37: Về Nhà
← Ch.036 | Ch.038 → |
Tống Gia Ngôn ngồi trên giường, bị lượng ánh sáng chói lòa như ban ngày kích thích nhắm lại mắt.
Tuy rằng phía trước đã nghe Đỗ Hạ nói qua, nhưng lần này thay đổi không gian, trong lòng Tống Gia Ngôn vẫn có chút hoảng loạn.
Sự tình phát triển không nằm trong dự đoán của hắn.
Nguyên bản hắn chỉ muốn giúp Đỗ Hạ trở lại thế giới của chính mình mà thôi.
Hắn còn nghĩ tới khả năng Đỗ Hạ không trở về được.
Vì thế hắn đã dặn Tống Hải tìm kiếm tòa nhà thích hợp ở kinh thành.
Đỗ Hạ là một nữ tử chưa lập gia đình, khẳng định không thể quanh năm suốt tháng ở trong Nghênh Phong viện, ảnh hưởng tới thanh danh của cô.
Nguyên bản Tống Gia Ngôn đều tính toán tốt rồi, nếu Đỗ Hạ không về nhà được, hắn sẽ mua thêm bất động sản cho cô, cũng đưa thêm cả vàng bạc, giúp cô đnưgs vững gót chân ở Khánh triều xa lạ.
Nàng là đại phu, về sau có thể mở y quán, y thuật nàng cao như vậy, vấn đề mưu sinh khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng vô luận như thế nào Tống Gia Ngôn đều không có nghĩ đến —— chính mình sẽ đi vào thế giới của Đỗ Hạ.
Ý nghĩ đầu tiên của Tống Gia Ngôn chính là: Hắn còn có thể trở về không?Nếu không thể quay về, hắn nên làm thế nào đây?Hắn không giống Đỗ Hạ có y thuật, hắn một người đọc sách văn nhược.
Tay không thể xách, vai không thể gánh.
Thứ hắn tinh thông nhất chính là quân tử lục nghệ, bất quá thứ này cũng không dễ dàng biểu hiện.
Hắn cũng không thể khiêng công cụ đi đến đường cái viết chữ, vẽ tranh bán đi?Hiện tại lòng Đỗ Hạ tràn đầy vui sướng, hoàn toàn quên mất còn một người khác trên giường.
Mở đèn lên, trước tiên cô đi tìm di động của mình đang sạc ở mép giường.
Cô biến mất cả ngày, cũng không biết ba mẹ đang nóng ruột ra sao nữa, cô phải nhanh chóng gọi điện thoại báo bình an cho bọn họ.
Cuối cùng Đỗ Hạ tìm được di động ở dưới mặt đất.
Điện thoại di động của cô vốn để ở đầu giường, hiện tại liền rớt ở mép giường.
Nhìn di động rơi trên mặt đất, trong lòng Đỗ Hạ mơ hồ có một suy đoán.
Khi cô xuyên qua, khả năng chỉ có những đồ vật hoàn toàn đặt ở trên giường mới có thể xuyên qua cùng cô.
Ví dụ như ba lô, ví dụ như trang sức cô đặt trong ngăn kéo đầu giường.
Còn di động, bởi vì đang sạc mà đầu sạc cắm ở ổ điện trên tường, liền không thể xuyên qua cùng.
Gối đầu cùng chăn nhung màu san hô cô tâm tâm niệm niệm, có thể là bởi vì trong lúc ngủ mơ bị cô đá xuống giường, cho nên cũng không xuyên qua cùng.
Đỗ Hạ nắm di động, một bên bật màn hình, một bên khom lưng nhặt chăn gối rơi lung tung dưới giường, cầm lên vỗ vỗ đặt lại lên giường gỗ.
Lúc xoay người cất chăn, gối, Đỗ Hạ liền thấy Tống Gia Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở trên giường.
Lại nói tiếp người này cũng thật khác người.
Cũng là xuyên qua, tối hôm trước cô kinh hoảng không thôi, mà Tống Gia Ngôn người ta thì khác, ít nhất Đỗ Hạ không thấy cảm xúc hoảng loạn trên mặt hắn.
Đỗ Hạ nghĩ có lẽ mình nên an ủi Tống Gia Ngôn một chút.
Rốt cuộc hắn sở dĩ xuyên qua, cũng là vì yêu cầu của cô.
Nhưng mà lúc này cuộc gọi của Đỗ Hạ đã bắt đầu đổ chuông, chỉ có thể đi dép lê chạy về chỗ cô đặt nước khoáng, khom lưng cầm lấy một chai nước, vặn ra đưa cho hắn.
Đỗ Hạ há miệng thở dốc muốn an ủi hắn vài câu, nhưng là lúc này điện thoại đã kết nối.
Cam Mạn Mai trong lúc ngủ mơ nhận được điện thoại, nhìn thoáng qua tên hiển thị, bà nhận điện thoại tức giận hỏi: "Hơn nửa đêm còn không ngủ mà gọi cái gì?"Nghe thanh âm quen thuộc trong điện thoại, Đỗ Hạ cũng không rảnh lo Tống Gia Ngôn, vội vàng đối lắp bắp hô một câu 'mẹ' với microphone.
Cam Mạn Mai lúc rời giường rất xấu tính, đặc biệt là hôm nay ngồi xe nửa ngày, vốn dĩ đã mệt muốn chết rồi, hai giờ khuya bị điện thoại con gái đánh thức, cũng không phải nghe cô kêu hai tiếng mẹ là có thể trấn an.
Cam Mạn Mai nhìn nhìn ông chồng bên cạnh xoay người ngủ đến ngon lành, tức giận cào cào tóc.
Bà oán giận Đỗ Hạ: "Con tốt nhất là nói nhanh lên, hơn nửa đêm gọi điện thoại có chuyện gì đặc biệt quan trọng, sáng mai mẹ còn phải đi làm đấy, vốn dĩ tuổi lớn ngủ ít, bị con quấy rầy như vậy, cũng không biết tối hôm nay còn ngủ được nữa hay không.
"Đỗ Hạ cảm thấy thái độ Cam Mạn Mai thập phần không thích hợp.
Mặc kệ nói như thế nào cô cũng biến mất cả ngày đi? Mẹ cô kể cả không lo lắng, cũng không đến mức tức giận như vậy đi.
Lúc này Đỗ Hạ hậu tri hậu giác nhớ tới một sự kiện.
Vừa rồi khi cô gọi điện, hình như không có một cuộc gọi nhỡ nào hết? WeChat cũng không có tin nhắn mới?Chuyện này tuyệt đối không bình thường.......
← Ch. 036 | Ch. 038 → |