Truyện:Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi - Chương 55

Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Trọn bộ 76 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

"Bruce oa a a a a a..." tôi gào khóc, nước mắt ào ra, đương nhiên là không chút khách khí bôi hết lên bộ 𝓃🌀ự●𝒸 rắn chắc mê người trước mặt.

"Bảo bối, bé ngoan, nín khóc, đừng khóc, anh ở đây..." Bruce nhỏ nhẹ dỗ dành tôi, vừa vuốt tóc của tôi, vừa không ngừng hô-n 𝖑.ê.𝐧 đỉ𝐧.ⓗ đầu tôi.

Tôi vừa khóc vừa cười, cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm ռ●ổ ✞υ𝓃●ⓖ vậy, cả người đều khổ sở lại thoải mái, ở trong lòng anh thống khoái mà gào khóc năm phút đồng hồ, rồi mới khóc thút thít dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng giống như muốn tràn ra, bỗng nhiên có chút lo lắng hỏi: "Bruce, anh... tin tưởng em đến thế sao? Anh tin người ↪️𝖍●ế●ⓣ mà sống lại? Anh không hề nghi ngờ em có phải kẻ giả mạo hay không sao? Cứ thế đã chạy một mạch từ thành phố đến tận Trung Quốc?"

"𝐂.𝖍ế.† mà sống lại, anh chưa bao giờ biết đến, mà đối với chuyện anh không biết, anh sẽ không bình luận hay phán đoán tùy tiện, anh luôn tin tưởng rằng trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người không thể hiểu được, chúng ta không thể bởi vì chúng ta không biết, mà đi phủ định sự tồn tại của chúng." Bruce nghiêm túc nói.

"Thế... thế nếu em là giả mạo thì sao?" Tôi nhất quyết không bỏ qua, tiếp tục truy vấn, chuyện bị "mẹ" đuổi ra khỏi "nhà" thật sự đã gây ám ảnh tâm lý quá lớn cho tôi, nói đến cùng thì tôi vốn không phải là người thế giới này, nếu quả có một ngày... Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa.

"Thế nếu anh biến mất rất lâu, có một ngày bỗng nhiên xuất hiện trước mặt em, em có thể lập tức nhận ra anh có phải giả mạo không?" Bruce không chút hoang mang hỏi.

"Đương nhiên có thể!" Tôi thốt ra.

Đúng vậy, tại sao lại không chứ? Người đàn ông trước mặt này là người mà tôi trân quý sâu tận dưới đáy lòng, từ hồi anh còn nhỏ, tôi đã quen biết anh, cùng anh đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy. Tôi biết anh giống hồi còn nhỏ thích bơ bacon kẹp bánh mì ăn sáng; khi anh không vui thì sẽ nắm chặt nắm tay trong túi quần, môi mỏng nhếch thành một đường chỉ; anh thích nhất hãng xe thể thao Lamborghini, anh thích dùng kem kẹo râu Eagle, lúc anh gặp người hoặc chuyện không thể không xã giao thì luôn cười giả, nụ cười ấy là khóe miệng thoáng nhấc lên khoảng nửa tấc Anh, sẽ không nhiều hơn và cũng sẽ không thể ít đi...

À, cho dù bài trừ những chi tiết nhỏ đó, tôi cũng vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra anh. Đó là một loại huyền diệu, cảm giác không thể nói rõ, thật giống như lúc trước "mẹ" đã nói "Cho dù là chỉ có một chút biến hóa thôi, bác đều có thể cảm giác được", cho dù tôi và anh không có զцⓐ*𝓃 ♓*ệ huyết thống, nhưng yêu nhau sâu đậm vô cùng, cảm giác giữa người yêu với nhau này chỉ càng ngày càng sâu sắc, mà không có một chút ít giảm bớt.

"Điều em đang nghĩ bây giờ, cũng chính là suy nghĩ của anh." Bruce như nhìn thấu tôi đang nghĩ gì, cúi đầu cắn một cái lên chóp mũi tôi, "Cho nên, vừa nhìn thấy em trên màn hình máy tính, anh đã biết anh tuyệt sẽ không nhận sai."

Tôi chỉ cảm thấy nước mắt lại sắp rơi xuống, nhanh chóng hít mũi chặn lại, giương mắt nhìn thấy lồng ռ🌀ự●c anh dính nước mắt, không nhịn được gương mặt nóng lên, nhanh chóng túm vòi hoa sen xối sạch cho anh.

Sau đó... Đương nhiên không thể tránh né thấy được toàn bộ ✝️.♓â.ⓝ т.h.ể không hề che đậy của Bruce = =

Vừa rồi gào khóc kêu to nên không chú ý lắm, nhưng mà, nhưng mà hiện tại... Trời ạ cái 'thứ' đó còn khẽ hướng lên trên giật giật là sao! Bị người ta liếc mắt một cái cũng sẽ có phản ứng là sao! Thật không khoa học!

Bruce tươi cười thâm trường, anh vươn tay lại kéo tôi vào lòng, cúi đầu xuống tiến đến bên tai tôi, hơi thở ռó𝓃-🌀 𝐛ỏռ-🌀 khiến tôi tê dại: "Vera, em cũng muốn tắm rửa một cái à?"

"Không, không... Tối hôm qua em đã rửa rồi... Bây giờ còn chưa định..." giọng tôi lí nhí như muỗi, trốn trái trốn phải định tránh đi hơi thở không ngừng đùa dai của anh.

"Nhưng mà em cũng ướt rồi, không tắm rửa có lẽ sẽ bị cảm đấy." Bruce giả vờ nghiêm trang nói, sau đó lướt mắt qua người tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, mặt lập tức đỏ bừng, nửa người dưới của tôi chỉ mặc quần tam giác, nửa người trên mặc một áo T-shirt ngắn tay, bởi vì ngủ thoải mái cho nên bên trong không mặc nội y gì, hiện giờ bị khí nóng trong phòng tắm và nước vòi hoa sen làm cả bộ quần áo hoàn toàn ướt đẫm, dán chặt vào người.

Chỉ vậy thì cũng liền thôi, mấu chốt là... mấu chốt là trời ạ vì sao tôi còn có 'phản ứng' chứ!

Ai tới nói với tôi hai 'đậu đỏ' trước ռ●🌀ự●ⓒ kia là cái gì thế!

Bruce bỗng cúi nửa thân mình xuống, cánh tay nắm chặt eo tôi, môi chuẩn xác ngậm một cái 'đậu đỏ', cách quần áo ♓⛎ⓝ*𝐠 𝖍ă*ռ*𝖌 hút một cái.

"A! Trời ạ... Trời ạ..." Tôi không nhịn được hét lên một tiếng, cảm giác như điện giật khiến chân tôi cơ hồ mềm oặt không đứng nổi, nhanh chóng vịn lên bờ vai của anh, nhìn thấy đầu anh còn chôn ở nơi đó, tham lam hút, hai mắt nhíu lại, cúi đầu trả thù cắn một cái lên cổ anh.

"A... Vera, em như mèo hoang vậy!" Bruce hung tợn nói một câu, bỗng nhiên ôm eo tôi chặt hơn, nhấc cả người tôi lên, không đợi tôi sợ hãi kêu ra tiếng, anh đã đặt tôi lên bồn rửa tay. Sau đó chống hai tay lên bồn rửa tay, nửa người trên hơi cúi xuống, chóp mũi cơ hồ đụng phải chóp mũi tôi, bao vây tôi giữa khuỷu tay anh và vách tường.

Ngồi lên bồn rửa tay cứng và lạnh, thần trí tôi hơi khôi phục lại một chút, nhìn vào đôi mắt của vị Người Dơi này mang theo chút ⓓụ.↪️ ѵọn.🌀 và xâm lược, cảm nhận được anh hoàn toàn chiếm cứ địa vị cường thế mà tôi lại giống con mồi nhỏ chỉ có thể yếu thế, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, lòng háo thắng lập tức ngẩng đầu, vì thế nâng một chân lên, không sợ 𝐜.♓.ế.ⓣ dùng mũi chân chạm vào giữa hai chân anh, chịu đựng đỏ mặt cậy mạnh mỉm cười: "Đừng bày ra dáng vẻ như vậy chứ tuấn nam, em rời đi lâu như vậy rồi, anh có thể cam đoan anh vẫn chỉ thuộc về một mình em không? Có khi nào..."

Bruce bỗng nhiên cong khóe miệng lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với tôi: "Từ cái khắc gặp được em, đã chỉ thuộc về một mình Vera rồi."

Tôi đang bị biểu cảm vô cùng thâm tình trung trinh và lời nói của anh làm cho cảm động, anh lại thình lình bắt được cổ chân tôi, sau đó đặt bàn chân tôi lên 'cái đó', còn ♓ô-𝖓 lên môi tôi: "Không tin em có thể thử xem."

Làn da ở gan bàn chân non mềm, cảm giác sâu sắc dị thường, tôi cơ hồ có thể cảm nhận được dã thú kia cứng rắn cực nóng phát run ở dưới chân tôi, hơi nhảy lên tựa hồ cực kỳ thống khổ, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ tôi đụ*n*ℊ 🌜*ⓗạ*𝐦, 𝐫*𝖚*ⓝ г*ẩ*🍸 giống như nóng lòng dâng lên và phóng thích.

Sắc mặt Bruce đỏ hơn, bên thái dương có vài giọt mồ hôi chảy ra, nhưng anh vẫn rất có nhẫn nại nắm mắt cá chân tôi di chuyển, nheo mắt lại, khẽ cau mày, yết hầu tràn ra vài tiếng 𝓇ê·n ⓡ·ỉ đến mức khó có thể nghe thấy.

Tôi nhìn ang say mê như vậy, bỗng nhiên cười xấu xa vài tiếng, dùng hai ngón chân kẹp lấy thứ đó, sau đó không nhẹ không nặng cứ kẹp như vậy.

"A! Ôi thượng đế! Ôi trời ạ..." Bruce đột nhiên kêu sợ hãi ra tiếng, bàn tay to giống như xiềng xích nóng cháy đột nhiên ôm chặt cổ chân tôi hơn.

"Hì hì hì hì..." Tôi cười nham hiểm.

Bruce bỗng nhiên ngẩng lên cười, vẻ mặt 'có qua có lại mới toại lòng nhau', bỗng nhiên cúi đầu xuống giữa hai chân tôi.

Tôi cảm thấy đầu lưỡi anh cực kỳ linh hoạt chui vào giữa hai chân, cách quần lót bắt đầu 🦵ℹ️●ế●m, nơi đó nhanh chóng ẩm ướt.

"... Bruce..." Tôi không nhịn được thoáng dùng sức bắt lấy tóc của anh, 𝐭♓●ở ♓●ổ●𝖓 ♓ể●n dựa lên gương sau lưng, nhìn anh như đang nhấm nháp mỹ thực gì đó, cảm giác tê ngứa khó nhịn đến cực điểm, cố tình còn cách một tầng vải, luôn có loại... 【cảm giác táo bón N ngày lập tức sẽ thông, cố tình lại bị tắc _(:3″ ∠)_】

Tôi cố nén 🎋♓·o·á·ı 🌜·ả·ⓜ xông 🦵.ê.ռ đ.ỉ.𝓃.𝒽 đầu, miễn cưỡng nhấc nửa người trên lên, nhìn thấy một cái đầu lông xù phập phồng cao thấp ở nơi đó, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất g𝐢ế·🌴 phong cảnh.

Vì thế tôi châm chọc nói: "Bruce... Nói xem lúc đàn ông các anh làm vậy với phụ nữ, thật sự không biết là lông X sao? Nói xem có phải chưa từng nghĩ tới sẽ chọc phải vào mắt hay không vậy."

Cái đầu kia động tác cứng đờ, tạm dừng ba giây, chậm rãi nâng lên, đôi mắt thoáng đỏ gân đột nhiên cháy lên, п.🌀.𝖍❗.ế.𝐧 𝓇ă.ⓝ.𝐠 nghiến lợi trừng tôi một hồi, bỗng nhiên xông lên ngăn chặn môi tôi h●⛎●ռ●🌀 𝐡ă●n●g cắn xé, giống như muốn ♓ô-𝐧 đến mức trời đen kịt vậy.

... Ừm... Thì ra văn H có nói dịch x của phụ nữ là mặn quả nhiên không sai.

"Chuyên tâm chút nào, quý cô." Bruce thở hào hển thấp giọng nói ở bên tai tôi, "Mặt khác, cám ơn em đã như vậy quan tâm anh như vậy... Nếu em thật sự đang lo lắng tình huống này, anh rất thích ý cống hiến sức lực... giúp em xén hết đống lông phía dưới này, sau đó 𝒽⛎ռ·𝖌 hă𝐧·🌀 'làm' em."

Tôi vốn không cảm thấy gì, kết quả nghe anh nói ra những lời này, lại là khẩu khí lưu manh kia... Trong lòng giống như đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường, chỉ cảm thấy cả người đều mềm oặt, ngã đầu vào đầu vai anh, còn không quên mạnh miệng đáp trả một câu: "Vậy anh 'làm' đi! Tiểu sa đọa!"

"SHIT!" Bruce bỗng mắng một câu, bỗng nhiên xoay tôi lại, sau đó mặt tôi liền đối diện với gương, hai cái tay chống lên bệ rửa mặt, nửa người trên trầm xuống dưới, Ⓜ️ô𝐧.𝐠 hơi cao lên, loại tư thế này siêu cấp xấu hổ huhuhuhu!

Bruce đứng sau lưng tôi, hai tay ở phía sau lưng tôi ✅·𝐮·ố·t ✌️·ⓔ vòng eo vài cái, bỗng nhiên lấy một cái kéo không biết từ nơi nào ra, cúi đầu xuống 𝖍-ô-𝓃 lên vai tôi, tôi mơ hồ dự cảm được anh muốn làm gì, có chút hoảng hốt, nhưng theo bản năng lại không ngăn cản, ngược lại có một loại cảm giác hưng phấn q⛎.ỷ dị nảy lên, phía dưới càng ẩm ướt.

"Trợn mắt nói nói dối là không đúng đâu, cô gái trẻ tuổi." Bruce chậm rãi nói một câu, sau đó túm lên tiểu T-shirt, xoẹt vài tiếng bỗng chốc liền cắt rách áo ra!

Trước 𝖓𝐠_ự_ⓒ tôi mất đi bảo vệ buông xuống dưới, đụng phải vòi nước lạnh lẽo, lần ⓚ*í*𝒸*𝒽 ⓣ*𝒽í𝒸*♓ này khiến tôi không nhịn được kêu sợ hãi một tiếng, nhanh chóng bảo vệ 𝓃●ⓖ●ự●ⓒ, lại thấy khóe miệng anh qua gương hơi gợi lên, mạnh mẽ nhấc quần lót tôi lên, xoẹt xoẹt vài cái lại cắt rách!

...... Người Dơi, anh dùng ✔️.ũ 𝖐.♓.í kéo từ bao giờ vậy ┭┮﹏┭┮

Rất phá liêm sỉ!

"Nhìn xem ai sa đọa nhé." Bruce cúi xuống, bộ 𝓃*🌀ự*𝐜 cường tráng kề sát lưng tôi, phun ra một câu bên tai tôi như vậy, sau đó hạ thân mạnh mẽ tiến một cái, thứ XX cứng rắn thô to nóng cháy liền tiến thẳng vào.

Tôi cơ hồ nghe thấy bụng anh và Ⓜ️ô𝓃_ℊ tôi đang va chạm vào nhau.

A ~ ba ba baaaaaaaaaaaaaaaaa

Spoi:

Tôi nói đến chuyện hôm kia chat MSN, "Bruce, lúc đó anh nói em đã trở lại nên anh cũng không muốn tiếp tục ở ẩn nữa, nhưng biểu cảm của anh lúc ấy không bình thường, em nhìn ra được." Tôi nói, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Bruce chần chờ một chút, gãi gãi đầu, liếc tôi một cái, lạ lùng là trông anh giống như... bị thầy giám thị bắt được phao vậy "Anh nói cho em, nhưng em không thể tức giận... được rồi, tức giận cũng được, nhưng không được không để ý anh, được không Vera?"

Chương (1-76)