Lửa giận
← Ch.040 | Ch.042 → |
sao khi từ nhà chính trở về Gia Kì không ngừng suy nghĩ, tuy đã mạnh miệng hứa với mẹ chồng cô như vậy, nhưng hiện tại cô không biết phải làm như thế nào, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, trong chuyện tình cảm không thể ép buộc cảm xúc của ai.
Tình yêu chỉ mới nhen nhóm của cô có thể thay đổi được mọi chuyện.
Về phần Vu Quân tâm trạng của hắn vẫn chưa bình ổn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dòng chữ hiện lên trên màng hình, gương mặt chán nản bắt máy.
" Có chuyện gì?"
Thiên Ngọc ở đầu giây bên kia vội vàng nói.
" Anh Hai sao anh lại đối xử như vậy với chị Lệ Mỹ, thật đúng là tồi tệ mà, được rồi bây giờ em sẽ nói hết mọi chuyện không giấu giếm gì nữa hết, chị Lệ Mỹ bỏ đi là do bị mẹ anh ép buộc đó ".
Vu Quân đơ người lại nhưng vẫn nghe Thiên Ngọc nói tiếp.
" Mẹ anh đã đến gặp chị ấy đe doạ bảo chị ấy hãy rời xa anh, không muốn anh và chị ấy ở bên cạnh nhau, lúc em gặp chị ấy ở canada chị ấy đã khóc rất nhiều và kể cho em nghe mọi chuyện và còn nói với em là đừng nói mọi chuyện cho anh biết, sợ anh và mẹ anh sẽ cãi nhau mất đi tình cảm gia đình, chị ấy thật sự rất đáng thương, anh hãy suy nghĩ lại đi ".
Vu Quân hít một hơi rồi lạnh lùng nói.
" Đó có phải là sự thật không?".
Thiên Ngọc bên kia chắc nịch khẳng định.
" Em là em gái của anh không lẽ lại nói dối anh trai của mình ".
Vu Quân lúc này sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, hắn không ngờ mẹ mình lại đối xử với mình như vậy, trước giờ luôn muốn chia rẽ tình cảm của hắn và Lệ Mỹ.
Vu Quân cúp máy không nói thêm lời nào, đứng dậy đi xuống hầm giữ xe, lái xe lao như tên bay đến nhà chính để hỏi bà Hạnh Nghi cho ra lẽ, hắn tăng tốc điên cuồng lái xe đến đó.
Đến nơi Vu Quân gương mặt tối sầm lại, đi thật nhanh vào nhà, bà Hạnh Nghi đang ngồi đọc tạp chí, thấy Vu Quân đến liền vui vẻ tươi cười, hắn tức giận đến trước mặt bà Hạnh Nghi nói.
" Có phải năm xưa chính mẹ là người đã ép buộc Lệ Mỹ rời xa con không?"
Bà Hạnh Nghi mặt bắt đầu cứng đờ ấp úng nói.
" Sao....... . con lại hỏi ta chuyện đó "
Vu Quân như bị một con quỷ dữ nhập vào người hắn điên cuồng quát lớn.
" Có phải là sự thật hay không?"
Bà Hạnh Nghi thấy hắn không còn khống chế được lời nói của mình bắt đầu thấy sợ hãi nói.
" Chính mẹ là người làm, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, cô ta thật sự không đơn giản như con nghĩ đâu tin mẹ đi ".
Hắn điên cuồng thịnh nộ.
" Mẹ bảo con tin mẹ, nhưng mẹ không bao giờ tạo cho con lòng tin, gian dối con suốt mấy năm qua ".
Bà Hạnh Nghi thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng vội giải thích.
" Con hãy nghe mẹ nói đã ".
Hắn cắt ngang lời bà Hạnh Nghi.
" Từ nay trở đi con sẽ không bước chân vào ngôi nhà này nữa bước ".
Rồi hắn quay người bước ra ngoài ngọn lửa trên người bùng cháy dữ dội.
Vì đến nhà hắn tức giận quát mắng những người hầu.
" Các người đều là lũ vô dụng, cút hết đi ".
Rồi đập phá đồ đạc khắp nơi, Gia Kì nghe tiếng động lớn của sự đổ vỡ, cô giật mình vội chạy xuống nhà, mọi thứ trước mắt khiến người khác khiếp sợ những món đồ đạc bị hắn ném xuống sàn vỡ tan tành thành nhiều mảnh như một cuộc hoang tàn.
Gia Kì bước xuống tiến về phía Vu Quân nói
" Có chuyện gì mà anh tức giận đến như vậy?"
Vu Quân không nói cũng không nhìn lấy Gia Kì một cái bỏ lên phòng làm việc một mạch, đám người hầu bị hắn làm cho ru sợ từ nảy đến giờ mới bắt đầu dọn dẹp đổ vỡ cho Vu Quân gây ra.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |