Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi - Chương 077

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Trọn bộ 259 chương
Chương 077
Xin lỗi cầu hoà
0.00
(0 votes)


Chương (1-259)

Siêu sale Shopee


Chương 77:Xin lỗi cầu hoà

Buổi tối Lục Chu Việt mới vừa về đến nhà, sau khi thay đổi quần áo xuống lầu tính ăn cơm thì thấy cô xách một hành lý nho nhỏ đi đến, sắc mặt của hắn thoáng cái liền khó coi, bởi vì hắn nhớ tới mình ban ngày nói với cô hai điều kiện: Cô không lựa chọn ở tại trường học sau này lại không thể gặp Trần Thanh Sở, mà lựa chọn điều ngược lại.

Không nghĩ tới cô lại không chịu buông tha không gặp Trần Thanh Sở, còn chọn điều ngược lại! Rõ ràng cô chọn chuyện có lời với mình, nhưng hắn hết lần này tới lần khác vừa nghĩ tới cô sau này gặp mặt Trần Thanh Sở liền căm tức muốn chết.

"Lên lầu tắm!"

Hắn đè nén hỏa khí trong lòng thản nhiên ra lệnh cô.

Đứng ở nơi đó  Hứa Lưu Liễm nhất thời lúng túng, trong phòng ngoại trừ hắn ra  còn có Tần tỷ và mấy người giúp việc, đi tắm là như thế nào? Hắn lại dám yêu cầu trắng trợn trước mặt mọi người?

Về nguyên nhân cô tới nơi này cũng không phải cô muốn tiếp tục gặp mặt Trần Thanh Sở, cô chẳng qua cảm thấy hai điều kiện kia cái nào cũng bất lợi với cô, cô chẳng qua còn tức giận hắn tính kế cô, cho nên cô lựa chọn điều kiện có thể chọc tức hắn. Không nghĩ tới hắn so với cô còn ác độc hơn.

"Làm sao? Không muốn à?"

Hắn đứng ở cửa thang lầu đút tay vào túi lạnh lùng nhìn cô, hài lòng thấy cô cắn môi gương mặt trắng bạch, hắn cất bước chậm rãi đi xuống tiếp tục không buông tha cô chậm rãi nói.

"Không muốn vậy em tới đây làm gì?"

Lục Chu Việt cũng không biết tại sao lại nói lời khó nghe với cô, hắn chẳng qua là ghen tỵ với Trần Thanh Sở cô vì hắn mà ủy khúc cầu toàn. Hứa Lưu Liễm, em đã không yêu anh, vậy thì hận anh đi. Nếu như hận anh có thể làm cho em nhớ mãi anh, vậy thì em cứ hận anh!

Đối với cô gái không có bất kỳ lòng dạ chưa từng có nửa phần kinh nghiệm xã hội, hắn có thủ đoạn làm cho cô thần phục, làm một người đàn ông hô phong hoán vũ trên thương trường, thủ đoạn nào mà hắn không có? Chẳng qua hắn không muốn dùng trên người cô, hắn hi vọng hai người có thể đơn giản chung đụng.

Đứng ở một bên  mấy người giúp việc sớm thấy cảnh giận giữ này đè nén lặng lẽ lui ra, Tần tỷ thật sự nhìn không được hai người hành hạ lẫn nhau như vậy, tiến lên phá vỡ cục diện bế tắc này,

"Lục tiên sinh, nói vậy phu nhân còn chưa có ăn cơm tối, không bằng hai người ngồi xuống dùng cơm trước đi, tối nay phòng bếp có chuẩn bị súp xương phong phú!"

Tần tỷ vừa nói như vậy, hỏa khí của Lục Chu Việt lúc này mới thấp xuống một chút, liếc mắt thấy thân thể cô không có mấy lạng thịt, hắn hừ lạnh một tiếng cất bước đi tới phòng ăn. Hứa Lưu Liễm thẳng tắp đứng ở đằng kia không động đậy, đáy mắt tất cả đều là nước mắt, cảm thấy hắn nhục nhã cô làm cô hoàn toàn mất hết tự ái.

Tần tỷ tiến lên nhận lấy hành lý của cô nhẹ giọng nói,

"Phu nhân, ăn cơm trước đi!"

Cô cảm thấy khó xử, nước mắt thoáng cái chảy ra che miệng vọt lên lầu, Tần tỷ nhìn thoáng qua người đàn ông bình tĩnh ngồi ở trong phòng ăn, bất đắc dĩ lắc đầu, tiên sinh rõ ràng yêu cô bé kia, tại sao lại thương tổn lẫn nhau như vậy?

Nghe được cô nức nở chạy lên lầu, tâm trạng Lục Chu Việt cũng không tốt hơn, ăn lung tung vài hớp liền buông xuống bát đũa. Nói thật hắn hiện tại cũng cảm thấy rất đau lòng rất buồn chán, hắn vừa rồi tại sao không thể đè ép lửa giận, cô đã đến đây, còn sợ gì cô và Trần Thanh Sở gặp mặt?

Tần tỷ cầm chén súp đưa đến cho hắn,

"Tiên sinh, uống chén canh nữa đi!"

Hắn tuy nhận lấy uống xong cũng không biết mùi vị, thấy hắn uống xong Tần tỷ vừa cười vừa nói,

"Mới vừa đúng là tiên sinh không đúng, nói vậy quá đả thương tự ái phụ nhân, bất quá tôi nghĩ ngài lát nữa tới nói xin lỗi với phu nhân đoán chừng sẽ không chuyện, cô bé mà, dụ dỗ một chút là không chuyện gì......"

Lục Chu Việt có chút tức giận nhìn chằm chằm mặt  Tần tỷ tràn đầy nụ cười, nói thẳng là hắn không đúng, lời này cũng chỉ có Tần tỷ mới dám nói với hắn, Tần tỷ là người kể từ khi hắn từ Mĩ Quốc trở lại đều ở bên cạnh hắn, một mực chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, ba năm trước đây hắn đem trọng tâm chuyển tới thành phố nhỏ này, bà cũng đi theo tới đây.

Đứng dậy do dự một chút sau hắn đúng là vẫn cất bước đi lên phòng ngủ trên lần, mở ra cửa phòng ngủ chỉ thấy dáng người co rúc trên giường của cô, cả người núp trong chăn, đầu vai run rẩy vừa nhìn thì biết đang khóc, trên mặt của hắn xẹt qua tia chán nảncòn có đau lòng.

Hứa Lưu Liễm đang một mình rơi nước mắt, dĩ vãng hắn làm những chuyện kia chẳng qua làm cho cô cảm thấy tức giận, nhưng hôm nay hắn nói những lời kia làm cho cô cảm thấy khó xử, nhất là còn ở  trước mặt người khác, cô cũng không muốn khóc, nhưng vừa nghĩ tới những lời kia cô đã cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết.

Phía sau giường hẹp khẽ hãm xuống, giọng nói xin lỗi truyền đến,

"Thật xin lỗi......."

Cô chảy nước mắt nhiều hơn, đây là ý gì? Một lát đả thương cô, một lát yêu thương cô? Trái đất này do hắn xoay chuyển sao? Hắn muốn thế nào thì thế ấy? Hắn đưa tay kéo chăn mền trên người cô,

"Anh biết anh không nên nói những lời tổn thương em trước mặt người khác, đều là anh không tốt anh xin lỗi em, nhưng em trước đừng khóc được không?"

Đối mặt đầu vai cô run rẫy mạnh hơn, Lục Chu Việt có chút bó tay, hắn quen với việc cô tức giận lạnh lùng cãi lộn với hắn, cô bỗng nhiên trầm mặc xuống liên tiếp  khóc làm cho hắn hận không thể tự đánh mình một trận.

"Lưu Liễm......"

Hắn bất đắc dĩ gọi  tên của cô muốn kéo cô lên, cô còn vậy nữa hắn sẽ điên mất.

Cô thoáng cái nhấc lên chăn ngồi dậy, trên mặt mang theo nước mắt tàn bạo rống về phía hắn,

"Trước em hung hăng cho anh một đao, sau đó nói xin lỗi, anh có thể tha thứ em sao?"

"Nếu như vậy có thể làm em hết hận anh, vậy anh cho em một đao!"

Hắn ngó chừng cô vẻ mặt nghiêm túc nói, cô giống như không ngờ tới hắn trả lời không chút do dự còn có kiên định, khẽ sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó giễu cợt mở miệng,

"Lục lão sư, ngài thật là vĩ đại, có thể vì em đi tìm cái chết!"

"Không cho phép gọi anh là Lục lão sư!"

Hắn không có ngăn chận lửa giận cau mày nhìn chằm chằm cô, không biết tại sao, hắn nghe cô mở miệng gọi một tiếng Lục lão sư đột nhiên cảm giác được vạn phần châm chọc.

Hắn cho tới bây giờ không xem mình là thầy cô, cũng không xem cô là học sinh hắn, hắn từ đầu đã đối đãi cô như người phụ nữ của mình!

Bởi vì cô không phải học sinh mình nên hắn mới yêu cô, hai là bởi vì trước khi yêu cô hắn làm thầy cô. Nếu như trước kia cô gọi vậy cũng không việc gì, nhưng hôm nay bọn họ đã là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, còn có quá nhiều lần thân mật hoan ái, cô còn luôn miệng gọi hắn Lão sư, hắn cảm thấy vô cùng chói tai.

Cô theo dõi hắn hồi lâu bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt tất cả đều là xem thường,

"Được, vậy gọi anh là gì?" "Chu Việt? Việt?"

Thấy hắn không trả lời cô vừa cười khanh khách vừa hỏi hắn, hắn phảng phất như thấy được dáng vẻ cô từng cười như vậy trước mặt Trần Thanh Sở, hắn hy vọng cỡ nào cô ở trước mặt hắn cũng có thể cười rực rỡ  như vậy, nhưng hôm nay tuy cô đang cười nhưng trong mắt đều là giễu cợt, trong lòng cô không dễ chịu hắn cũng không tốt hơn.

Cô nói tiếp thậm chí còn thân mật tới ôm cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ,

"Hoặc gọi anh là ông xã? Tình yêu?"

Hắn trong nháy mắt bị cô bỗng nhiên nhích tới gần còn có lời gọi thân mật đầu độc, không tự chủ được đáp lại  cô,

"Gọi anh là Việt......"

Cô một tay đẩy ra hắn đáy mắt trong nháy mắt dâng lên băng sương, lý trí của hắn thoáng cái khôi phục tĩnh táo, vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm cô, nha đầu này lại dám trêu trọc tim hắn?

Cô thấy hắn không nói chuyện nhấc chăn lên đi xuống giường, hắn đưa tay kéo cô,

"Em đi đâu vậy?"

" Ăn cơm!"

Cô oán hận ném cho hắn hai chữ dùng sức hất tay hắn đi ra ngoài dù sao cũng không thể có lỗi với thân thể mình, Cô lúc này còn chưa có ăn cơm đói bụng đến trước ngực dán phía sau lưng. Sau khi cô ra ngoài Lục Chu Việt thở phào nhẹ nhõm thoáng cái nằm vật xuống trên mặt giường lớn, hắn cho rằng cô tức giận sau đó rời khỏi nơi này trở  về trường học.

Đến thư phòng nhìn bưu kiện hồi lâu còn chưa nghe được thanh âm cô lên lầu, hắn không khỏi có chút buồn bực, cô ăn một bữa cơm cũng không thể ăn lâu như vậy? Hắn luôn không có cảm giác an toàn sợ cô âm thầm  rời đi, liền vội vàng ra ngoài xuống lầu xem xét, lại thấy cô đang ngồi ở ghế sa lon phòng khách xem ti vi, không biết xem tiết mục gì, cô thỉnh thoảng tràn ra tiếng cười.

Hắn chộp lấy túi cau mày đi tới, Tần tỷ vừa lúc bưng trái cây đã rửa xong đi ra ngoài, còn cố ý lớn tiếng bắt chuyện với hắn,

"Tiên sinh, ngài xuống rồi!"

Bất quá người đang xem TV vẫn thờ ơ như cũ ánh mắt lom lom ngó chừng màn hình TV, Lục Chu Việt có chút lúng túng, nhận lấy nước trái cây trong tay Tần tỷ đặt mạnh trước mặt cô, còn cố ý đem nửa thân thể ở trước mặt cô lung lay ngồi xuống, bất quá cho dù hắn làm ra tiếng động lớn cách mấy, người ta vẫn thờ ơ như cũ, nói rõ không muốn để ý đến hắn.

Tần tỷ len lén hé miệng cười một chút lặng lẽ lui xuống, thật ra thì nhìn hai người không được tự nhiên chung đụng rất có tình yêu.

Hứa Lưu Liễm ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon lớn, đem cằm tựa trên gối xem tiết mục tiêu khiển ti vi, giờ này khắc này trong lòng lo lắng khó chịu cô cảm thấy chỉ có xem tiết mục tiêu khiển mới có thể làm cho lòng cô dễ chịu một chút.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-259)