Họp mặt
← Ch.009 | Ch.011 → |
Về đến nhà, bà quản gia đã vội vã ra ngoài đón Gia Kì.
Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia có căn dặn nói với Thiếu phu nhân là hãy chuẩn bị sẵn sàng chiều thiếu gia đi làm về đưa cô sang nhà chính để dùng cơm họp mặt gia đình.
Gia Kì lắp bắp
"họp......... mặt gia đình".
Cô nhớ lại hôm tổ chức lễ cưới mẹ của Vu Quân đáng sợ ra sao càng khiến cho Gia Kì lo lắng căng thẳng đến nhường nào, bây giờ lại hợp mặt có phải muốn bức chết cô hay không.
Cô lên phòng ngồi thất thần một hồi lâu, tại sao phải đi họp mặt chứ, có khi nào họ muốn giết mình giấu xác không bởi vì mình đã lấy con trai của họ.
Bỗng bà quản gia đi vào đem theo một chiếc đầm bộ trang sức và một đôi giày cao gót.
"Dạ thiếu gia đã chuẩn bị cho cô thưa thiếu phu nhân".
Gia Kì quay sang nhìn mấy món đồ, đúng là sang trọng và tinh tế, hắn muốn biến mình thành búp bê công nghiệp hay gì mà trang trọng vậy không biết, chắc chắn người trong gia đình hắn rất quan trọng vẻ bền ngoài, và địa vị.
"Được rồi cứ để đó cho tôi".
Gia Kì đi vào phòng tắm, tắm rửa một lúc cô ngồi vào bàn bắt đầu trang điểm vì chiếc đầm Vu Quân chuẩn bị là màu hồng nhạt nên cô cũng trang điểm một cách nhẹ nhàng, mặc dù lúc trước Gia Kì cũng là một thiên kim tiểu thư nhưng ngày thường cô rất ít khi trang điểm, lâu lâu chỉ dùng ít son lên cho đỡ nhạt nhoà, da cô căn bóng đàn hồi như da em bé vì ích khi sửa dụng mĩ phẩm.
Cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đứng ngắm mình trong gương tự luyến
"Ái chà ai mà xinh xắn thế không biết".
nhìn cô như một con ngốc tự kỉ, đang tự đọc thoại nội tâm bỗng bà quản gia bước vào, khiến Gia Kì giật cả mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì để bà quản gia thấy được mặt này của cô.
Thưa thiếu phu nhân thiếu gia đã về mời cô xuống nhà cùng đi đến nhà chính.
"Tôi biết rồi cám ơn bà*.
Gia Kì đi xuống dưới nhà xe của Vu Quân đã đậu trước cửa.
Gia Kì đi ra ngoài có một vệ sĩ bước ra mở cửa cho cô.
Gia kì cuối người nhìn vào trong xe, người đàn ông đó âu phục chỉnh tề, trong rất đẹp trai vào lịch lãm, người mình lấy làm chồng thật sự là một cực phẩm đáng để chiêm ngưỡng, cô đứng hình vào giây rồi mới bước vào.
Gia Kì ngồi sát ra phía ngoài cửa để tránh va chạm vào người Vu Quân vì cô chưa tiếp xúc vớ hắn ta nhiều vã lại trong hắn còn rất nguy hiểm khó gần lỡ như cô làm điều gì không đúng không biết có bị hành xử hay không nữa.
không biết là đi ăn cơm hay đi đánh trận mà trong lòng cô lo sợ đủ đều không biết gia đình Vu Quân có thích cô hay không nữa.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Lát nữa em không cần trả lời nhiều đâu chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi phần còn lại để tôi lo".
Gia Kì quay sang nhìn Vu Quân
"không nói chuyện lỡ ba mẹ anh nói tôi không tôn trọng họ thì sao".
"Cứ làm theo lời tôi nếu không muốn ra về không lành lặng".
Gia Kì sợ hãi nuốt nước bọt một cái thầm nghĩ
(xong rồi lỡ mình có mệnh hệ gì thì ba mẹ mình biết làm sao đây, hay tên biến thái thích nói đùa).
Đến nơi Gia Kì bước xuống xe lòng đầy sự sợ hãi và lo lắng chân đi còn không nổi nữa là.
Nhưng cô vô cùng choáng ngợp với thiết kế của ngôi nhà nó vô cùng cổ điển nhưng rất sang trọng và tinh tế trong rất bắt mắt thu hút người nhìn.
Vu Quân choàng tay qua eo Gia Kì nói
"Đi vào thôi".
Gia Kì loạng choạng bước theo anh vào nhà.
hai người đi vào nhà đã thấy tất cả mọi người ngồi tại phòng khách, có cả Vu Hạo vài vợ của anh ấy.
Ông Vu Cảnh nhìn mặt rất nghiêm nghị ánh mắt như muốn giết người, bà Hạnh Nghi ngồi kế bên cũng đầm đầm sát khí, chỉ có hai vợ chồng vu Hạo là nhìn không đáng sợ, vợ của Vu Hạo còn cười với cô rất dịu dàng, Gia Kì bắt đầu căng thẳng trước tình thế này, cô đưa hai tay níu lấy tay của Vu Quân bây giờ chỉ có hắn mới có thể chống đỡ cho cô trước tình thế này.
Bà hạnh Nghi lên tiếng
"Đến rồi à cả nhà đang đợi hai đứa đó".
Bạch Vu Hạo cười vui vẻ cũng phá tan bầu không khí căng thẳng.. ngôn tình ngược
"Chào em trai và em dâu."
Gia Kì nhìn anh gật đầu lễ phép.
Hai người bước vào nhà Vu Quân đứng đó chào mọi người, Gia Kì đứng kế bên cũng chào theo anh.
Bà Hạnh Nghi lên tiếng nói
"Đã lâu rồi chúng ta không có một bữa cơm đầy đủ thành viên như vậy, được rồi vào bàn ăn thôi".
*****
Cả nhà điều tiến về bàn ăn, Vu Quân kéo ghế cho Gia Kì ngồi xuống.
Gia Kì ngồi nhìn mọi người xung quanh không dám động đũa, đến khi Bà Hạnh Nghi lên tiếng
Mọi người dùng bữa đi.
Có vẻ bà là một người quyền lực, mọi chuyện trong gia đình điều do bà quyết định.
Gia Kì cúi đầu ăn cơm cô không dám gắp đồ ăn để trên bàn vì mọi cử chỉ của cô sợ bị họ đánh giá, nên cô luôn e dè.
Bích Hà vợ của Vu Hạo thấy Gia Kì chỉ ăn cơm trắng liền vui vẻ gấp thức ăn cho cô.
Em dâu ăn nhiều vào, đừng khách sáo
Gia Kì lễ phép đón nhận.
Sao mặt ai cũng căn thẳng mà chị ấy lại niềm nở như vậy, không biết lúc trước chị ấy có sợ giống mình hay không nữa(Gia Kì thầm nghĩ)
Ông Vu Cảnh lên tiếng, người đàn ông quyền lực đó cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Ông hỏi Vu Quân
"Lô hàng đó thế nào rồi, ta nghe nói có một vài trục trặc con đã giải quyết ổn thỏa chưa".
Vu Quân nhàn nhã trả lời
"Con đã giải quyết sạch sẽ hết rồi ba cứ yên tâm".
Vu cảnh tán dương con trai
"Làm tốt lắm"
Bà Hạnh Nghi lên tiếng
"Đang lúc ăn cơm hai cha con ông lại bàn chuyện công việc đừng làm mọi người mất vui để ăn xong đi rồi nói".
Ăn cơm xong mọi người quay trở lại phòng khách.
Bà Hạnh Nghi đề nghị mọi người.
"Cánh đàn ông cứ ngồi bàn chuyện công việc, tôi sẽ dẫn hai cô con dâu đi nơi khác nói chuyện"
Gia Kì mặt mày tái mét, chết thật rồi cô có nên viết chúc thư cho ba mẹ không nhỉ.
Cô nhìn Vu Quân ánh mắt cầu cứu, nhưng có vẻ như anh ta không quan tâm cho lắm cô thầm chữi
Tên chết tiệt, giám bơ mình dù gì cũng là vợ chồng mới lấy nhau một ngày có cần phải phũ phàng đến vậy không.
Bà đưa cô và Bích Hà vào một căn phòng.
"Hai đứa cứ ngồi xuống đi"
Gia Kì ngồi xuống khuôn mặt vẫn không khỏi đề phòng, còn về Bích Hà cô ấy có vẻ rất tự nhiên.
Bà Hạnh Nghi nhìn hai người con dâu bắt đầu nói.
"Ta biết các con đã vất vả khi lựa chọn hai đứa con trai của ta, ta luôn mong muốn các con sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng và nhường nhịn nhau để có thể sống hạnh phúc với nhau đến suốt đời sao này làm mẹ các con sẽ hiểu được lòng ta"
Bích Hà nhanh nhẹn đáp lời
"Dạ thưa mẹ"
Bà quay sang nhìn Gia Kì nói
"Ta biết tuổi đời con còn rất trẻ, nhưng một khi con đã bước vào đây thì đã là người nhà của chúng ta, ta không quan tâm đến gia thế con thế nào, nếu Vu Quân yêu ai ta cũng sẽ chấp nhận hết ta không muốn thấy nó tổn thương thêm một lần nào nữa".
Gia Kì khó hiểu nhìn bà
"Tổn thương? anh ấy bị tổn thương vì chuyện gì vậy mẹ".
Bà Hạnh Nghi nhìn Gia Kì hoài nghi nói
Nó vẫn chưa nói với con hấy sao?
Gia Kì sợ việc kết hôn vì bị ép buộc của mình bị bại lộ nên đánh trống lãnh nói
"Dạ chắc anh ấy chưa sẵn sàng nói với con đó mẹ à, sao này còn nhiều thời gian chúng con sẽ hiểu nhau nhiều hơn"
Bà Hạnh Nghi cũng gật đầu
"Được rồi nó có làm gì quá đáng thì con đến đây ta sẽ đứng ra làm chủ cho con".
Bích Hà ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng.
"Đúng đấy em dâu, mỗi lần hai vợ chồng chị cãi nhau mẹ luôn là người đứng ra làm hoà cho tụi chị".
Gia Kì bây giờ đã bớt căng thẳng hơn một phần nào đó khi trò chuyện với bà Hạnh Nghi cô cũng đáp lời lễ phép.
Bởi vì chưa gọi ai là mẹ ngoài mẹ mình ra nên Gia Kì hơn bị ngượng mồm một chút
"Dạ thưa......... mẹ".
Bà lấy ra một chiếc vòng ngọc, đưa cho Gia Kì nói
*Đây là món quà của gia tộc tặng cho con dâu khi đã kết hôn, ta mong con sẽ giữ nó cẩn thận, Bích Hà đã được ta tặng hai năm trước rồi đây là phần của con".
Gia Kì đưa tay đón nhận
"Con cám ơn mẹ".
Chiếc vòng ngọc vô cùng tinh xảo và bắt mắt.
Gia Kì đã có những suy nghĩ khác bề bà Hạnh Nghi, bà không đáng sợ như vẻ bền ngoài ngược lại còn rất thương con của mình.
Rồi ba người phụ nữ đi ra ngoài.
Vu Hạo lên tiếng đề nghị.
"Trễ rồi chúng con xin phép về trước ạ"
Vu Quân cũng đứng lên nói
"Chúng con cũng xin phép về".
Bà Hạnh Nghi tiếc nuối
"Được rồi, được rồi cái con về nghĩ sớm đi".
← Ch. 009 | Ch. 011 → |