Khó hiểu
← Ch.030 | Ch.032 → |
Sau đêm một đêm đầy nóng bỗng, đến gần sáng hai người kết thúc cuộc hoan ái, Vu Quân ôm Gia Kì vào lòng, cô đã không còn chút sức lực nào nên đã ngủ thiếp đi.
Đến gần trưa Gia Kì mới thức dậy bên cạnh đã không còn một bóng người, cơ thể trở nên ê ẩm đặt biệt là phần bụng dưới của cô, đau rát dữ dội Gia Kì lòm khòm ngồi dậy trên người không một mảnh vải che thân, cơ thể chi chít những dấu hôn, Gia Kì nhớ lại chuyện tối hôm qua cô và hắn đã làm chuyện đó, Gia Kì cảm thấy xấu hổ đưa chăn lên che mặt, tuy bị thuốc chi phối nhưng cơ thể cô cảm nhận rất chân thật những khoái cảm trong lúc hai người trong lúc làm chuyện đó, cô càng nghĩ đến thì đưa tay lên vò đầu bứt tóc, Gia Kì ngồi trên giường một hồi lâu vì tâm trạng đang rối bời, rồi cô cũng bước xuống giường nhưng cô không thể nào đi nổi đưa tay chống vào thành giường để đi vào toilet, miệng luôn thầm chữi " tên Vu Quân đáng chết hành mình ra nông nỗi này".
Sao khi vệ sinh cá nhân xong Gia Kì thay đồ đi xuống lầu, cô đang chìm vào dòng suy nghĩ không biết gặp Vu Quân cô sẽ đối diện như thế nào nữa.
Bà quản gia tiến về phía Gia Kì nói.
" thiếu phu nhân có muốn dùng bữa không ạ?".
Gia Kì đi đến bàn ăn, cô quay sang hỏi bà quản gia.
" Vu Quân không có ở nhà à bà Dung?"
" Dạ thiếu gia đã đi giải quyết một số chuyện ở nước ngoài khoảng một tuần mới về nhà, thiếu gia đã căn dặn tôi khi nào cô thức dậy thì nói lại".
Gia Kì gật gật đầu cô hơi bất ngờ có cảm giác như mình bị bỏ rơi sao khi trao sự trinh trắng của mình cho hắn, giống trong mấy bộ phim cô thường hay xem, tình một đêm xong lại trốn tránh trách nhiệm. nhưng rồi cô cũng thấy vui một phần vì hắn đi đến những một tuần mỗi tối không ai làm phiền cô nữa, sau chuyện đó chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Đã mấy ngày trôi qua Gia Kì có khi đến thăm ba mẹ có khi đến nhà Tiểu Minh, Phi Ưng ở lại để bảo vệ Gia kì không đi theo Vu Quân nhưng thật chất là ngầm quan sát cô để báo lại với Vu Quân, chẳng hạn như cô đi gặp ai làm gì Gia Kì cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nhân dịp này cô tạo cơ hội cho Tiểu Minh và Phi Ưng gặp gỡ trò chuyện nhiều hơn dần dần Phi Ưng cũng đã cởi mở nói nhiều hơn, cô bạn thân Tiểu Minh sắp có được tình yêu nên đã quên bén Gia Kì.
Hôm nay là thứ năm chỉ mới giữ tuần, Gia Kì vẫn còn đang nằm ngủ trên phòng, bỗng nghe tiếng gõ cửa.
" Cốc cốc".
Giọng bà quản gia vang lên.
" Thưa thiếu phu nhân, cô dậy chưa vậy".
Gia Kì lòm khòm ngồi dậy dụi dụi mắt, đầu tóc rối bời giọng ngáy ngủ nói.
" có chuyện gì vậy bà Dung? ".
" Vậy tôi xin phép mở cửa "
Bà quản gia bước vào nói.
" Thưa thiếu phu nhân, cô nhanh chóng chuẩn bị để lên máy bay sang Pháp với thiếu gia đi ạ "
Gia Kì khó hiểu nhìn bà quản gia nói.
" Tại sao tôi phải đi?"
" Đó là mệnh lệnh của thiếu gia, thưa thiếu phu nhân cô hãy chuẩn bị đi ạ, tôi sẽ sắp xếp quần áo cho cô".
Gia Kì không hiểu chuyện gì xảy ra cứ đơ người một lúc cô mới vào toilet đánh răng rửa mặt.
Gia Kì thay đồ xong, đồ đạc cũng đã xếp vào valy Phi Ưng bước vào xách valy đem ra xe, Gia Kì đi phía sau cô lên tiếng hỏi.
" Anh Phi Ưng này, tại sao làm bắt tôi đi sang đó tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra?"
Phi Ưng vừa cất valy vào cốp xe vừa trả lời.
" Hiện tại thiếu gia rất bận không thể quay về ngay vì còn nhiều việc phải giải quyết, nhưng ngài ấy muốn gặp cô nên ra lệnh cho tôi đưa cô sang bên đó".
Gia Kì lầm bầm nói " Thật không thể nào hiểu nổi hắn muốn làm gì thì làm không bao giờ hỏi ý kiến của người khác".
← Ch. 030 | Ch. 032 → |