Vay nóng Homecredit

Truyện:Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi - Chương 085

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Trọn bộ 259 chương
Chương 085
Một chuyện hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-259)

Siêu sale Lazada


Chương 85:Một chuyện hiểu lầm

Hứa Lưu Liễm nhìn thoáng qua Lại Mỹ Lâm cùng Quách Tử Diệu đứng tại chổ vẻ mặt lúng túng, xoay người đi theo Bành Vận lên xe, hai người bọn họ lần này coi như lỗ nặng, bọn họ vốn muốn mượn cơ hội này làm xấu thanh danh của cô, kết quả ngược lại chính mình nhận lấy. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cho nên nói người không nên trăm phương ngàn kế đi tính toán người khác.

Trong quán cà phê, Bành Vận đưa một cái túi trong đó bà đã tính tiền lương tháng này dạy kèm tại nhà giao cho Hứa Lưu Liễm,

"Đây quà cho cô, coi như là cám ơn mấy ngày qua cô chăm sóc và phụ đạo cho A Triết nhà tôi!"

Hứa Lưu Liễm có chút xấu hổ,

"Chị Bành, chị quá khách khí, chị không phải đã trả tiền lương cho em sao, đó là chuyện em nên làm"

Bành Vận cười nhấp miệng cà phê,

"Cầm lấy đi, đây là mẫu lễ phục'Vận'  thiết kế mới ra, tôi vừa nhìn đã cảm thấy rất thích hợp với cô!"

Có thể được con trai nhà mình và người đàn ông thần bí  kia yêu thích nhất định là không bình thường, đương nhiên cô bé này bà cũng rất thích. Nếu không ban đầu bà cũng không thể cho cô làm thầy dạy kèm tại nhà cho Triết, giao con trai mình yêu thương nhất cho cô.

Cô lạnh lùng nhưng không hề cảm thấy xa cách, cô tựa như vô hại rồi lại để cho người ta không dám khinh nhờn. Thời điểm cô cười lên sinh động mỏng manh giống như hoa thủy tiên, thời điểm trầm mặc như hoa mai kêu ngạo trong gió lạnh.

"Em đây sẽ cúng kính không bằng tuân mệnh, cám ơn chị!"

Hứa Lưu Liễm tính từ chối bất quá không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, cô nhìn thoáng qua bộ y phục lấy ra trong túi, bên trong là một lễ phục bằng tơ thuần trắng, mảng lớn màu trắng phía trên vẩy mực tranh sơn thủy thêu cành hoa mai màu đen, cuối thân cành là điểm một hoa mai đỏ tươi.

Chỉ nhìn một cái sẽ làm cho người có loại cảm giác hàn mai đón gió đứng ngạo nghễ trong băng tuyết, cô không khỏi kinh hô một tiếng,

"Thật đẹp!"

Bành Vận tự hào giới thiệu cho cô,

Hứa Lưu Liễm nghe cảm xúc sâu lắng, cảm thấy nhà thiết kế  Lý Niệm thật là hiểu lòng cô, nhưng nghĩ đến thân phận bản thân bình thường cô không khỏi cảm thấy đáng tiếc,

"Bất quá bộ áo này tặng em quá uổng phí, chị xem em đâu có trường hợp nào mặc lễ phục, một bộ lễ phục tốt như vậy lại bị em dấu!"

Cô quên mất, mình đã là vợ một đời một kiếp của người kia. Luôn quên mất, bản thân có một ông xã quá mức anh tuấn.

Bành Vận há miệng muốn nói, làm phu nhân Lục tổng tập đoàn Lục thị, sau này đoán chừng trường hợp cô mặc lễ phục sẽ rất nhiều, nhưng giống như bận tâm đến cái gì, chỉ cười cười,

"Chọn quần áo cũng giống như việc lấy chồng, khó được gặp gỡ người thích hợp với mình, nhưng một khi gặp được phải biết quý trọng!"

Lời Bành Vận vừa nói xong Hứa Lưu Liễm trong nháy mắt  thất thần, trong đầu của cô xẹt qua gương mặt Trần Thanh Sở xem ra quen thuộc lại tựa hồ như xa lạ, cuối cùng dừng ở hình ảnh một gương mặt kiên nghị, nếu nói thích hợp với cô là người nào đây?

Là người làm cô động lòng trong khoảng thời gian thanh xuân? Hay là người sủng ái làm cho cô không buồn không lo sống nữa đời sau? Ai tới nói cho cô biết, người cô yêu cùng người yêu cô, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào?

Bành Vận thấy cô thất thần, nhìn cô một lát mới cầm túi đứng dậy,

"Chị còn có việc đi trước, hi vọng sau này gặp mặt chúng ta vẫn là bạn!"

Cô rất muốn lấy thân phận một người từng trải nói cho cô biết: Mối tình đầu đẹp như thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh héo tàn, chân thật là quả, cô gắng ngắt lấy sẽ đau, mới hái khỏi cây sẽ chát, từ từ mới có hương vị ngọt ngào.

Nhưng bà không thể, có một số phải tự mình trải qua, mới có thể biết ý nghĩa giữa bọn họ.

Hứa Lưu Liễm đứng dậy từ biệt với Bành Vận,

"Mới vừa ở cửa trường học rất cảm tạ chị đã giải vây cho em, sau này nếu chị có cần gì cứ đến tìm em!"

Cô đi sau Bành Vận càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, dựa theo tính cách Bành Duy Triết, hắn ra nước ngoài cũng sẽ chính mình đến nói với cô một tiếng, tuy nói cậu bé kia luôn có suy nghĩ mập mờ với cô, nhưng cô biết hắn xem cô là bạn.

Cầm điện thoại di động gọi cho Bành Duy Triết nhưng máy đã đóng, cô gọi mấy lần vẫn như cũ không được, cô đành thôi chạy tới trường học.

Buổi tối cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, cô nhìn biết bên nước ngoài đánh tới, có chút buồn bực đón nghe đương nhiên là Bành Duy Triết gọi tới, Cô kinh ngạc hỏi,

"Bành Duy Triết, em đã đến nước ngoài rồi?"

"Cô còn nhớ rõ em đây là học sinh của cô sao, em nghĩ cô và tên kia anh anh em em nên quên học trò này rồi!"

Bành Duy Triết  khẩu khí thật không tốt,

"Bành Duy Triết, tại sao cậu nói như thế!"

Hứa Lưu Liễm không vui mắng hắn, cô ghét Bành Duy Triết đem quan hệ cô và hắn nói thành thân mật và mập mờ như vậy.

"Cắt! Đừng cho là em không biết cô đã kết hôn với lão ta!"

Bành Duy Triết bỗng nhiên sâu kín ném cho cô một câu như vậy, cô kinh hô  hỏi,

"Làm sao cậu biết?"

Chuyện này Bành Duy Triết tại sao có thể biết, chuyện này trừ cô và mấy người bên cạnh hắn biết, những người khác hoàn toàn không biết chuyện!

Bành Duy Triết hừ lạnh,

"Làm sao biết được à, đương nhiên là chính miệng hắn nói! Cô còn nhớ rõ ngày đó ta hẹn cô ăn cơm nửa đường rồi quay về không? Chính là do hắn làm, hắn dùng công việc làm ăn của mẹ em ép em rời khỏi"

"......"

Hứa Lưu Liễm thoáng cái đã không nói được, cái loại cảm giác vô lực giống như trở lại năm đó biết được Trần Thanh Sở bị hắn làm ra nước ngoài mà không thể giúp.

"Còn  nữa, Hứa Lưu Liễm, cô biết em  tại sao đột nhiên ra khỏi nước không?"

Bành Duy Triết  giọng nói bỗng nhiên tức giận lên, trong lòng Hứa Lưu Liễm đột nhiên có một suy nghĩ không, cô nắm chặt điện thoại một lần lại một lần cầu nguyện: Cô ngàn vạn không nên suy nghĩ như thế, ngàn vạn không nên nghĩ như thế!

Đã nghe Bành Duy Triết lớn tiếng lên án,

"Còn không phải là tên kia giở trò sao, hừ, biết sử dụng công việc làm ăn của mẹ em đến uy hiếp em!"

Hứa Lưu Liễm lúc này đang kết thúc hai khóa buổi tối, tựa tại trên hành lang ngoài phòng học nói chuyện điện thoại với Bành Duy Triết, sau khi nghe lời Bành Duy Triết nói, cô thoáng cái ôm mình ngồi xổm xuống trong lòng  khổ sở giống như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt phá hủy lý trí  và kiên trì của cô.

Lại là hắn!Cùng một loại thủ đoạn!Lại tổn thương một người vô tội bên cạnh cô!Có bạn học ân cần đi tới hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô lắc đầu đứng lên, mờ mịt đi ra bên ngoài. Không nên trách cô không tin hắn, bởi vì hắn trước kia từng làm qua chuyện như vậy, ví như Trần Thanh Sở.

Mà Bành Duy Triết ở bên kia đại dương nói xong lời này, ở nơi này cô nghe xong quả nhiên trầm mặc, biết mục đích mình đã thành công, trong lòng cuối cùng vui vẻ một chút. Hừ, Lục Chu Việt, anh không cho tôi ăn cơm với cô ấy, anh sớm một bước cướp được cô vào tay, tôi cũng vậy sẽ không để cho anh sống tốt! Thật ra thì hắn khẩn cấp ra khỏi nước không liên quan gì đến Lục Chu Việt, nhưng hắn vẫn còn tức chuyện đêm hôm đó, nên cố ý chia rẽ quan hệ hai người. Bởi vì theo hắn quan sát, cô dường như không thích lão nam nhân kia.

Hứa Lưu Liễm càng nghĩ càng giận, chạy ra ngoài cửa trường, sau đó gọi xe taxi đi tới biệt thự Lan Đình, cô muốn đi tìm hắn lý luận, cô muốn hỏi hắn tại sao có thể hèn hạ nhiều lần ép người bên cạnh cô đi.

Xe taxi rốt cục dừng lại trước biệt thự, cô nhảy xuống liền đi vào bên trong, chưa gì thấy hắn đang từ một chiếc xe xuống tới, sau đó nữ thư ký xinh đẹp cũng đi theo xuống, đoán chừng là buổi tối lại đi ra ngoài xã gia ongười nữ thư ký kia đưa hắn trở lại.

Cô vừa định đi đến, lại thấy nữ kia bí thư chợt hướng về phía bóng lưng hắn xoay người rời đi hô to một tiếng,

"Lục Chu Việt, em yêu anh!"

Bước chân của cô dừng một chút chậm rãi xoay người đi qua, Hứa Lưu Liễm thấy Lâm San Ni đột nhiên tỏ tình sợ hết hồn, bước chân muốn rời đi không hiểu sao dừng lại, mím môi  đứng ở cách đó không xa nhìn.

Nhìn không ra nữ thư kí hào phóng, thế nhưng to gan theo sát biểu lộ với hắn, thật ra thì cô đã sớm nhìn ra Lâm San Ni có ý với hắn, ánh mắt như vậy làm sao cũng không lừa được người.

Lục Chu Việt cau mày nhìn Lâm San N vẻ mặt thâm tình đau đớn, một đôi mày rậm nhíu lại thật chặc, hắn không phải là không biết Lâm San Ni có tình ý đối với hắn, nhưng hắn cho tới bây giờ đều làm bộ như cái gì cũng không biết, hắn chỉ xem cô như em gái, có một số việc hắn không muốn nói rõ, để tránh  tất cả mọi người lúng túng.

"Sunny, em tối nay cũng uống nhiều, để cho tài xế nhanh đưa em về nhà nghỉ ngơi!"

Hắn không tự chủ nói ra những lời này, giờ phút này chính miệng hắn nói ra mới biết được lời này đả thương người biết bao.

Đó là  một lời coi thường đối với người yêu thương mình, hoặc đồng tình, điều này làm cho hắn nhớ tới vẻ mặt cô ấy bình tĩnh khi nói ra những lời này, tâm trạng của cô giờ phút này hoàn toàn giống với hắn.

"Lục Chu Việt, em yêu anh nhiều năm, anh chẳng lẽ không biết sao?"

Lâm San Ni không chịu bỏ qua, cô hôm nay uống rất nhiều rượu, đó là bởi vì cô biết hắn và cô bé kia trải qua một ngày tuyệt đẹp ở thành phố nhỏ kia, sau khi hắn trở trên mặt vui vẻ hẳn lên.

Cô thương tâm, cô khổ sở, cô tuyệt vọng, cô không cam lòng, cho nên cô mới uống thật nhiều rượu, bởi vì cô chỉ có thể mượn rượu mới dám nói ra những lời này, cô giương mắt đau thương nhìn gương mặt xem ra hờ hững kia,

"Anh tại sao đến giờ cũng không chịu nhìn em? Cô bé kia có cái gì tốt? Cô ấy căn bản không hiểu anh, cả ngày chỉ biết chọc anh tức giận, lại càng không thể giúp anh trong công việc, anh tại sao yêu cô ta?"

"Sunny!"

Lục Chu Việt không vui lên tiếng ngăn cô nói tiếp, bất kể người khác thấy thế nào cô gái kia ở trong lòng hắn cũng là tốt nhất.

Hắn che chở cô bé, Lâm San Ni thoáng cái trái tim băng giá, cũng có chút thất khống chợt xông lên ôm chặc lấy hắn,

"Anh tại sao không yêu em?Anh nói đi, anh tại sao không yêu em, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, em rốt cuộc kém cô ấy ở chổ nào, hu hu......"

Lâm San Ni vừa nói vừa bắt đầu huh u khóc ồ lên, Lục Chu Việt có chút phiền lòng, vừa nhấc mắt chợt thấy cô đứng cách đó không xa, cả người cứng một chút sau hắn chợt đẩy ra Lâm San Ni sải bước đi tới phía cô. Lâm San Ni lảo đảo mấy bước sau ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời sắc mặt đại biến, thoáng cái tỉnh rượu không ít.

Hứa Lưu Liễm đi tới, chỉ cảm thấy hỏa khí trong lòng càng nặng, nói ra lời không khỏi có chút ác độc,

"Lục Chu Việt, tôi nói anh không nên hèn hạ vô sĩ thế không?"

Lục Chu Việt cho là cô vừa nghe chuyện Lâm San Ni nói với hắn, cho nên vội vàng giải thích,

"Lưu Liễm, Sunny mới vừa rồi uống nhiều quá ——"

"Tôi không phải nói chuyện anh ôm Lâm San Ni!"

Hứa Lưu Liễm không đợi hắn nói xong cũng cắt đứt hắn, cô không muốn nghe hắn giải thích chuyện hắn và cô gái khác, hắn có chút không giải thích được nhìn cô, cô giễu cợt cười cười,

"Được rồi Lục lão sư, đừng giả bộ vô tội, không phải dùng lại chiêu cũ thúc ép Bành Duy Triết, thủ đoạn của anh tôi không phải không biết, anh thừa nhận là được!"

Sắc mặt của hắn thoáng cái khó coi,

"Chuyện anh không làm tại sao muốn anh thừa nhận?"

Chết tiệt cô từ nơi nào nghe nói hắn ép Bành Duy Triết bỏ đi?

Cô hừ lạnh,

"Đừng ở đó giả bộ, giả mù sa mưa không có ý nghĩa!"

Lục Chu Việt bị một câu của cô chọc giận, tiến lên một bước bóp chặt cổ tay cô tức giận  nói,

"Anh không muốn gây lộn, em vào đây trước!"

Thái độ của hắn khiến Hứa Lưu Liễm càng thêm tức giận, cô lực mạnh hất ra tay của hắn không chút khách khí lớn tiếng sặc hắn,

"Anh cho rằng em thích ở đây nhìn sắc mặc khó coi của anh sao, anh cho rằng em thích ở nơi này nhìn anh và cô gái kia ôm nhau sao!"

Cô nói xong không đi vào mà là hướng lúc cô đến chạy đi, Lục Chu Việt bị lời của cô chọc tức đứng tại chỗ bộ ngực kịch liệt phập phồng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-259)