Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân - Chương 060

Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Trọn bộ 267 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Chúng ta về Nghênh Phong viện đi." Thấy cô đi ra, Tống Gia Thành vội vàng buông sách trong tay xuống.

Đỗ Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Đi thôi, vừa lúc tôi cũng phải về thay thuốc, miệng vết thương của tôi đã kết vảy rồi, thay thuốc một hai lần nữa hẳn sẽ khỏi."

Trở lại Nghênh Phong viện, Đỗ Khanh về phòng bôi thuốc, Tống Gia Thành liền bưng cái ghế dựa ngồi ngắm đồng hồ quả lắc, thưởng thức thành quả của hắn.

Lúc Đỗ Khanh đi bôi thuốc đã thấy hắn ngồi trước đồng hồ quả lắc, chờ cô quay lại, Tống Gia Thành vẫn vẫn duy trì tư thế như lúc cô rời đi, đôi mắt thẳng tắp nhìn kim giây trong đồ hồ chuyển động.

Đỗ Khanh đi đến ngồi xổm xuống cạnh hắn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Nhìn cái này đẹp thế cơ à?"

Tống Gia Thành không chút do dự: "Đẹp, cô nói xem vì sao chiếc đồng hồ này có thể tự chuyển động, lại còn có có thể chuyển động liên tục trong cùng một khoảng thời gian."

Vấn đề này Đỗ Khanh thật sự chưa bao giờ cẩn thận nghiên cứu qua, rốt cuộc máy móc cũng là một môn học vấn cao thâm.

Cô có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Cái này sao, chờ khi nào trở về tôi sẽ tìm mấy cuốn sách về động lực học, anh đọc xong nhìn hẳn là sẽ biết."

Cô là một sinh viên y chính hiệu, hỏi cô mấy vấn đề này thật sự là làm khó cô.

Tống Gia Thành vừa nghe liền tiết, động lực học, tên này vừa nghe đã rất cao thâm.

Hắn hiện tại mới học ghép vần, thứ cơ bản nhất còn chưa xong đâu, ở hiện đại thì tương đương với trình độ nửa mù chữ.

Muốn xem hiểu loại sách này, cũng phải chờ đến mấy năm nữa.

Thôi, hắn vẫn nên xem đồng hồ quả lắc bảo bối của mình nhiều hơn!

Tống Gia Thành thật sự rất thích chiếc đồng hồ này, buổi tối tới chủ viện ăn cơm, hắn không nhịn được đi khoe khoang với Tống Quốc công bảo bối mới của mình tốt cỡ nào.

Tống Quốc công vừa nghe cũng thấy hứng thú, lập tức nhanh chóng giải quyết cơm chiều, rồi lôi kéo con trai về Nghênh Phong viện xem bảo bối.

Nhưng mà tạo hình tinh xảo của đồng hồ quả lắc có lực sát thương quá lớn đối với cổ nhân.

Tống Quốc công nhìn thấy đồng hồ quả lắc thì đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Gia Thành giống như đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi mới, còn ngại không đủ lôi kéo Tống Quốc công kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cách dùng đồng hồ.

Tống Quốc công: Nụ cười đột nhiên trở nên biến thái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-60-khoe-khoang. html. ]

Nhìn nụ cười trên mặt phụ thân, trong lòng Tống Gia Thành bỗng thấy không ổn.

Không hay rồi, khoe khoang quá mức, bảo bối của hắn bị người nhớ thương rồi.

Tống Quốc công chà xát ngón tay, cười lộ rõ cả nếp nhắn trên mặt: "Con trai, cái này của con thật sự không tồi, cha muốn mượn đặt ở trong phòng hai ngày."

Tống Gia Thành không hề nghĩ ngợi liền từ chối: "Không được."

Cái gì mà mượn về bày hai ngày? Còn không phải hai ngày sau lại mượn thêm hai ngày sao.

Tống Gia Thành nhìn Tống Quốc công cao thâm khó đoán cười cười, ý tứ là —— ngài đừng mơ nữa đi, trong lòng ngài đánh cái chủ ý gì con rõ rành rành.

Nhưng mà Tống Quốc công căn bản là không quan tâm ý kiến của Tống Gia Thành, làm người đứng đầu Quốc công phủ, hắn không phí công phu áp xuống chút kháng nghị trong lòng Tống Gia Thành.

Không có biện pháp, ai bảo Tống Gia Thành là con của hắn chứ?

Một chữ cha lớn hơn trời.

Cứ như vậy Tống Gia Thành mang vẻ mặt ai oán nhìn Tống Quốc công cho tùy tùng dọn đồng hồ quả lắc bảo bổi của hắn đi.

Tống Quốc công cao hứng phấn chấn mang theo chiến lợi phẩm đi rồi, bóng dáng kiêu ngạo như con gà trống chiến thắng.

Anan

Lưu lại Tống Gia Thành vẻ mặt phiền muộn nhìn bóng dáng của cha, thật lâu vãn chưa hồi phục tinh thần từ nỗi đau mất đi thứ yêu thích.

Rõ ràng vừa rồi lời cự tuyệt đều đã vọt tới bên miệng, nhưng phỏng chừng nể mặt Tống Quốc công mà không thể nói thành lời.

Đỗ Khanh so với người khác hiểu rõ Tống Gia Thành thích đồng hồ quả lắc tới mức nào, rốt cuộc đây là bảo bối yêu thích của hắn, vừa gặp đã thương.

Nhìn quanh thân hắn đều bao phủ một tầng cảm xúc buồn sầu, Đỗ Khanh vội vàng tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:

"Không có việc gì, còn không phải chỉ là một cái đồng hồ quả lắc thôi sao, chờ chúng ta trở lại hiện đại, lập tức liền mua một cái khác đẹp hơn, nếu anh cảm thấy không đủ, chúng ta liền bán nốt chỗ kim nguyên bảo kia, mua một loạt đồng hồ quả lắc, anh muốn bafykins phòng cũng được."

"Anh không biết chỗ chúng tôi có tiệm chuyên bái loại này, trong đó còn bán đủ loại đồ vật cổ quái, quý hiếm, đồng hồ quả lắc anh thích cũng có rất nhiều kiểu dáng, đến lúc đó mấy trăm, có khi hơn một ngàn kiểu dáng tùy anh lựa chọn, bảo đảm anh có thể mua mười mấy cái đồng hồ không trùng lặp nhau."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Đỗ Khanh bỗng thấy giật mình, ngày xưa có Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu, nay có Đỗ Khanh cô vì để mỹ nam vui vẻ, lại ném vàng qua cửa sổ.

Nghe Đỗ Khanh nói như vậy, tâm tình Tống Gia Thành rốt cuộc tốt hơn một chút.

Không sai, hắn có thể mua thêm một cái đồng hồ quả lắc khác..


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-267)