← Ch.248 | Ch.250 → |
Cũng trùng hợp vào buổi sáng khi Đỗ Khanh đưa thẻ ngân hàng cho Cam Mạn Mai, Đỗ Hùng Hoa không có ở đấy, cho nên ông không biết chuyện con gái đưa lễ hỏi cho vợ.
Cam Mạn Mai nghe giọng chồng bất ngờ qua điện thoại, dở khóc dở cười nói: "Hơn ba cân, 165 món, tiêu hết 72 vạn, sao một câu mà ông cũng không nghe rõ thế, thôi, hai người nhanh qua đây đi."
Nếu chỉ mua ba món, bà đâu cần gọi bọn họ qua đón chứ, nếu mua ít thì tùy tiện cất trong túi xách rồi bắt xe về là được.
Đỗ Hùng Hoa còn muốn hỏi vợ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng thấy Tống Gia Thành còn bên cạnh, đàm luận chuyện này có chút không hay lắm, cho nên ông vẫn nhịn xuống, chuẩn bị về nhà lúc lại hỏi.
Tống Gia Thành đón được Cam Mạn Mai, lại vòng qua chợ bán thức ăn mua đồ ăn cho hôm nay, từkhi dọn đến nhà mới, hắn và Đỗ Khanh đã ít khi gọi cơm ngoài, hiện tại lâu lâu chỉ đặt ít đồ ăn khuya hoặc trà sữa, bữa chính đều qua căn hộ đối diện ăn.
Đỗ Khanh ở bệnh viện tới chạng vạng mới về, ăn xong cơm chiều cô với Cam Mạn Mai lại ở trong rạp chiếu phim gia đình xem phim, hai người đàn ông Tống Gia Thành và Đỗ Hùng Hoa bận rộn dọn đồ vậy lên giường gỗ.
Tống Gia Thành thấy Đỗ Hùng Hoa khom lưng ôm một thùng kẹo hai mươi cân, vội vàng đặt đồ trong tay xuống, chạy qua: "Chú, chú đi nghỉ ngơi đi, mấy thứ này cứ để cháu dọn là được."
Đỗ Hùng Hoa ngồi văn phòng nhiều năm, hơn nữa tuổi cũng lớn, thắt lưng cùng vai đều có chút vấn đề, Tống Gia Thành cũng không dám để ông bê nặng, chính hắn tuổi trẻ lực tráng, chút đồ vật như vậy hắn dọn một lúc là được.
Nhưng mà Đỗ Hùng Hoa lại vẫy vẫy tay, cũng không tranh với hắn, ngược lại dọn mấy hộp trái cây, thấy Tống Gia Thành lo lắng nhìn mình, ông không chút nào để ý nói: "Ai nha, một chút đồ vật như vậy không có việc gì, nhớ năm đó chú xuống nông thôn cắm đội, có việc nặng gì mà chưa làm chứ, chúng ta nhanh chóng dọn mấy thứ này lên, sau đó hai chúng ta lại chơi hai ván cờ."
Trong khoảng thời gian này Tống Gia Thành bọn họ vẫn luôn bận rộn, Đỗ Hùng Hoa cũng đã lâu không được chơi cờ.
Nghe ông nói như vậy, Tống Gia Thành cười gật gật đầu, hai người ngươi một chuyến ta một chuyến, nhanh chóng chất đầy giường gỗ.
Lần này Đỗ Khanh bọn họ đưa kẹo và trái cây về cổ đại trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-249-buon-lo-vo-co. html. ]
Nghĩ đến chuyện về sau bọn họ sẽ liên tục xuyên qua xuyên lại, Đỗ Khanh có chút lo lắng hỏi Tống Gia Thành: "Anh nói chúng ta xuyên qua xuyên lại nhiều lần như vậy, liệu có ảnh hưởng tới thân thể hay không."
Anan
Rõ ràng bọn họ ở hiện đại cả một ngày, ở cổ đại mới chỉ qua hai giờ, cũng không biết thời gian của hai thế giới tính như thế nào, Đỗ Khanh theo bản năng có chút lo lắng.
Tống Gia Thành một bên dọn đồ vật, một bên không xác định nói: "Anh không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hẳn là không có việc gì đi, nếu em thật sự lo lắng, lần này chúng ta ở bên này thêm một ngày rồi hẵng về hiện đại."
Kỳ thật Đỗ Khanh cũng không cảm thấy thân thể của mình có gì dị thường, có lẽ là cô chỉ buồn lo vô cớ thôi, nghe đề nghị của Tống Gia Thành, cô vốn định đáp ứng, nhưng cuối cùng cô lại nghĩ đến một đống đồ xếp ở phòng khách nhà cha mẹ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói: "Thôi, vẫn nên nhanh chóng dọn đồ vật tới đây đi, chờ qua khoảng thời gian này đỡ bận rộn chúng ta sẽ về hiện đại đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, hai chúng ta đều đi kiểm tra, kiểm tra xong sẽ biết xuyên qua có ảnh hưởng tới thân thể hay không."
Đỗ Khanh an ủi chính mình: Thay vì ở chỗ này suy đoán lo lắng lung tung, còn không bằng đi kiểm tra một chút, chỉ cần kết quả kiểm tra chứng minh không có ảnh hưởng tới sức khỏe, cô cũng có thể hoàn toàn yên lòng.
Ban ngày Đỗ Khanh ở bệnh viện bận rộn một ngày, lúc này nằm ở trên giường gỗ cùng Tống Gia Thành còn chưa nói được hai câu, đôi mắt liền chậm rãi nhắm lại, lời nói trong miệng cũng biến thành lầm bầm không rõ chứ, trong chốc lát hô hấp của cô liền đều đều.
Tống Gia Thành nhìn thoáng qua Đỗ Khanh đang ngủ say, lại quay đầu lại nhìn nhìn giường gỗ chưa dọn được một nửa, cuối cùng hắn lo lắng mình dọn đồ sẽ đánh thức cô, cũng đình chỉ động tác.
Tống Gia Thành nhẹ chân nhẹ tay đi tới giường gỗ, cẩn thận kéo chăn ra, nằm xuống bên người Đỗ Khanh.
Mấy ngày sau, Đỗ Khanh bọn họ đi qua đi lại giữa cổ đại và hiện đại vài lần, cuối cùng dọn được hết đồ vật đã mua về cổ đại.
Đến tận đây Tống Gia Thành mới được coi như hoàn toàn giải phóng, sau khi đồ vật đưa về, chuyện còn lại sẽ do Tần thị xử lý.
Đỗ Khanh cũng không đi theo Tống Gia Thành làm sâu gạo ở Nghênh Phong viện, cô chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, liền đi theo Tần thị hỗ trợ.
Sau khi thành thân, Đỗ Khanh chính là Thiếu phu nhân của Quốc công phủ, về sau chỉ cần cô ở cổ đại, nhiều ít cô vẫn phải phụ trách những việc này, không nói tới chuyện chủ nội, nhưng mấy nhà thân thiết hay qua lại với Quốc công phủ cô cũng phải nhớ, không thể để về sau gặp mặt bên ngoài, cô tới cái tên cũng kêu không được, nói vậy người khác sẽ cảm thấy lễ nghĩa Quốc công phủ không chu toàn.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |