Kịch liệt hôn
← Ch.061 | Ch.063 → |
Chương 62:Kịch liệt hôn
Cô không ngẩng đầu cũng biết người nọ là ai, hơi thở bá đạo nồng đậm đủ để cho cô hít thở không thông chỉ có một mình hắn. Hắn không cho cô bất kỳ cơ hội chạy thoát, trở tay nắm cổ tay lôi cô về phòng.
Cô lảo đảo đi theo phía sau hắn, hắn vốn xuất sắc hôm nay lại cùng cô dây dưa dẫn tới mọi người nhìn sang bọn họ, cô cũng không dám nói quá lớn đành thấp giọng kháng nghị,
"Lục Chu Việt, anh làm gì? Buông ——"
Chẳng qua cô càng giãy dụa hắn ngược lại nắm tay cô càng chặt, cô cảm giác xương tay cô nhanh bị hắn nắm gãy, tới phòng hắn một cước đá lên cửa, không để ý trong phòng còn có ba người đàn ông sống sờ sờ, đem cô đặt tại trên tường kịch liệt hôn xuống.
Cô mù mịt đứng tại chỗ, ngay cả phản kháng cũng quên, bởi vì cô căn bản không nghĩ hắn điên cuồng diễn trò trước mặt mọi người hôn cô, đợi đến lúc cô kịp phản ứng, hắn đã mút lấy môi mềm giày xéo một hồi, đáy mắt cô bỗng nhiên ngấn nước, dùng sức đá đánh đấm hắn.
Thật ra không riêng cô bị sợ, ba trong phòng nhìn quen những mưa gió đại tràng này cũng bị sợ hết hồn, sau khi kinh ngạc ba người mỗi người một vẻ mặt khác nhau, chỉ thấy Diêm Hạo Nam tức giận lườm hắn bên cửa một cái sau đó hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, Đường Dục Hàn nho nhã thì ho nhẹ một tiếng giơ tay lên nâng trán làm bộ như không thấy.
Cuối cùng vẫn là Trác Thính Phong tức giận dùng ngón tay đập xuống mặt bàn,
"Ta nói Lục đại thiếu gia này, xin ngươi quay đầu lại xem một chút, nơi này còn có ba người đàn ông trung niên cường tráng, cậu như vậy trước mặt chúng tôi trình diễn hình ảnh bị giới hạn bảo chúng tôi làm sao chịu nổi?"
Đường Dục Hàn cũng đi theo sâu lắng mở miệng,
"Chúng tôi có phải cần tránh đi, chờ các người giải quyết xong ân oán cá nhân mới đi vào không?"
Phía sau mấy người đó kháng nghị để cho lý trí Lục Chu Việt dần dần trở về vị trí cũ, hắn khẽ thở hổn hển buông ra người bị mình giam cầm vào trong ngực, đôi mắt trong suốt đã sớm hàm chứa nước mắt, môi đỏ mọng bị hắn hôn đến đặc biệt xinh đẹp, dáng vẻ này của cô để cho hắn yêu thích không buông tay.
Mà dường như khi hắn buông cô ra một giây sau Hứa Lưu Liễm liền không cách nào khống chế muốn đẩy ra hắn xoay người rời đi, hắn đi lên hai mắt đỏ tươi ở bên tai cô tàn bạo nói nhỏ,
"Em tốt nhất biết điều chút, nếu không anh không dám bảo đảm còn có thể làm ra chuyện gì!"
Cô muốn đẩy động tác thoáng cái dừng lại, cô thật sợ, mới vừa rồi cô có thể cảm giác được hắn cuồng nhiệt, nếu như không phải ba người bọn họ ngăn cản, hắn thật có thể đoạt lấy cô ở nơi này, cho nên cô cố gắng nén nước mắt, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái thu hồi tay mình.
Thấy cô nghe lời Lục Chu Việt lúc này mới hài lòng nheo lại mắt, giơ tay lên dùng ngón tay thô ráp mập mờ xoa lên đôi môi đỏ mọng trơn mịn hồi lâu mới ôm cô xoay người, vẻ mặt tự nhiên đi tới mấy người phía trước giới thiệu cô,
"Đây là Hứa Lưu Liễm!"
Tầm mắt ba người đàn ông xuất chúng nhất trí đánh giá cô, để cho Hứa Lưu Liễm khó chịu chỉ muốn trốn, nhưng hắn ôm chặc cô không buông, may Trác Thính Phong trước đó cô đã biết, nhưng hai người kia hoàn toàn xa lạ, hơn nữa hai người kia thoạt nhìn như không dễ tiếp xúc, trong lòng cô lập lại thật lâu mới cố gắng miễn cưỡng phun ra mấy chữ,
"Chào!Chào các anh!"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |