Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Gia Có Hỉ - Chương 40

Lão Gia Có Hỉ
Trọn bộ 88 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Siêu sale Shopee


Ta nghẹn ngào, không nói nên lời phản bác hắn, chỉ còn cách rầu rĩ ừ một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo hắn "Xin trịnh trọng ghi nhớ lời thần y dạy bảo, thần y đại nhân, để tiểu nhân hầu hạ ngài ngủ nha, ngài hãy yên tâm ngủ ngon đi."

Hắn mở mắt nhìn ta, ngắt nhéo mũi ta một trận, bật cười nói: "Lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết a."

Ta cười ngây ngô nói: "Ta là một tên lưu manh vô văn hóa hay nói bậy nói bạ, chàng đừng để bụng a!"

Hắn thở dài, cúi đầu xuống, chà chà chóp mũi của ta, thanh âm đè xuống cực thấp, lại chấn động khiến ta đau lòng.

"Nhìn ta giống loại người cần người khác an ủi sao?"

Nửa đêm đâu có ai mà phải nói nhỏ...

Trong thanh âm của hắn tràn đầy sự uể oải.

"Không cần." Bàn tay ta sờ soạng trên mặt hắn "Ta không phải người khác, là nội nhân." (Tạm dịch: nội nhân = vợ)

Ừ, là nội nhân.

Ta lặp lại một lần nữa.

Lông mi hắn rất dài, cảm giác như sắp sửa chạm lên mặt ta, tuy rằng gần nhau đến mức hầu như không còn một kẽ hở nào, nhưng ngược lại ta nhìn không được vẻ mặt của hắn hiện giờ, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn.

"Nội nhân..." Hắn cũng lặp lại theo ta, nghiền ngẫm hai chữ này như đang tinh tế nếm món ăn, cười nói: "Hai chữ này nghe cũng hay hay."

Ta bắt chước hắn, sờ sờ đầu của hắn "Ừ, rất hay, rất hay, Yến Ngũ Yến tiểu Ngũ, không phải ta đến để quấy rầy chàng nghỉ ngơi, chàng mau ngủ đi, ta nhìn chàng ngủ, có được không?"

"Nàng a, nàng a..." Hắn cười nhẹ "Thật không giống nàng ngày thường chút nào, vốn định đùa với nàng mấy câu, nhưng mà thôi." Nói rồi khẽ siết chặt bàn tay quanh eo ta "Nàng đã tự nguyện làm gối ôm cho ta, ta cũng không cự tuyệt nữa."

Ta hít mùi dược thảo trên người hắn, tim dần dần đập bình ổn trở lại, thường ngày ta và hắn quen đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống, giờ chỉ lẳng lặng ôm nhau, dựa sát vào nhau như thế này, cảm giác cũng không tệ.

Cằm hắn nhẹ nhàng ma sát vài cái trên đầu ta, duỗi tay rút trâm cài tóc của ta ném lên đầu giường, tín hiệu này ta hiểu được - hắn muốn đêm nay ta ở lại, không muốn ta đi.

Hắn cũng không cần ta nói gì để an ủi hắn cả, có những lúc nói quá nhiều ngược lại sẽ như một lời nhắc đi nhắc lại hết sức tàn nhẫn, nếu hắn muốn nói, ta tất nhiên sẽ lẳng lặng nghe, nếu hắn không muốn nói, ta sẽ hóa thành một chiếc gối ôm lặng lẽ, con người ta lúc cô đơn bất lực luôn hy vọng có thể ôm lấy cái gì đó, giống như người sắp chết đuối ôm chặt lấy bè gỗ. Năm đó khi còn một thân một mình, ta cũng chỉ có thể tự ôm lấy chính mình, để mặc nỗi cô đơn thâm nhập tận xương tủy.

Ta trợn tròn mắt trong đêm tối, cảm nhận độ ấm và tiếng tim đập truyền qua một lớp y phục, còn có hơi thở và lồng ngực nhấp nhô - xem kiểu của hắn, sau khi bị ta đánh thức chắc là tạm thời rất khó ngủ lại.

"Lý Oánh Ngọc."

"Ừ!" Hắn gọi cả tên lẫn họ ta ra như vậy.

"Thật ra chúng ta rất giống nhau, có phải không?"

"Đúng vậy." Đều là được người khác nhận nuôi, đều phải đối mặt với cái chết của thân nhân, nghĩa phụ của ta là vì không có tiền chữa bệnh mà chết, còn dưỡng phụ kiêm sư phó của hắn cũng là bị chết oan chết uổng.

"Lúc đó nàng chỉ mới năm tuổi, nàng làm thế nào vượt qua? Một mình nàng làm thế nào để sống tiếp?" Hắn nhẹ nhàng xoa lưng ta, dùng giọng chậm rãi mà dịu dàng hỏi ta về chuyện cũ năm xưa.

"Ta à..." Ta nhớ lại một hồi, đáp "Lúc đó ta muốn...báo thù xã hội!"

Động tác của hắn ngưng lại một chút.

Ta nói tiếp: "Tên đại phu vô lương tâm đó, bởi vì bọn ta không có tiền mà hắn không chịu chữa bệnh cho nghĩa phụ, sau khi nghĩa phụ mất đi, ý nghĩ đầu tiên của ta là làm thịt hắn!"

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó ... Nếu như nghĩa phụ biết ta làm như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Ta bèn lấy hai thùng phân người đặt tại trước cửa nhà bọn hắn."

Yến Ngũ cười khúc khích một tiếng "Còn nhỏ mà nàng đã độc địa như vậy rồi." Lại thở dài "Hèn chi nàng vẫn luôn không thích đại phu, có thành kiến đối với ta."

Chuyện đó... không thể phủ nhận là hồi xưa ta không có cảm tình với những ai làm nghề đại phu.

"Chàng không giống vậy." Ta an ủi hắn "Đại phu bình thường đâu có được ghê tởm như chàng, lúc nào cũng muốn ta mất mặt, chỉnh ta, mắng ta, hãm hại ta, chàng còn nói là ta có phước lắm, đắc tội với chàng mấy đời mới may mắn được chàng oán hận ta như vậy."

"Hừ hừ..." Yến Ngũ cười lạnh hai tiếng "Sao nàng không tự kiểm điểm lại đi, có phải lại ngứa da rồi không? Ta đã từng đối với ai được như vậy hay không?"

"Được, được, được...Yến thần y chàng đúng, đều là ta sai..." Ta đại nhân đại lượng, không thèm so đo với hắn.

Hắn gắng gượng cho qua, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Kể tiếp đi."

"Sau đó a, ta một mình lêu lổng hai năm, rồi gặp được sư phó. Không có sự tích anh dũng gì đáng khen cả." Những chuyện như đào rễ cây và giành ăn với chó hoang, nước mắt nước mũi tèm lem theo đuổi sư phó, thật không có chuyện nào hay để kể cả.

Nhưng dường như hắn biết được gì đó, thở dài nói: "Nàng bướng bỉnh như một ngọn cỏ dại, tại nơi đất đai cằn cỗi nhất cũng có thể sinh trưởng. So với nàng, ta thật yếu ớt."

Ta nhỏ giọng hỏi: "Chàng đang khen ta sao?"

"Cứ xem như là phải đi." Hắn cười cười "Ta không giống nàng, nàng từ nhỏ đã sống nương tựa vào nghĩa phụ, còn ta đã rất nhiều năm rồi không gặp lại sư phó, cách ba năm về cốc một lần tiếp nhận sự khảo nghiệm của sư phó, ngoài ra không còn liên hệ gì nữa cả. Ta vẫn tưởng rằng sư phó và sư nương không thích ta, nên năm đó mới bỏ lại ta ở Bạch Hồng sơn trang, tuy đem hết độc kinh, y kinh truyền lại cho ta, nhưng đã nhiều năm cũng không đến thăm ta được một lần. Đệ tử trong cốc có hơn mười người, ngoại trừ Sanh Sanh, không một ai biết đến tên ta, ta nghĩ sư phó và sư nương chưa từng nhắc đến ta đối với bọn đệ tử của mình."

"Chuyện này... có phải là có hiểu lầm gì hay không? Làm sao hai người bọn họ không thích chàng chứ? Nếu không thích chàng, sao còn truyền lại y thuật cho chàng?"

"Trong lòng sư phó nghĩ gì, rốt cuộc ta cũng không hiểu nổi, nhưng khi năm ngón tay khô gầy của lão gắt gao nắm chặt cổ tay ta, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua con người ta, ta nhìn vào mắt lão mà thầm nghĩ trong lòng, có lẽ lúc trước ta hiểu lầm lão, sư phó đối với ta tốt lắm, Tam môn bí thuật của Hoàng Hoa cốc, cho dù Sanh Sanh cũng chưa từng đươc học qua, sư phó chỉ truyền lại cho ta. Sau khi hỏa táng sư phó và sư nương, ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, những tình tiết trong quá khứ mà trước nay ta vẫn xem nhẹ, giờ mới dần dần sáng tỏ."

"Sư phó làm người rất nghiêm khắc, đối đãi với đệ tử vô cùng khắc nghiệt, nhưng sư nương lại vô cùng dịu dàng từ ái. Lúc còn nhỏ phải học thuộc lòng y kinh, sai một chữ là bị ăn roi mây ngay, sư nương không nhẫn tâm nhìn, nhưng không dám năn nỉ, bởi vì nếu bà năn nỉ, sư phó sẽ càng phạt nặng hơn, chỉ có đến tối mới đến bôi dược cho ta. Lúc đó ta vô cùng ỷ lại vào sư nương, mà lại cực kỳ sợ hãi sư phó, sau này mới biết, những linh dược đó đều là sư phó lén lút đưa cho sư nương, còn dặn sư nương không được nói với ta, chỉ đến lúc bọn họ rời khỏi Bạch Hồng sơn trang, sư nương mới lén cho ta biết."

"Năm ta mười ba tuổi đã có thể tự hành y chữa bệnh tại nhà, lúc đó chỉ nghĩ mình thiên tư hơn người, đối với sư phó đầy bụng oán giận, nhưng hôm nay nghĩ lại, nếu lão không ép ta khắc khổ như thế, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Điều buồn cười là ta vẫn ngầm bất mãn với lão, nếu không vì muốn gặp sư nương, ta thậm chí lười bước vào Hoàng Hoa cốc một bước. Mãi đến ngày ta thu dọn di vật của lão, thấy rất nhiều đồ chơi khi còn nhỏ của mình, diều, chuồn chuồn tre, cung tên... Khi đó lão trách ta văn dốt võ nát, mê chơi mất cả ý chí, tịch thu đồ chơi, còn phạt ta chép sách, vốn tưởng rằng những món đồ chơi ấy đã sớm bị vứt bỏ, không ngờ lão đều giữ lại ... Hiện giờ ta mới biết lão dụng tâm lương khổ, giả vờ nghiêm khắc ác nghiệt, cũng không hề trách ta vô ơn, mấy năm gần đây lão cư trú trong cốc, nhất định là rất mong ta về thăm, nhưng lão không nói ra thì làm sao ta biết được, bây giờ muốn tạ ơn ân sư thì đã quá muộn..."

Thanh âm Yến Ngũ dần dần trầm thấp xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Nhi tử muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không thể chờ...

Có những chuyện khi chúng ta hiểu ra thì đã quá muộn.

Nghĩa phụ của ta là một người vô cùng hiền lành, tuy rằng người khác chưa hề đối xử tốt với ông, nhưng ông cũng chưa bao giờ vì vậy mà oán hận, dù ta nghịch ngợm cỡ nào, ông cũng đều vui tươi hớn hở chiều theo ta, chưa hề nghiêm nghị trách mắng ta, hoàn toàn khác hẳn với sư phó của Yến Ngũ, nhưng về tình cảm thì chung quy cũng như nhau. Có lẽ Yến Ngũ hối hận hơn so với ta, bởi vì ít ra hắn cũng đã từng có cơ hội để hiếu kính, chỉ là khi hắn hiểu rõ ra thì đã quá muộn.

"Yến Ly..." Ta nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, ngửa đầu nhìn hắn.

"Yên tâm đi, ta không sao." Hắn xoa xoa đầu của ta "Ta chỉ đang nghĩ, đã báo không được ân thì ít ra cũng phải báo được thù. Đợi ta tra ra bọn người này, ta muốn bọn chúng sống không bằng chết!"

Hắn nói một cách bình tĩnh, ta lại rõ ràng nhận ra sự căm hận khắc cốt ghi xương trong lời nói của hắn, chợt cảm giác chấn động đến run rẩy cả người, hắn ôm chặt lấy ta, hỏi: "Lạnh hả?"

Đêm xuân vẫn còn chút hơi lạnh, ta gật gật đầu, chui vào trong lòng hắn, hắn phủ thêm mền, ôm chặt lấy ta nói: "Thân thể nàng chưa hoàn toàn phục hồi, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nếu để cảm lạnh phát bệnh sẽ rất phiền toái."

Lời này khiến cho lòng ta ấm hơn một chút, nhẹ ừ một tiếng.

Nam tử này sao lại có thể không có tình cảm với ta? Nhất định là có, nếu hắn không yêu ta thì yêu ai?

Trong lòng thầm biết ơn Quỷ Y sư phó đã cho ta một Yến Ly như thế, nếu hắn muốn báo đại cừu của Hoàng Hoa cốc, tất nhiên ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

"Chàng muốn báo thù, ta giúp chàng." Ta nắm tay hắn nói một cách kiên quyết.

Yến Ly cười nhẹ lắc lắc đầu: "Nàng tự chăm sóc tốt bản thân mình là đủ rồi, đây là chuyện cá nhân của ta."

Ta nghe mà cảm thấy thật không vui, xem kiểu này, hắn vẫn không coi ta như nội nhân của mình, nói chuyện vẫn có chút xa cách. Nhưng sau khi hắn giải bày tâm sự, trong lòng dường như nhẹ nhàng hơn, thanh âm nói chuyện cũng không còn đè nén áp lực như trước nữa, xem như ta cũng có chút giá trị trong lòng hắn nên không so đo sơ xuất trong lời nói của hắn nữa.

Tình hình này chắc là có thể ngủ yên một giấc.

Nhưng rất nhanh ta lại nhận ra mình sai rồi.

Ngoài cửa vang lại tiếng khóc yếu ớt của nữ tử, suýt chút nữa dọa ta đổ mồ hôi đầy mình, xương sống cứng lại, hai đùi run rẩy, tưởng là trong phủ không sạch sẽ đụng chạm đến nữ quỷ.

"Sư huynh, Đại sư huynh..." "Nữ quỷ" khóc gọi hai câu, lúc này ta mới nhận ra là Bạch Sanh Sanh.

Yến Ly sửng sốt một chút rồi ngồi dậy, ta cũng ngồi thẳng lên, hắn xoay đầu nói với ta: "Nàng nằm trên giường đừng xuống, để ta ra xem thử."

Ta gật gật đầu, nhưng hắn vừa xoay lưng đi, ta cũng lập tức khoác áo theo đuôi hắn, đứng sau cánh cửa lén nhìn ra.

Dưới ánh trăng, Bạch Sanh Sanh khóc như hoa lê ướt đẫm sau cơn mưa, trông thật đau lòng, vừa nhìn thấy Yến Ly cứ như nhìn thấy cứu tinh hiện thế, vội tiến lên hai bước bắt lấy tay áo của hắn.

"Đại sư huynh, ta lại mơ thấy phụ thân ..." Bạch Sanh Sanh rơi từng giọt từng giọt nước mắt xuống, "Làm sao bây giờ, ta vừa nhắm mắt lại đã thấy cảnh tượng hôm đó, Đại sư huynh, ta rất sợ..."

Ta gắt gao nhìn chòng chọc vào tay nàng, rồi lại thấy Yến Ngũ duỗi tay ra vỗ vỗ lên vai nàng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, ở đây rất an toàn, sẽ không ai dám thương tổn đến ngươi nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi..."

"Không đâu ..." Bạch Sanh Sanh cắn môi dưới, nước mắt tiếp tục rơi lã chã "Bọn chúng sẽ không buông tha cho chúng ta. Đại sư huynh, huynh nhất định sẽ báo thù cho phụ thân của ta, có phải không?"

Yến Ngũ kiên quyết gật gật đầu: "Cừu này ta nhất định phải báo."

"Đại sư huynh, ta rất sợ, phụ thân và nương không còn nữa, ta không biết mình còn có thể đi đâu..."

"Ta đã đáp ứng với sư phó là sẽ chăm sóc bảo bọc cho ngươi, ngươi an tâm ở lại đây trước, những chuyện khác đã có ta lo."

"Nhưng mà..." Hàng mày thanh tú của Bạch Sanh Sanh khẽ nhíu lại "Chỗ này rốt cuộc cũng là nhà của người ta, ta... ta ngại quấy rầy đến gia chủ ở đây?"

Ta lẳng lặng cúi đầu, thầm nghĩ trong bụng, chỉ cần ngươi đừng giành Yến Ngũ với ta, ta sẽ không để ý gì đến chuyện ngươi quấy rầy ta cả.

"Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, Lý Oánh Ngọc sẽ không để ý đâu." Yến Ngũ rất có lòng tin đối với ta.

"Nhưng ta vẫn cảm thấy không hay lắm, ta đang để tang, theo lý thì không nên ở nhờ nhà người khác. Đại sư huynh, hay là để ta dời ra ngoài ở đi." Bạch Sanh Sanh lau nước mắt, đau buồn khổ sở nói.

Yến Ngũ nhíu mày phản đối: "Bên ngoài quá nguy hiểm, Lý phủ phòng vệ nghiêm khắc, ở lại đây tốt hơn."

"Sẽ không nguy hiểm, Đại sư huynh sẽ bảo vệ cho ta, không phải sao?"

Ta mới nghe còn chưa kịp phản ứng, nghĩ lại lời nói này mà giận tím mặt: ý nàng ta là muốn Yến Ngũ chuyển ra ngoài ở với nàng ta sao?

"Sanh Sanh..." Yến Ngũ cũng bất đắc dĩ.

Ta nghĩ đến lời nói lúc nãy của Yến Ngũ, trong lòng hắn vẫn thầm hổ thẹn đối với ân sư, loại cảm giác áy náy này rất dễ chuyển thành mong muốn đền bù cho sư muội, kết quả là sư muội nói một hắn không dám nói hai!

Không ổn, chuyện lớn rồi, có người muốn đào tường nhà ta.

Bên này ta đấm ngực giậm chân, hơi thở khó nhọc, bên kia nàng ta ấy thế mà càng táo tợn hơn, a lên một tiếng khóc òa, nhào vào lòng Yến Ngũ, hai tay bắt lấy vạt áo của hắn, thút tha thút thít nói: "Đại sư huynh, huynh không quan tâm đến ta nữa sao?"

Ta cắn chặt ống tay áo, giận đến mức sắp hộc máu, nhớ tới lời nói của Đào Nhị: nhịn, nhịn, nhịn...

Nàng ta là một tiểu cô nương gặp biến cố lớn trong đời, ta đại nhân đại lượng, không so đo với nàng, không so đo với nàng...

Yến Ngũ đỡ lấy nàng, giữ hai vai nàng lại, thở dài nói: "Không phải là ta không quan tâm đến ngươi ..."

.... Ta không thấy gì cả, không thấy gì cả...

"Vậy tại sao huynh không chịu chuyển ra ngoài với ta?" Bạch Sanh Sanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, rốt cuộc ta nhịn không nổi nữa, đẩy cửa bước ra, tốt bụng trả lời nàng.

"Bởi vì hắn là nam nhân của ta."

Bạch Sanh Sanh thấy ta đột nhiên xuất hiện, giật mình một chút, lại nhìn nhìn y phục trên người ta, sắc mặt khẽ biến.

Đúng vậy, ta đầu bù tóc rối, trên người mặc đồ ngủ, chỉ choàng chiếc áo khoác của Yến Ngũ bên ngoài, nhìn sơ qua đã hết sức rõ ràng - vừa ngọ nguậy chui ra từ trong mền. Nhìn sang Yến Ngũ càng rõ hơn - hai người bọn ta là chui ra từ một chiếc mền, tuy rằng bọn ta quả thật cũng chưa làm chuyện khoái lạc gì cả.

Nhưng dường như Bạch Sanh Sanh không nghĩ như vậy, mặt nàng thoắt đỏ thoắt trắng, ánh mắt di chuyển giữa ta và Yến Ngũ, đôi môi nhúc nhích, ngập ngừng nói: "Ta tưởng rằng... ngươi và Đào trang chủ mới là..."

Lời này cũng không sai, Đào Nhị và ta cũng là một đôi.

Ta liếc trộm Yến Ngũ, Yến Ngũ nghe câu này của nàng ta, ánh mắt sầm lại, lập tức nói: "Sanh Sanh, ta đưa ngươi trở về phòng."

Bạch Sanh Sanh lắc lắc đầu."Không, ta không về, ta sợ ở một mình..."

"Vậy..." Ta lại một lần nữa hảo tâm góp ý "Ta có thể bảo Liên nhi ở chung với ngươi, Liên nhi nhà chúng ta võ công cao cường, khéo léo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc." Ít ra là đối với người ngoài.

Bạch Sanh Sanh trốn sau lưng Yến Ngũ, rụt rè nói: "Ta không muốn ở chung với người lạ..."

...Thật ra Yến Ngũ năm ba năm mới về một lần, các ngươi cũng đâu phải là rất thân.

Ta thản nhiên đến trước mặt nàng, cầm tay nàng sờ soạng, đóng vai một vị tỷ tỷ tri tâm tri kỷ, ôn nhu nói: "Sanh Sanh cô nương, ngươi là sư muội của Yến Ly, tức cũng là sư muội của ta, chúng ta đã là người một nhà, nói người lạ quá xa cách a, nếu ngươi không thích Ất viên, vậy cứ thoải mái chọn một trang viện trống nào khác trong phủ cũng được..." Nhưng hiện tại dưới chân ngươi là trang viện có chủ quyền rồi a!

Nàng khẽ co rúm người lại, rút tay ra, chạy đến sát bên cạnh Yến Ngũ.

Yến Ngũ thở dài, đành nói: "Thôi được, ta sẽ thu dọn lại gian phòng bên cạnh, đêm nay ngươi tạm ở lại đây, ngày mai tính sau."

Ta vừa nghe hắn nói vậy nhất thời ngẩn người ra. Đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã đề nghị như thế, chẳng qua ta tưởng hắn khách sáo thôi...

Bạch Sanh Sanh tỏ vẻ đồng ý với cách sắp xếp này, nhưng ta thì có chút khó khăn khi phải chấp nhận.

Yến Ngũ xoay người nhìn ta, dìu ta vào phòng, nói khẽ với ta; "Hay là tối nay nàng đến chỗ Đường Tam nghỉ ngơi đi, ta sợ Sanh Sanh làm ồn đến nàng."

Ta hai tay ôm ngực, lui liền ba bước ra sau, suýt chút nữa la to: ta nghẹt thở!

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Yến Ngũ, ta lại... Thôi đi, thôi đi...

Ta là chủ một gia đình, lớn tuổi hơn so với nàng ta, phải bao dung đại lượng, chỉ cần nàng ta không đòi dọn vào phòng của Yến Ngũ, ta cũng không tính toán, quên đi...

Yến Ngũ dắt tay ta đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo khoác dày phủ thêm cho ta, vò vò mái tóc dài của ta, cầm trâm cài lại.

Ta cúi đầu, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót - không ngờ lại bị đuổi đi như vầy ... Hay là ta mặt dày đòi ở lại? Nhưng nếu thế thì có khác nào tỏ vẻ ta không tin hắn? Hắn sẽ nghĩ là ta lòng dạ hẹp hòi ...

Trong lòng buồn bực nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm giác tay của Yến Ngũ dừng lại trên má ta một lát, sau đó nghiêng người hôn lên môi ta, không phải hôn sâu, chỉ là chạm nhẹ một cách dịu dàng, an ủi, ấm áp. Lòng bàn tay vuốt ve gò má ta, Yến Ngũ ôn nhu nói: "Cám ơn nàng đến thăm ta đêm nay."

Trong nháy mắt ta được chữa hết bệnh ...

Nghĩ lại, ta cũng giống như Đường Tam vậy, là một người rất dễ dụ.

Ta khẽ cong môi, cười nói: "Người một nhà, không cần khách khí." Hôn trả lại một cái, bổ sung: "Ta biết chàng áy náy đối với nàng ta, nếu nàng ấy cứ dứt khoát không chịu tách khỏi trang viện của chàng, ở lại Yến viên này cũng không sao, chẳng qua..." Ta nắm chặt lấy cổ áo của hắn, lôi hắn đến sát bên người mình: "Không được cho nàng ta vào phòng của chàng, phải biết, thanh danh nữ hài tử rất là quan trọng." Chàng là nam tử hán đã có thê tử, sinh là người của ta, chết là người của ta, muốn đổi ăn máng khác cũng phải tìm cái máng nào tốt hơn so với ta!

Hắn khẽ thở dài, trong mắt mang chút ý cười: "Nàng cũng ghen vì ta sao?"

Thế là đột nhiên ta nhận ra, Yến Ngũ vẫn luôn xem nhẹ vị trí của hắn trong lòng ta, cũng giống như ta đã từng có lúc nghĩ như vậy, hắn chẳng phải kiểu"không phải ta không yêu", chỉ là đúng lúc gặp nhau, bị vận mệnh trói buộc mà đến với nhau.

Mãi đến khi rời xa Yến viên, hai vai ta mới sụp xuống. Khó khăn lắm ta và Yến Ngũ mới có một đêm tâm linh tương thông, thân thiết gần gũi hiểu nhau như vậy, không biết qua ngày hôm sau, hắn có khôi phục lại điệu bộ ngày thường, chỉnh ta, tổn thương ta, hãm hại ta - thật ra, vậy cũng tốt, ta tình nguyện bị hắn trêu cợt, còn hơn là thấy hắn ủ dột, không thoải mái.

Ta thật là có tinh thần quên mình vì người biết bao nhiêu a - thiếu chút nữa tự mình cảm động vì mình rồi...

Trong trạng thái xúc động, ta lau khóe mắt, đạp ánh trăng mà đi - không đến Đường viên, ta đến Kiều viên, có chút chuyện nếu đêm nay không làm rõ, ta nhất định sẽ không ngủ được. Đồ yêu quái lẳng lơ hót bậy...

Kiều Tứ là một thanh niên tốt làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc, ta đứng bên ngoài Kiều viên, đèn trong viện đều đã tắt, nhưng ta vẫn đẩy cửa viện mà vào, đèn trong phòng hắn lập tức sáng lên - cho thấy chủ nhân có tính cảnh giác rất cao.

"Tứ nhi." Ta gõ gõ cửa, cái gõ thứ ba liền rơi vào khoảng không - cửa mở.

Kiều Tứ khoác áo ngoài cúi đầu nhìn ta "Sao trễ thế này rồi mà còn đến đây?"

Ta vòng qua người hắn vào phòng, hắn đóng cửa lại đi theo sau, ta chạy đến bên giường hắn như một làn khói - hơi ấm chưa tan, thật thoải mái.

"Tứ nhi, chàng lại đây." Ta vẫy vẫy tay gọi hắn, hắn khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt, nhưng vẫn đến bên giường, ta nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại vừa sờ soạng vừa lẩm bẩm.

Kiều Tứ: "..."

"Tứ nhi." Ta tựa vào lòng hắn, lười nhác mở miệng hỏi "Chàng cảm thấy tay ta ra sao? Cảm giác khi sờ thế nào?"

Mặc dù hắn không hiểu tại sao ta hỏi như vậy, nhưng trở ngược lại nắm lấy tay ta, cân nhắc một lát, đáp: "Mềm mại không xương."

Ta bật cười, thật không hổ là đã trải qua sự khai sáng của sư phó, nếu hỏi ta, chỉ hai chữ "tay thịt" đã đủ mô tả chính xác rồi.

"Mặc Duy từng nói, tay nhỏ mà mềm là người sang quý, người sang quý tức được nhiều người yêu thương, tay nhỏ mà dày là người giàu có, tài vận cuồn cuộn. Xem tướng tay này, lão gia ta cả đời vô cùng vinh hoa phú quý, hết sức nở mày nở mặt." Ta mở mắt ra, rung đùi đắc ý nói.

Khóe miệng Kiều Tứ run rẩy, đáy mắt hiện lên ý cười."Tất nhiên là vậy rồi."

"Nữ nhân bọn ta a, thông thường tương đối rất để ý đến dung mạo bề ngoài, không những phải chăm sóc khuôn mặt mà còn cả bàn tay nữa. Sở dĩ ta không thích múa đao lộng kiếm, là bởi vì sợ cọ sát làm tay chai đi." Vừa nói ta vừa nắm tay hắn, khoa tay múa chân giảng giải "Cũng như sư phó của ta, tay của hắn vì quanh năm cầm bút, nên ngón trỏ và ngón giữa, còn ngón cái nữa, đều có vết chai do cầm bút. Đào Nhị chuyên dùng đao kiếm vừa to vừa nặng, cho nên vùng da nơi hổ khẩu chai sạn nhiều. Tay Đường Tam cực kỳ khéo léo, hơn phân nửa thời gian chỉ dùng để chế tạo máy móc ám khí, vết chai không nhiều, nhưng vì sử dụng ám khí Phi Hoa Trích Diệp, chủ yếu luyện lực đạo bàn tay phóng ra, nên vết chai ở giữa ngón trỏ và ngón giữa nhiều hơn những chỗ khác một chút. Yến Ngũ chú trọng bảo dưỡng chăm sóc còn hơn cả nữ nhân, công phu sử dụng là Tiểu cầm nã thủ, vì vậy bàn tay cơ bản không có vết chai." Ta ngừng lại một lát, cuối cùng xoay xoay tay Kiều Tứ "Mà tay của chàng, không như bọn họ, có khá nhiều những vết sẹo nhỏ li ti, vì thế thô ráp hơn, luyện nhiều loại binh khí hỗn tạp không đồng nhất, chỉ từ vết chai trên bàn tay sẽ không nhìn ra chàng am hiểu loại binh khí nào, nhưng hiển nhiên là bất cứ loại binh khí dài hay ngắn, thậm chí là ám khí, chàng đều biết..."

Kiều Tứ bị một tràng thuyết giảng về "tướng tay" của ta làm cho ngớ ngẩn cả người, nhíu nhíu mày "Nàng nói rất có đạo lý, nhưng tại sao lại đột nhiên nói về chuyện này?"

Ta thở dài, ngả người ra sau, hai tay gối sau ót, trầm tư nói: "Tứ nhi, chàng thường có chút nghiên cứu đối với binh khí, có loại binh khí nào sử lực khi trở bàn tay hay không?"

"Phản thủ sử lực?" Kiều Tứ khẽ giật mình "Tại sao hỏi như thế?"

Ta cong một cánh tay lên, bàn tay nắm lại thành quyền, hổ khẩu hướng về bên trong, khoa tay múa chân hỏi "Chàng nói cho ta biết trước đã, có loại binh khí nào sử như vậy hay không?"

Kiều Tứ trầm tư một lát, đáp: "Có, Phản Thủ Bán Nguyệt đao. Loại binh khí này chỉ dài bằng một phần ba thanh trường kiếm bình thường, móc lại như trăng lưỡi liềm, thường là song đao, trên giang hồ có rất ít người biết dùng loại binh khí này, ta cũng chỉ được xem qua trong tranh vẽ thôi."

Ta giật mình "Rất hiếm thấy trong Võ lâm trung nguyên? Còn Mân Việt quốc thì sao?"

"Loại binh khí này vốn xuất xứ từ Mân Việt quốc." Ánh mắt Kiều Tứ lộ vẻ kỳ quái "Nàng đã gặp qua?"

Ta cười ha hả "Hồi tối này chàng cũng đã gặp qua Bạch Sanh Sanh, có phát hiện điều gì kỳ lạ không?"

Kiều Tứ nhớ lại một hồi, đáp: "Ta không để ý lắm, nàng ta vẫn luôn trốn sau lưng Yến Ngũ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-88)