Ghen
← Ch.13 | Ch.15 → |
... Được rồi.
Cơm no áo ấm quả nhiên vẫn nên dựa vào chính mình mới được.
Tôi dời mắt khỏi người Bruce, nhanh chóng nâng cánh tay, dùng khuỷu tay thúc vào ngực người đằng sau.
Hiển nhiên Joker không nghĩ tới tôi còn có năng lực phản kích, càng không nghĩ tới sức của tôi lớn đến thế, hắn hét to một tiếng lùi ra sau vài bước, sau đó đặt mông ngồi dưới đất. Nhưng cho dù hắn chật vật như vậy, trên gương mặt cũng vẫn mang theo ý cười, ngã sấp xuống đồng thời buông tay ra, rèm cửa sổ nhanh chóng tuột ra ngoài cửa sổ, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của Rachel.
Tôi giết! Rachel thì phải làm sao!
Tôi bổ nhào qua muốn bắt lại rèm cửa sổ đang trượt nhanh, nhưng sự thật chứng minh, không trải qua huấn luyện chuyên môn thì chính là cặn bã, tuy rằng sức của tôi rất lớn, nhưng tốc độ phản ứng thần kinh lại không khác gì người thường, lúc bổ nhào qua đã chậm một bước, cái móc cuối cùng của rèm cửa sổ đã đứt ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên trên đầu tôi xuất hiện một bóng tối xẹt qua, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy áo choàng Người Dơi màu đen giống như đám mây biến mất ở ngoài cửa sổ, là Bruce nhảy xuống lầu cứu người.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện chân trái không bình thường, không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng gắng sức đã đau đến mức tan lòng nát dạ. Cúi đầu thấy liền phát hoảng, trời, cái cổ chân giống như bánh bao kia là của tôi sao? Trên cẳng chân cũng bị xước rất to, tuy rằng vết thương không nặng, nhưng thoạt nhìn lại máu thịt lẫn lộn, trông thật khủng bố.
Joker và bọn thủ hạ đã sớm bỏ trốn mất dạng, các khách mời cũng kinh hoảng chạy ra bên ngoài, chỉ chớp mắt, phòng yến hội liền trống rỗng, ngay cả bồi bàn cũng không có.
Tôi kéo cái chân nửa tàn, cố gắng bước đến cạnh tường, đỡ tường miễn cưỡng đứng vững, sau đó bước nhỏ về phía cửa lớn. Tôi đến Toilet tìm Alfred, hiện tại ngay cả tự do hành động, tôi cũng khá khó khăn, mà tôi mang tiền mặt và di động đều ở chỗ ông ấy, hiện tại chỉ có ông ấy mới có thể giúp tôi.
Chịu đựng đùi đau đớn, tôi gian nan di chuyển vè phía trước, cơ hồ mỗi lần di chuyển một bước liền hít một hơi, cổ chân tôi thật sự đau quá huhu...
Tôi nỗ lực đem lực chú ý tập trung đến vết thương trên đùi, nỗ lực không thèm nghĩ chuyện Bruce vừa rồi không lựa chọn tôi nữa, cũng không quá đồng ý đi nghĩ đến chuyện hắn không chút do dự nhảy từ trên nhà cao tầng xuống cứu Rachel, và tôi phát hiện cũng không quá hiệu quả.
... Được rồi, tôi hẳn là nghĩ đến lão gia là người lý trí bình tĩnh nhất, tuy rằng tôi vô dụng nhưng ít ra cũng mạnh hơn Rachel một chút, tình huống vừa rồi, để tôi tự cứu mình và hắn đi cứu Rachel, không thể nghi ngờ là biện pháp sáng suốt nhất cũng là đảm bảo nhất, có thể trăm phần trăm cam đoan hai cô gái đều bình yên vô sự, tiếc nuối duy nhất chỉ sợ cũng là bởi vì Người Dơi nhảy lầu mà khiến Joker chạy mất thôi.
Ừ ừ đúng không sai khẳng định là như vậy quả nhiên không hổ là một trong ba nam thần chính nghĩa tôi yêu nhất lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh lý trí phán đoán...
