Cho hắn cơ hội
← Ch.095 | Ch.097 → |
Chương 96:Cho hắn cơ hội
"Hạ Vi Lương, cậu luôn già mồm như vậy, mỗi lần đều muốn chọc đến người khóc!"
"Hắc hắc, đây là công lực tuyệt hảo của một tiểu thuyết gia ngôn tình thâm niên sao nào!"
Hạ Vi Lương một chút cũng không khiêm nhường, còn Hứa Lưu Liễm chỉ cảm thấy răng phát đau, ngay cả khi nuốt nước bọt amiđan nơi đó cũng đau theo, cô bụm mặt đi vào phòng rửa tay đón một ngụm nước lạnh ngậm một lát, thuận tiện lau khuôn mặt đầy nước mắt.
Trở lại chỉ thấy lộp lộp toàn tin Hạ Vi Lương gửi đến, có lẽ nguyên nhân đánh chữ lâu ngày, tốc độ đánh chữ của cô ấy vô cùng mau, chỉ chốc lát sau lách tách đã gửi qua một đống lớn tới,
"Lưu Liễm, tớ đây ghi dòng chữ ký tên ấy không phải cố ý kích thích cu, nhưng cậu đã phản ứng lớn như vậy tớ cũng phải nói một chút, lão Lục nhà cậu...... thật rất không tệ, bất luận nhân phẩm hay tướng mạo còn có thể lực tiền tài quyền thế, cũng coi như người nổi bật trong đám đàn ông hiện nay, dĩ nhiên nếu như cậu không có cảm giác với hắn thì hắn ưu tú ra sao cũng vô ít."
Hứa Lưu Liễm không đợi nhìn hết, cô đánh trở lại,
"Cậu đã bởi vì dòng ký tên của tớ mà đau khổ, nói vậy cậu cũng biết cậu và Trần Thanh Sở không thể giống như trước? Lưu Liễm tớ hiện tại muốn nói duy nhất một câu chính là: Cho dù cậu tạm thời không có cảm giác với lão Lục, nhưng từ hiện tại hãy bắt đầu cho hắn cơ hội, cũng không phải không thể? "
Hứa Lưu Liễm cuối cùng xem xong một đống chữ cô gửi đến, nhưng bởi vì câu nói sau cùng mà cứng lại, cho hắn cơ hội?Cô chẳng bao giờ nghĩ tới!Cô cảm thấy hắn không phải là người cô yêu, cho nên bọn họ căn bản không thể nào.
Bất quá cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ điện thoại bên cạnh đã vang lên, cô lấy qua vừa nhìn chỉ cảm thấy cơn đau răng trong nháy mắt vọt tới trên ngực, cô đè xuống phím nhưng một chữ đều nói không ra, chỉ nghe giọng Trần Thanh Sở cẩn thận truyền tới,
"Tiểu Liễm, em.... . Có khỏe không?"
Tối hôm qua sau khi hắn trở về tỉnh táo suy nghĩ kỹ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy cô không thể nào nghe được chuyện hắn đã kết hôn, bởi vì hắn nói trước người đàn ông kia hãm hại cha cô, ngay sau đó người đàn ông kia mới nói chuyện hắn kết hôn.
Nếu như cô nghe được chuyện hắn kết hôn cũng nhất định nghe được phía trước chút ít, còn nếu cô nghe được lời của người đàn ông kia thì không thể nào trấn định như thế, tinh tế suy nghĩ phân tích tiếp hắn mới biết mình đã bị người kia gạt, người đàn ông kia bất quá lợi dụng tim hắn trong lúc trống rỗng, làm cho hắn bỏ lỡ một cơ hội vãn hồi với cô, nghĩ tới đây trong mắt của hắn hận ý không khỏi càng thêm mãnh liệt.
"Em......"
Hứa Lưu Liễm vừa mới nói một chữ cũng nhất thời đau đến ngậm miệng, cho tới trưa cũng không nói chuyện cô thấy lúc này mình ngay cả mở miệng cũng không thể.
Hơn nữa cô mới vừa đã khóc cho nên trong thanh âm còn mang theo chút giọng mũi, Trần Thanh Sở thoáng cái đã nghe được, liền vội hỏi cô,
"Tiểu Liễm, em làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?"
Chóp mũi cô đau xót mang theo khóc nức nở nhịn đau nói,
"Thanh Sở, em đau răng......"
Cô cũng không biết tại sao bỗng nhiên như đứa bé, cô hi vọng có thể nghe được thanh âm tràn đầy sủng nịch rồi lại mang theo trách cứ, tựa như cô trước kia đang đau dạ dày mà luôn không chịu ăn cơm,
"Nha đầu ngốc, có phải lại không ăn cơm không?"
Đáng tiếc cô nghe được chỉ là giọng hắn vội vả cắt đứt,
"Tiểu Liễm, không thể nói nữa anh có điện thoại gọi đến!"
Sau đó thì thanh âm tích tích truyền đến, cô nắm điện thoại ngồi ở chỗ đó cảm thấy lòng từng chút nguội xuống.
Đều nói lúc con người đang yếu ớt đặc biệt cần tìm người dựa vào, mới vừa cô theo bản năng muốn dựa vào hắn, cô nghĩ chỉ cần hắn nói một câu quan tâm là có thể giảm bớt cơn đau của cô nhưng hắn không có.
Điều này làm cho cô nhớ tới một lời ca:Anh không có ở đây lúc em cần anh.
Cô không biết điện thoại kia quan trọng như thế nào với hắn, có lẽ là một mấy ngàn vạn danh sách lớn, có lẽ là một danh sách nhỏ, tóm lại cô cảm giác bản thân có chút nản lòng thoái chí.
Chẳng qua cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến, thật ra cảnh tượng đó là như vậy:
Trần Thanh Sở vội vã cúp điện thoại của cô, mở máy tính lên, một khuôn mặt thiếu nữ ngoại quốc thanh thuần xinh đẹp xuất hiện trên màn hình lớn, thiếu nữ vểnh lên môi đỏ mọng không vui kháng nghị,
"Anh Thanh Sở, tại sao lâu vậy mới nghe điện thoại?"
Anna Katherine vì hắn học ba năm Trung văn, hiện tại đã nói vô cùng thành thạo, hắn ban đầu chỉ vì cự tuyệt cô mới nói sau khi cô học xong Hán ngữ hắn mới suy nghĩ quen với cô, không nghĩ tới thật đúng đi học.
Hắn vừa người nhìn trên màn ảnh, trên mặt nhất thời dâng lên không vui,
"Tại sao là em?"
Hắn cho người gọi điện tới là mẹ của Anna Katherine _Edern, người đang nắm giữ gia tộc Katherine, hắn cho bà có chuyện làm ăn muốn tìm hắn, nên mới vội vàng cúp điện thoại của tiểu Liễm.
Bị hắn đối đãi thế trên mặt thiếu nữ không có chút nào không vui, ngược lại cười hì hì nói xin lỗi hắn,
"Thật xin lỗi anh Thanh Sở, vì em quá nhớ anh, bản thân anh từ sau khi về nước ngay cả điện thoại cũng không.... ."
Cô gái àm nũng như thế làm người ta muốn tức giận cũng không thể, hắn kéo kéo cà vạt sau đó tựa vào trong ghế có chút không kiên nhẫn nói,
"Anh bận làm việc!"
Đối với Anna Katherine hắn không có tình cảm. Hắn cũng không biết cô ấy tại sao vừa thấy đã yêu hắn kề cận không tha, hắn lấy cô chẳng qua vì mượn thế lực gia tộc Anna Katherine, xông phá người đàn ông kia trở về nước, hơn nữa cũng muốn nhờ gia tộc Anna Katherine, hoàn toàn phá hủy người đàn ông kia.
Anna Katherine muốn lấy hắn cũng không để ý cả gia tộc Anna Katherine phản đối, trước khi kết hôn hắn đã làm rõ với cô, hắn không yêu cô, cũng sẽ không đụng cô, cưới cô chỉ vì lợi dụng cô, vì hắn đã có người yêu trong lòng. Nếu cô không để ý những thứ này muốn lấy hắn, hắn tại sao không vui vẻ chấp nhận.
"Ơ!"
Thiếu nữ kéo dài thanh âm, một đôi mắt to linh động không thôi xuyên thấu qua màn ảnh chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, anh Sở của cô tại sao trở nên tiều tụy như vậy, mỏi mệt như vậy?
Hồi lâu cô mới đè nén tình cảm điên cuồn nhớ hắn, cẩn thận hỏi,
"Đúng rồi, anh Thanh Sở, anh tìm được mối tình đầu chưa?"
Hắn nói hắn đã có người yêu, cô liền nhịn đau làm bộ như rộng lượng.
"Đây không phải chuyện em nên hỏi!"
Trần Thanh Sở giọng nói thật không tốt, cô tốt nhất không nên nói chuyện này nữa, cô nhắc làm hắn nhớ tới vừa rồi dáng vẻ tiểu Liễm dịu dàng nói với hắn cô đau răng đã cảm thấy tim muốn vỡ.
Cô bé kia thấy hắn tức giận vội vàng đổi đề tài,
"Được rồi được rồi, em sẽ hỏi câu khác, anh Thanh Sở, hay em đến Trung Quốc thăm anh? Đã lâu không thấy anh, em thật nhớ anh!"
"Không được!" Trần Thanh Sở không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,
"Còn có việc sao? Không có chuyện gì anh cúp điện thoại trước, anh có một vị khách quan trọng gọi tới!"
Hắn nói xong không đợi cô phản ứng liền tắt máy, cầm điện thoại di động tới một lần nữa gọi điện cho cô, nhưng đường dây đang bận, hắn gọi nhiều lần đều như vậy, sau đó bí thư gọi hắn đi họp hội nghị, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha.
Quả nhiên Hứa Lưu Liễm mới kết thúc trò chuyện với Trần Thanh Sở, thì thấy Hạ Vi Lương vừa lúc gửi tin qua,
"Nói một chút cậu tại sao online?"
Thói quen cô ban ngày luôn bận rộn, lời nói bây giờ làm cô buồn bực, Hứa Lưu Liễm cắn miếng gừng hữu khí vô lực đáp lại cô hai chữ,
"Đau răng......"
Hạ Vi Lương lại gửi tiếp,
"Emma, lão Lục nhà cậu đâu?"
"Đi làm!"
Cô tiếp tục trả lời đơn giản, Hạ Vi Lương tức giận,
"Này là hắn quá không đúng rồi, răng khôn của cậu nhiễm trùng đúng không? Cơ hội biểu hiện lớn như vậy mà hắn lại đi làm, thật là quá để cho chị đây thất vọng!"
Hứa Lưu Liễm sắp hộc máu,
"Nếu hắn ở đây mới tiêu!"
Cô không có cách nào tưởng tượng thời điểm cô đau đến chết đi sống lại hắn ở bên người quan tâm sẽ có cảm giác gì, vậy cũng quá chật vật đi. Đang lúc suy nghĩ điện thoại hắn đã gọi đến, cô tức giận đón điện thoại trong lòng nghĩ, tại sao lúc cô không muốn nói chuyện nhất ai cũng gọi điện thoại đến, có phải chủ tâm làm cho cô đau hay không?
"Đau răng khá hơn chút nào không?"
Hắn cúi đầu thanh âm theo ống nghe truyền vào trong tai, cô đau đến nắm điện thoại di động ngã xuống giường hừ hừ,
"Không sao......"
Cô mạnh miệng như cũ không chịu để cho hắn biết mình yếu ớt.
"Không gì......"
Cô hít một ngụm khí lạnh từ chối, nghĩ thầm ngàn vạn đừng trở về. Đang suy nghĩ thì hắn lại nói,
"Lưu Liễm, đau thì đi bán sĩ, em là cô bé, thỉnh thoảng làm nũng yếu ớt một chút cũng không có gì mất mặt!"
Cô giống như bị hắn nhìn thấu, có chút lung túng vội vàng nói,
"Em rất khỏe, không có chuyện gì em cúp trước!"
Mới vừa cúp điện thoại Tần tỷ liền gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm trưa, nên cô vội vã tạm biệt với Hạ Vi Lương đi xuống lầy, thật ra thì cô một chút muốn ăn cũng không có, lúc ăn cơm miệng có chút mở không ra, lúc nuốt xuống lại càng đau đớn, cô không ăn nhiều uống một chút cháo, ăn một chút đồ ăn mềm rồi lên lầu.
Uống thuốc tiêu viêm xong cô mơ mơ màng màng ngủ một lát, sau khi tỉnh lại cảm thấy gương mặt vô cùng khó chịu, cô vọt tới phòng rửa tay nhìn xem, quả đúng nửa bên mặt kia sưng phồng lên như nữa cái bánh bao vậy, cô cả kinh đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm mặt mình hồi lâu chưa thể định thần.
Ngoài cửa có tiếng vang truyền đến, cô kinh ngạc quay đầu lại thấy hắn đẩy ra cửa phòng rửa tay đi đến, cô chẳng quan tâm đau đớn hét lên một tiếng, tiến lên đóng lại cửa phòng rửa tay để hắn ngoài cửa.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |