói vậy có ý giễu cợt nàng cũng không có ai sao?

" Anh làm sao có thể xem thường em? Em là người anh thích, lại là người phụ nữ duy nhất anh muốn bên nhau trọn đời trọn kiếp, nếu xem thường em thì không phải có ý rằng mắt anh có vấn đề? Anh là người như thế nào chứ? Anh là Hạ Tử Dược, mắt anh làm sao có vấn đề được?"

Ngữ khí hắn không ai bì nổi, làm nàng ngây ngốc sửng sốt, tiếp theo ngăn không được phải bật cười, mà tiếng cười cùng môi cười của nàng làm cho hắn kìm lòng không được khom người hôn môi nàng.

Nàng cứng đơ cả người, nhưng không có cự tuyệt đôi môi hắn, đến lúc hắn càng hôn càng hăng, tay còn đặt trên ngực của nàng, nàng mới đỏ mặt thở hổn hển đưa tay đẩy hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ động tình sắc.

" Không phải nói chỉ nói chuyện phiếm thôi sao?" Nàng xấu hổ quẫn trí nói.

" Anh nói dối." Hắn sao lại nói được thế, sau đó cứ như là đương nhiên, thoải mái lại lần nữa cúi đầu hôn nàng.

" Chờ một chút." Nàng lại đưa tay đẩy hắn ra.

" Em không muốn?" Hắn hỏi.

" Em đang sốt mà." Nàng đỏ mặt nhắc nhở hắn.

" Cho nên mới muốn toát mồ hôi ra. Mồ hôi ra nhiều, sốt tự nhiên liền hết." Hắn nghiêm trang đáp lại.

Nàng không chống đỡ nổi chẳng nói gì mà nhìn hắn, dở khóc dở cười, cảm giác thấy tay hắn lại lần nữa ở trên người nàng khẽ vuốt ve, từ trước ngực chuyển hướng bên hông, chui vào trong quần áo nàng, ở thắt lưng mảnh khảnh của nàng tay hắn ve vuốt qua lại.

Hai mắt hắn nhìn nàng không chuyển, vẻ mặt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm từng biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng.

Từng cái vuốt ve cùng ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng không tự chủ được nhẹ nhàng run run, dần dần ngượng ngùng rũ mắt xuống, rồi nhắm mắt lại.

Môi hắn lại lần nữa hạ xuống, hôn ánh mắt của nàng, cái mũi của nàng, vành tai của nàng, sau đó một đường đi xuống, hôn môi nàng rồi môi hắn tiến mỗi một tấc đều có khả năng làm nóng da thịt nàng, từ cằm, xuống đến cổ, tiếp một đường lan tràn đến bả vai, ngực của nàng.

Nàng kìm lòng không được cổ họng rên rỉ ra tiếng, ngoài cảm giác dần dần bị hắn khơi mào tình dục, còn có một chút khẩn trương không biết phải làm sao.

" Đừng sợ, " Giọng hắn khàn khàn ôn nhu trấn an nàng, "Lần này, anh sẽ không làm em đau nữa đâu."

Nàng nói không nên lời, chỉ có thể nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn lại lần nữa hôn lên cánh môi của nàng, nhưng lần trở lại này ngoài ôn nhu vốn có, thêm nhiệt tình, còn tăng khát cháy hơn một chút, hắn tham lam cắn nuốt môi cùng lưỡi của nàng, làm nàng cả người nóng lên, càng khó thở, không hiểu sao lại càng thêm khát khao hắn.

Nàng không tự giác vươn hai tay ra ôm lấy cổ hắn, còn hắn đem cả người mình đè sát lên người nàng, nằm giữa hai chân nàng.

Sức nặng của hắn làm cho nàng hô hấp càng thêm hỗn loạn, dồn dập, cảm xúc khẩn trương lại lên, nhưng hắn lúc này lại không tỏ vẻ gì, chỉ tiếp tục dùng môi hôn nhiệt tình cùng âu yếm làm cho nàng thả lỏng, làm nàng cả người run run cùng thở dốc, rốt cuộc không rảnh phân tâm hắn đang khẩn trương cứng lên.

Quần áo hai người có chút bất tri bất giác bị hắn cởi bỏ, tay hắn đi vào giữa hai chân nàng, nhu hòa chậm rãi âu yếm nàng, làm cho nàng khó có thể chịu được cổ họng lại rên ra tiếng, giãy dụa muốn chạy trốn.

" Không......" Nàng bắt lấy tay hắn, lại bị hắn kiên định giữ lấy.

" Vị Ương." Hắn khẽ cắn cánh môi của nàng, lấy sức nặng thân thể áp chế nàng, làm cho nàng không thể khép hai chân lại, trốn không thể trốn.

" A......" Nàng cố cử động thân, cảm giác thấy ngón tay hắn bỗng nhiên đâm vào trong cơ thể, nàng bật lên thanh âm.

" Nhĩ hảo nhanh." Tiếng hắn thô dát nhỏ nhẹ vang lên ở bên tai nàng, đồng thời hắn không ngừng dừng hôn nụ hoa mẫn cảm của nàng, liên hồi làm nàng hữu cảm mất tri giác.

" Đừng...... A......" Nàng không biết tự mình muốn gọi hắn đừng nói hoặc đừng nhúc nhích, nhưng theo đầu ngón tay hắn không lưu tình chút nào di động ở trong cơ thể nàng, cùng khiêu khích nụ hoa cùng hôn môi nàng, nàng chỉ có thể không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn thấp nhỏ."A......"

Phản ứng nhiệt tình của nàng làm hắn dục hỏa toàn thân, hắn rốt cuộc ngăn chặn không được bỗng nhiên rút ngón tay giữa hai chân nàng, chính mình sửa lấy vật cứng rắn to lớn, cẩn thận tiến vào nàng, va chạm nàng, dùng ôn nhu cùng nhiệt tình làm nàng tràn ngập.

Hắn thật lớn cùng của nàng nhỏ hẹp, khi hắn tiến vào làm nàng nhịn không được co rúm lại một chút, nhưng hắn dùng môi hôn sâu đậm mà nhiệt tình làm cho nàng quên đi thời điểm ngắn ngủi không khoẻ. Tiếp theo, hắn bắt đầu một lần lại một lần nữa thong thả xâm nhập nàng, khiến nàng dần dần quen sự tồn tại của hắn, cũng theo mỗi một lần hắn xâm nhập mà rên rỉ ra tiếng.

Cho đến khi thân thể của hắn càng lúc càng buộc chặt, hắn tiến lên cũng càng lúc càng mau, tiến đến cao trào, nàng nhanh rên lên thanh, nhưng hắn vẫn không đạt tới đỉnh, tiếp tục cuồng mạnh ở trong cơ thể nàng tiến lên, làm cho cao trào của nàng một ba vị bình, một ba lại khởi, gắt gao vây quanh hắn, run run không thôi.

Rốt cục, hắn ra sức nhất kích gầm nhẹ ra, co rút run run làm cho khoái cảm lan ra toàn thân, hoàn toàn bị lạc trong cơ thể nàng.

Đến khi kết thúc, nàng mệt vô cùng, cơ hồ hắn rời khỏi nơi sâu kín trong cơ thể nàng, khoảng một phút sau nàng liền ngủ.

Hắn sát bên cúi hôn đôi môi mật ngọt của nàng một chút, ngóng nhìn dung nhan nàng ngủ, trong ánh mắt có nồng đậm ôn nhu cùng thâm tình không nói ra.

Thấy cả trán và quanh cổ của nàng có chút mồ hôi ẩm ướt, hắn rút mấy tờ giấy mềm nhẹ giúp nàng lau đi, lại cẩn thận đặt nhẹ tay thử độ ấm cái trán của nàng, xác định độ ấm không có lên cao nữa, hắn mới yên tâm đem nàng ôm vào trong lòng, nhắm mắt cùng nàng say giấc ngủ trưa.

Lăng Vị Ương vừa tỉnh lại, cảm giác ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đã đi đâu hết, bên trong phòng cũng giống thế, ánh sáng duy nhất là từ ngoài cửa phòng khép hờ chiếu vào.

Đèn phòng khách đang sáng...... Hắn ở phòng khách sao?

Nàng từ trên giường đứng lên, chăn lướt qua da thịt trần trụi, xúc cảm ấy làm nàng không tự chủ được nhớ tới cách đây không lâu, tay hắn cũng như vậy lướt qua da thịt trần trụi của nàng......

Nàng hơi hơi đỏ bừng mặt, cảm giác thật thẹn thùng, nhưng trong lòng lại có tư vị (cảm xúc) ngọt ngào, hạnh phúc. Nàng rất muốn rúc vào lòng hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của hắn. Hiện tại rất nhớ lúc hắn ngay bên người nàng, rất nhớ hắn -

Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên ngẩn ra, bị chính khát vọng bức thiết của mình làm hoảng sợ.

Hắn cách nàng không xa, hơn nữa trước khi nàng đi vào giấc ngủ, hai người vẫn luôn luôn ở cùng nhau, hai người cho dù tách ra, thời gian đó cách hiện tại cũng chỉ hơn vài giờ đồng hồ mà thôi, nàng sao lại có tâm tình như cách ba thu này?

Nhưng nàng thật sự rất nhớ hắn, rất nhớ hắn, rất nhớ hắn.

Áp lực từ khát vọng nội tâm cùng bức thiết càng giục giã, nàng nhanh chóng xuống giường mặc xong quần áo, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ đi tìm hắn.

Ai ngờ hắn không ở phòng khách, mà hắn đang đứng ở phòng bếp cắt cắt gọt gọt vội vàng nấu thức ăn, làm nàng choáng váng hai mắt.

" Anh đang làm gì thế?" Tuy rằng chính mắt nhìn thấy, nàng vẫn nhịn không được đi về hướng hắn, mở miệng hỏi. Hình tượng hắn cùng phòng bếp thật sự là không hợp nhau.

Nghe thấy thanh âm của nàng, hắn bỗng nhiên xoay người lại nhìn nàng mỉm cười, khuôn mặt suất (đẹp trai) tươi cười khiến trái tim nàng không tự chủ được đập rộn rã.

" Em tỉnh rồi?" Hắn nói. Khi nàng tới gần, tay hắn tự nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu để cái trán dán vào trán của nàng, tự lấy mình đo thử nhiệt độ cơ thể nàng.

" Ân, hình như không sốt nữa. Em cảm thấy thế nào?" Trán hắn dán chặt cái trán của nàng, hai mắt gần gũi ngóng nhìn hai mắt của nàng, quan tâm hỏi. (Sia: Dạ, Cách trị cảm của Dược ca quá hiệu quả ạ ^^)

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hai tay đặt lên cổ hắn, gắt gao ôm hắn, dựa sát vào hắn.

" Làm sao vậy?" Hành động của nàng làm hắn có chút kinh ngạc, ôn nhu hỏi.

Nàng lắc đầu, ngượng ngùng không nói cho hắn, nàng rất sợ tất cả trước mắt hết thảy cùng hắn đều là ảo giác, ảo ảnh, chỉ cần nàng nháy mắt, sẽ biến mất không thấy, cho nên chỉ có thể hai tay ôm chặt hắn, cảm nhận về hắn làm cho nàng cảm thấy an tâm.

" Vừa nãy chắc không mơ ác mộng gì chứ?" Hắn ôn nhu hỏi lại.

" Ân." Nàng ở trong lòng hắn mơ hồ gật đầu đáp.

Hắn nghe vậy cười khẽ ra tiếng, không nghĩ tới nàng cũng sẽ có mặt trẻ con như vậy, thật đáng yêu.

Gắt gao ôm nàng một chút, tay hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu ôn nhu hôn nàng rồi nói: "Anh ở đây. Nếu thực sự quái vật từ trong mộng của em chạy ra, anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em, đừng sợ."

Lăng Vị Ương ngóng nhìn hắn thật sâu, nghe ra lời hắn vui đùa còn cùng thêm hứa hẹn thật sự.

Quái vật đương nhiên không có khả năng sẽ từ trong mộng chạy ra, những lời này dĩ nhiên là hắn hay nói giỡn cùng nàng, nhưng những lời "Liều mạng bảo vệ nàng" này, nàng tin tưởng hắn là thật tâm.

Mặc kệ phát sinh việc gì, hắn đều bảo hộ nàng, hắn đã nói với nàng câu này.

Trái tim tràn đầy một dòng ấm áp khó có thể tả thành lời, lòng của nàng vì thế mà run rẩy, mềm mại, nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, ngửi thấy được trong không khí hương thức ăn.

" Em đói bụng quá." Nàng không tự giác làm nũng, "Anh nấu cái gì đó? Em chưa từng nghĩ tới anh cũng xuống bếp."

" Anh là tiêu chuẩn trạch nam (là đúng tiêu chuẩn người đàn ông của gia đình ^^), lười ra ngoài nên chính mình nhất định phải học nấu ăn, nếu không sẽ đói chết." Hắn mỉm cười nói nàng, "Anh nấu cơm trộn thịt bò."

" Nhà em không có thịt bò nha." Nàng khó hiểu nói.

" Gọi điện thoại gọi người đưa tới là có."

" Trác Tuyệt Phong?" Trực giác nàng có chút nghi ngờ.

" Đoán đúng." Hắn nhếch miệng nói.

Nàng không nói gì nhìn hắn.

" Làm sao vậy?" Hắn nâng mi hỏi.

" Không có gì, chỉ là cảm thấy làm người đại diện của anh thực vất vả."

" Em nếu biết anh ta nhận thù lao cao bao nhiêu, nhiều khi ăn bớt, sẽ không nói như vậy đâu." Hắn lắc đầu cười khổ.

" Đừng nói về tên kia làm gì, em không phải đã nói đói bụng sao? Đến ăn cơm đi."

" Ân."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)