... a a a nhưng mà vẫn rất buồn bực, lão gia không chọn tôi! Quả nhiên lực lượng của nguyên tác luôn vĩ đại nhất, không thể nghịch lại sao! Tuy rằng Bruce lúc nào cũng biểu hiện đặc biệt có JQ với tôi, nhưng mà gặp phải tình huống quyết đoán khẩn cấp thì vẫn sẽ vung tôi để chạy đi cứu Rachel! Thật sự rất rất rất rất khó chịu... QAQ
Tôi vừa nghĩ vừa nhịn không được huy nắm tay đấm tường một cái, trong đầu còn tiếp tục cố gắng vực dậy tâm lý: khẳng định tâm tình này chỉ là vì gần đây tôi được Bruce đối xử quá thâm tình nên bị nuông chiều hư hỏng rồi, kết quả bỗng chốc bị hiện thực tàn khốc đả kích mà thôi, sự chênh lệch từ "Người Dơi kỳ thực cũng chỉ là người dưới chân nữ chủ Mary Sue như tôi" đến "Không thể nghịch nguyên tác đại thần, quả nhiên người anh ấy yêu vẫn là mỹ nhân Rachel" quá lớn nên bỗng chốc không thể nhận ngay được... Aha ha... Xem ra về sau không thể tiếp tục tưởng tượng hão huyền như vậy nữa, ôm ấp hôn môi gì gì đó ở trong mắt người nước Mĩ thì dù lên giường cũng là cơm thường cơ mà! Không thể lại bị khổng tước chập chờn vờn quanh mà cứ không lượng sức mình như thế! Kiêu ngạo quá không nên!
Ừ... Đây mới là nguyên nhân chân chính tại sao tâm tình tôi sa sút, chứ không phải vì thích anh ta cho nên mới ghen gì gì đâu.
Đang lúc tôi đau kịch liệt cố gắng tỉnh táo, đột nhiên tiếng đập cửa kịch liệt vang lên khiến tôi phát hoảng.
Quay đầu nhìn, thì ra chỗ tôi vừa đấm chính là một cánh cửa tủ đồ, chỗ hai tay kéo cửa còn có một cái gậy sắt chặn ngang, có người bên trong không ngừng đẩy cửa. Ai bị nhốt ở bên trong?
Tôi bỗng chốc cảnh giác lên, lại lập tức nghe thấy bên trong có một giọng nói gấp gáp vang lên: "Có ai không? Bên ngoài có ai không? Hello! Dù cô là ai, xin hãy giúp tôi với?"
Là Harvey Dent!
Tôi lập tức nhớ tới đoạn nguyên tác này, trong phim Bruce vì bảo vệ Harvey an toàn, trước lúc Joker đến liền đánh anh ta ngất đi sau đó nhốt vào trong tủ đồ này. Vì thế tôi rút thanh sắt ra, mở cửa ra.
Tóc Harvey có chút rối, âu phục có chút nhăn, nhưng thoạt nhìn vẫn ổn, không tính là quá chật vật, anh ta bò ra nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc nói: "A, tôi không nghĩ tới sẽ là cô, ừm..."
"Vera Lee." Tôi thiện ý nhắc nhở anh ta.
"À, đúng rồi, cô Lee." Harvey cười cười, sau đó liếc qua đùi tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, "Ôi trời ạ, cô bị thương nghiêm trọng quá! Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tuy rằng ngoài miệng anh ta sốt ruột hỏi tôi xảy ra chuyện gì, nhưng tay phải lại lập tức đỡ bờ vai tôi, quàng một cánh tay tôi vòng qua cổ anh ta, tay trái rất lịch thiệp nắm ở eo tôi, đại bộ phận sức nặng của tôi lập tức chuyển dời đến trên người anh ta.
"Ừm... À, cám ơn ngài, ngài Dent, mình tôi có thể..." mặt tôi đỏ bừng định kéo ra khoảng cách với anh ta.
"Được rồi, tiểu thư, nhìn một quý cô bị thương ở trước mặt mình mà khoanh tay đứng nhìn thì thật không phải là hành vi lịch thiệp." Harvey trấn an vỗ vỗ vai tôi "Cô muốn đến chỗ thang máy sao? Không biết cô có nhìn thấy bạn gái tôi - Rachel hay không, vừa rồi không biết tôi bị tên đáng chết nào đánh hôn mê, sau đó không hiểu sao lại nằm ở trong tủ đồ kia... À mà sao không thấy ai cả? Wayne ngay cả nhân viên tạp vụ cũng không mời nổi sao?"
Tôi thở dài, dứt khoát không giãy dụa nữa, vừa chỉ dẫn anh ta mang tôi đến nữ Toilet, vừa kể giản lược một chút cho anh ta chuyện đã xảy ra vừa rồi, đương nhiên, tôi nói cho anh ta tôi cũng không biết là ai đánh hôn mê anh ta, thuận tiện cũng bỏ bớt đi một đoạn tôi dùng lực vô cùng mạnh thúc khuỷu tay đánh Joker, chỉ nói cho anh ta là Người Dơi đã cứu tôi sau đó cứu Rachel.
Dù sao về sau anh ta sẽ biến thành Two Face - địch nhân của Người Dơi, cho nên tôi quyết định tạm thời giữ lại chuyện tôi là nữ quái lực.
Ôi... Nhưng nói lại, Harvey biến thành Two-Face là vì Rachel bị nổ chết, mà bây giờ... tôi đã biết chuyện này...
... Dù thế nào, mặc dù tôi không thích Rachel, nhưng nếu biết rõ phương pháp giải quyết mà lại ngồi yên không quan tâm đến sau đó xem người ta đi chịu chết... Tâm thánh mẫu của tôi không cho phép tôi làm thế.
Hơn nữa không có Two-Face, có lẽ Bruce sẽ không cần phải chịu tiếng xấu, cũng không phải thừa nhận danh xấu đi làm hiệp sĩ bóng tối quỷ quái kia.
Ừ, đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi...
Lúc tôi đang suy xét, Harvey đã đỡ tôi đến cửa nữ Toilet, sau đó đứng ở ngoài cửa sống chết không vào, tôi đành phải kéo cái chân tàn khập khiễng đi vào. Lúc mở ra một cái gian phòng nhỏ phát hiện ông lão Afred ngủ rất ngon, gọi thế nào cũng không được, có lẽ là ngày nào cũng đi theo cái chủ nhân cặn bã Bruce nên quá mệt?
Harvey đã gọi điện thoại cho Rachel, sau khi xác nhận đối phương an toàn liền tắt máy, đến gần hỏi tôi: "Là ngài Afred? Sao ông ấy lại ở đây?"
Tôi đánh cái ha ha, trong lòng phạm sầu Afred lão là bất tỉnh tôi nên thế nào trở về, di động cùng tiền mặt không biết bị hắn để chỗ nào, hiện tại tình huống là liên xe taxi đều đáp không xong.
Hình như Harvey nhìn ra tôi khó xử, mỉm cười vươn tay: "Chi bằng để tôi đưa cô về nhà trước, vì cô thế này không nên đi một mình."
Tôi lập tức cảm động: "Vậy... Vậy phiền toái anh, thật ngượng quá..."
Vì thế tôi mượn di động của Harvey nhắn tin vào di động Afred, đại ý là chúng tôi đều an toàn, bảo ông ấy đừng lo lắng. Sau đó Harvey lại nâng tôi dậy, đi về phía thang máy.
Đi đến cửa thang máy, tôi vừa định vươn tay ấn nút, lại nghe thấy một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy mở, người ở bên trong là Bruce, anh ấy đã cởi ra trang bị Người Dơi, quần áo và tóc đều có chút loạn, còn hơi hổn hển thở, hiển nhiên là vội vàng trở về.
Ba người mắt to nhìn đôi mắt nhỏ vài giây, ánh mắt Bruce đảo qua tay Harvey đang ôm eo tôi, không chút khách khí kéo tay kia của tôi đến gần, ôm chặt lấy tôi, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cám ơn anh, Dent."
Tôi bây giờ thuộc loại kiểu người nửa tàn, một chân không thể hoàn toàn chạm xuống đất, không dám dùng sức đẩy anh ấy ra, đành phải nghẹn khuất mặc anh ấy túm tôi đến gần, sau đó đáng thương cười cười với Harvey.
Ánh mắt Harvey đảo qua hai chúng tôi mấy vòng, nhíu nhíu lông mày, lộ ra tươi cười hơi đăm chiêu: "Không có gì, sau này còn gặp lại, ngài Wayne, cô Lee." Anh ta sải một bước vào trong thang máy, "Cùng nhau chứ?"
"Không cần đâu, lát nữa chúng tôi mới đi." Bruce nói cứng.
Harvey lễ phép gật gật đầu, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Vì thế thừa lại hai người bắt đầu giương mắt nhìn nhau.
Trầm mặc hơn mười giây, tôi cảm thấy càng ngày càng không được tự nhiên, cái tay anh ấy đang ôm eo tôi quả thực khiến tôi khó chịu như kiểu bỗng dưng mọc thêm khối thịt ở đó vậy. Rốt cục sự khó chịu này áp đảo cái đau đớn ở chân, tôi hơi chút dùng sức tránh liền tránh thoát khuỷu tay anh ấy, cả người dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất nặn mắt cá chân.
Bruce im lặng đứng ở trước mặt tôi một hồi, rốt cục xoay người, sải bước đi mất.
Tôi đang nặn chân bỗng chốc dừng lại, mặt vẫn không biểu cảm, trong lòng lại có chút đau đớn, rốt cuộc anh ấy có ý gì chứ? Đi chơi trò ám muội với một cô rồi còn muốn một cô khác hôn môi hôn môi lên giường chỉ lo không thể nhét khắp cô gái trong thế giới vào nhà anh ta làm hậu cung vậy mà còn xử sự với tôi như thế sao?
Có... có thể đừng ngay từ đầu đã đối xử ái muội với tôi như thế không!
Kỳ thực nữ Hán tử cũng là tâm thiếu nữ cơ mà!
Thâm tình cái gì chứ!
Lúc tôi âm thầm đấm cái bao cát Bruce một trăm lần, bỗng nhiên cảm thấy chỗ đau ở chân trái truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thoải mái, cúi đầu nhìn, thì ra Bruce đã trở lại, đang ngồi xổm bên cạnh tôi, trên đất là bát đá lạnh trong phòng yến hội và cốc thủy tinh chứa nước ấm, tay anh ấy cầm một khăn lông lạnh trắng đang đắp lên chỗ bị thương của tôi.
Tôi cơ hồ không kịp suy nghĩ liền lập tức hơi di chuyển chân ra.
Động tác của Bruce dừng lại, mạnh ngẩng đầu, trong đôi mắt tựa hồ đè nén tình cảm nào đó.
"Công tố viên Dent đáng tin cậy hơn công tử đào hoa, không phải sao?" Anh ấy tự giễu cười cười.
"Đúng vậy, chúc mừng anh nhận ra được điểm này, giám đốc." mặt tôi không biểu cảm nói.
"... Cho nên em thà rằng dựa vào trong lòng anh ta để anh ta đưa em về nhà, cũng không đồng ý để anh giúp em xử lý vết thương?" giọng điệu của Bruce bắt đầu trở nên cứng ngắc.
"Ở nước Mĩ, tôi không có nhà, thưa ngài." Tôi lộ ra một chút ý cười, tránh nặng tìm nhẹ nói.
Bruce hung hăng nhíu mày, nhìn tôi một lúc, hạ mi mắt xuống, túm nhẹ cẳng chân tôi về. Lúc này tôi không né tránh, tôi cảm thấy lòng bàn tay anh thật nóng.
Anh ấy dè dặt cẩn trọng bó khăn lông lạnh lên mắt cá chân tôi, sau đó lấy bình nước ấm rót vào cẳng chân tôi rửa vết thương. Tôi cảm giác được một trận đau đớn, không được nhịn rụt rụt chân.
Bruce không nói một lời rửa vết thương, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Hãy nghe anh nói, Vera, chuyện Joker vừa rồi... Anh không kịp thời cứu em là vì..."
"Em biết, bởi vì em khỏe hơn Rachel, cho nên anh cảm thấy em có thể tự cứu thôi. Mà sự thật cũng đúng như thế, đây là biện pháp đẹp cả đôi đường không thể tốt hơn." Tôi đánh gãy anh, giọng điệu không sao cả, nói.
Bruce há miệng thở dốc, tựa hồ còn muốn nói chút gì.
Tôi mang một tia hi vọng nhìn anh ấy.
Nhưng cuối cùng anh ấy nhắm miệng lại, không nói gì.
Anh ấy đỡ tôi đứng dậy, "Trở về còn phải bôi chút thuốc." Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, "Còn nữa, Vera, em hoàn toàn có thể coi nơi có anh trở thành nhà."
"Cám ơn." Tôi mỉm cười nói lời cảm ơn.
"... Một ngày nào đó, em sẽ nhớ ra, Vera. Đến khi đó, có lẽ em có thể hiểu được ý của anh." Bruce không đầu không đuôi nói một câu, biểu cảm có chút cô đơn.
Thẳng đến khi ngồi lên xe, tôi mới đột ngột nhớ ra...
Hình như tôi lại quên mất ông lão Afred.
Spoi:
"Tôi nghĩ hình như hai người có một chút vấn đề, " Afred nói, "Tuy rằng mấy ngày nay hai người không nói chuyện nhiều, nhưng cậu ấy rất lo lắng cho cô, thậm chí sợ cô nhìn thấy cậu ấy sẽ tức giận, cho nên luôn bảo tôi cần phải tự mình đem bữa ăn đến trong phòng cô, nhìn thấy cô rồi nói cho cậu ấy là cô vẫn ổn."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |