Vay nóng Tima

Truyện:Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân - Chương 230

Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Trọn bộ 267 chương
Chương 230
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


Đỗ Khanh ở cổ đại nửa tháng, thẳng đến khi vết thương trên vai Tống Gia Thành đã lành hẳn, không làm Cam Mạn Mai bọn họ nhìn ra có gì không đúng mới về hiện đại.

Trước khi đi, Tống Gia Thành còn một mình đi tới chủ viện nói chuyện với Tần thị và Tống Quốc công, thập phần trịnh trọng giao bát tự của Đỗ Khanh cho bọn họ.

Tần thị nhìn tờ giấy mỏng manh trước mặt, bừng tỉnh trong nháy mắt.

Tống Quốc công cũng bị hành động của con trai làm bất ngờ: "Đây, đây là cha mẹ tiểu Hạ tự mình giao cho con?"

Gần đây vì chuyện điều tra thích khách không có tiến triển, Tống Quốc công cùng Tần thị đều không thể cao hứng, rốt cuộc có người ở trong tối muốn mưu hại con trai và con dâu tương lai của bọn họ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, bọn họ liền ăn không vô cũng ngủ không được.

Hiện giờ con trai đúng là không chịu thua kém, đã thu phục được cha mẹ tiểu Hạ, việc hôn nhân này cuối cùng đã có thể chuẩn bị.

Đỗ Khanh biết Tống Gia Thành cầm sinh thần bát tự của mình đi tìm Tần thị, còn có chút khẩn trương, tuy rằng cô biết cha mẹ hắn nằm mơ cũng muốn cho hai bọn họ thành thân, nhưng đến khi mọi chuyện thật sự xảy ra, cô vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Anan

Cũng may mọi chuyện đã có Tống Gia Thành lo, Đỗ Khanh không cần tự mình đi nói chuyện với cha mẹ hắn, điểm này làm cô cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không biết Tống Gia Thành cùng cha mẹ nói như thế nào, dù sao khi bọn họ về hiện đại mang theo một đống lớn 'sính lễ'.

Tuy rằng bọn họ đã tận lực chỉ chọn mấy thứ nho nhỏ trên quý, để lại mấy thứ cồng kềnh không dễ bê vác ở Nghênh Phong viện, nhưng tới cuối cùng đồ vật cũng xếp đầy nửa giường gỗ.

Phần lớn đều là ngọc khí đồ cổ, các loại trang sức Tần thị chuẩn bị cho Đỗ Khanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-230-sinh-le. html. ]

Đỗ Khanh cũng không thể mang toàn bộ trang sức về hiện đại, chỉ chọn một ít trang sức mình thích mang về hiện đại.

Đến đây hôn sự chính thức được chuẩn bị, Đỗ Khanh làm nhân vật chính nhưng không cần làm gì hết, tất cả mọi chuyện đều là Tống Gia Thành phụ trách, hắn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với Cam Mạn Mai bọn họ.

Trước khi ấn định ngày kết hôn, Tống Gia Thành con thầm cân nhắc, chờ lần sau về cổ đại có thể thử mang theo Cam Mạn Mai bọn họ, sự tình liên quan đến hôn lễ của con gái, nếu bọn họ có thể cùng tới thương lượng chính là tốt nhất.

Lại lần nữa tỉnh lại trên giường gỗ, trong lòng Đỗ Khanh thật sự có loại cảm giác đã cách mấy đời, chủ yếu là lần này bọn họ ở cổ đại gặp ám sát, nếu không phải bọn họ may mắn, thì đã không thể về được.

Bất quá tuy rằng bọn họ không có việc gì, nhưng đám thị vệ ngày đó âm thầm bảo hộ bọn họ đã chếc mười mấy người, mấy người may mắn sống sót cũng bị trọng thương.

Đây là lần đầu Đỗ Khanh nhìn thấy nhiều người chếc như vậy, đặc biệt là những người này đều vì bảo vệ cô và Tống Gia Thành mà bỏ mạng, người nhà của thí vệ này khi tới trong phủ lãnh trợ cấp, khóc thật sự quá thương tâm, làm cô chỉ ở một bên nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng mà người đã chếc, muốn nói xin lỗi cũng vô dụng, Đỗ Khanh chỉ có thể hỏi Tống Gia Thành một bút bạc, cho người nhà của mấy thị vệ này hai trăm lượng bạc tiền an ủi.

Lại nói tiếp cũng thật châm chọc, ở cổ đại, tiền bán mạng của một người còn không đáng giá bằng đôi thiên nga thủy tinh Đỗ Khanh tặng cho Tống Linh Tâm.

Những người nhà của thị vệ nhận được thêm một khoản bạc ngoài ý muốn, đều biểu hiện thật sự cảm kích, lúc ấy Đỗ Khanh còn thầm nghĩ, cô cũng coi như gián tiếp hại chếc con trai, chồng, cha của bọn họ, khi cô đối mặt với bọn họ cũng vô cùng chột dạ, bọn họ lại cảm thấy cô là một người tốt, thật là...... Làm người ta không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tống Gia Thành biết trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy tội lỗi, cũng ngầm an ủi cô rất nhiều lần, nói đây vốn dĩ là công việc của đám thị vệ đó, từ khi bọn họ quyết định làm thị vệ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mệnh, có trợ cấp của Quốc công phủ và số bạc này, cũng đủ cho người nhà bọn họ không cần lo lắng về nửa đời sau.

Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn, bất quá vì một chút bạc trợ cấp như vậy, cũng có rất nhiều người đem đầu đeo trên lưng quần mà mạo hiểm.

Đỗ Khanh cũng hiểu những chuyện này, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể thản nhiên như Tống Gia Thành, cô về hiện đại bình tĩnh lại một chút, điều chỉnh lại cảm xúc, cô mới có đủ dũng khí tới cổ đại lần nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-267)